Lâm Phong đánh chết Kha Thành, có lẽ còn có thể nói là do Kha Thành sơ suất khinh địch nên mới thế, lúc đối phó Lâm Phong rồi lại còn tranh đấu với Tổ Ninh.
Nhưng mà lúc này, Tổ Ninh tận mắt thấy Kha Thành chết, đương nhiên sẽ không có khả năng khinh địch như thế, nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó. Sự thật cũng là như vậy, Tổ Ninh vừa ra tay đã phóng ra Ưng Nhãn Vũ Hồn, nhưng Lâm Phong vẫn đường đường chính chính giết chết Tổ Ninh với tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, đánh cho Tổ Ninh không thể hoàn thủ, cuối cùng bị đâm chết, không hề dùng thủ đoạn gì. - Kẻ này thật lợi hại, ngay cả Tổ Ninh cũng bị hắn giết, sao trước kia ta chưa thấy bao giờ?
Lúc này, trên khu đất trống ở tháp tu luyện tầng ba đã có không ít người vây quanh xì xào bàn tán. Vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy Lâm Phong dùng một kiếm giết chết Tổ Ninh như thế nào. - Ha ha, ngươi lại không nhận ra hắn ư? Người vang danh nhất Thiên Nhất học viện chúng ta gần đây chính là hắn đấy!
- Người vang danh nhất?
Người vừa rồi giật mình, nói:
- Chẳng lẽ là tên Lâm Phong đã ước chiến với Hắc Ma kia?
- Lâm Phong!
Vu Kiều run lên, mười sáu mười bảy tuổi, am hiểu dùng kiếm, lại hết sức khinh cuồng, nghĩ đến những từ miêu tả Lâm Phong này, Lâm Phong khiếp sợ.
- Tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, lại giết chết được Tổ Ninh và Kha Thành, mà ta lại chưa từng gặp qua, kẻ này là Lâm Phong không thể nghi ngờ!
Trong lòng bắt đầu sinh ra ý thoái lui, thực lực của Vu Kiều cũng giống Kha Thành và Tổ Ninh, đều là tu vi Linh Vũ cảnh tầng sáu, nếu chiến đấu thì cô ta thậm chí còn không bằng hai người Kha Thành kia. Ngay cả Tổ Ninh và Kha Thành đều bị Lâm Phong giết chết, nếu muốn giết cô ta cũng hoàn toàn làm được.
Lâm Phong cầm trường kiếm trong tay, tiếng vang ù ù khiến Vu Kiều rùng mình, đôi mắt liếc trái liếc phải.
- Ta với ngươi không thù không oán, muốn phòng tu luyện thì ta nhường ngươi là được, cần gì phải so đo với một cô gái yếu đuối như ta.
Vu Kiều mỉm cười, mang theo chút mị hoặc. Lâm Phong cười lạnh, ả đàn bà này ở cái lúc này mà vẫn còn có thể cười được, tâm cơ thâm trầm đáng sợ.
- Ta và ngươi đúng là không thù không oán, nhưng vừa rồi nếu thực lực ta yếu một chút thì lúc này người nằm trên mặt đất đã là ta rồi. Giờ ngươi nói ta việc gì phải so đo với một cô gái yếu ớt như ngươi? Ngươi không thấy là quá buồn cười sao?
Lâm Phong lạnh lùng nói, vẫn bước lên từng bước.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Vu Kiều hỏi.
- Phế tu vi của ngươi.
Lâm Phong lạnh nhạt nói. Ả này mà để lại chỉ đi làm hại người khác.
Phế tu vi!
Vu Kiều sững sờ, cô ta vất vả lắm mới tu luyện đến Linh Vũ cảnh tầng sáu, há có thể để bị phế đi.
- Không còn cách giải quyết nào khác?
Vu Kiều lại hỏi.
- Không.
Lâm Phong bình tĩnh đáp, lại lộ ra chút đáng tin không thể nghi ngờ.
Sắc mặt Vu Kiều cứng ngắc lại, cô ta cắn răng nói:
- Nằm mơ!
Nói xong, thân thể cô ta run lên, chỉ trong chớp mắt đã phóng qua đám người đi đến ngoài một phòng tu luyện khác, trực tiếp vung quyền đánh lên một cái thật mạnh. Mỗi cửa đá là một quyền, bốn tiếng ầm ầm vang lên, vang vọng trong không gian.
Mọi người nhanh chóng tránh ra, nhường không gian trung tâm lại, Lâm Phong bước đến. Lập tức cửa đá của bốn căn phòng tu luyện kia đều ầm ầm mở ra, bốn bóng người đi ra ngoài. Tầng thứ ba có tám phòng đá tu luyện, vốn có hai phòng trống, Kha Thành và Tổ Ninh đã bị giết, bốn người này cũng bước hết ra ngoài, thành ra cả tám phòng tu luyện ở tầng thứ ba này đều trống.
Nhưng lúc này không ai dám cướp, với nhiều người mà nói, ba tầng đầu chính là cấm địa, chỉ có đạt tới thực lực nhất định thì mới có thể đặt chân vào.
- Vu Kiều, cô làm gì thế?
Một người thấy Vu Kiều đứng ở ngoài phòng thì cau mày lại, nói.
- Có người muốn giết ta.
Vu Kiều nói với bọn người kia.
- Giết cô?
Bốn người đi ra kia đều kinh ngạc, thực sự có kẻ chịu vùi hoa dập liễu, mà lại còn là bông hoa hồng có gai.
- Có người muốn giết cô thì liên quan gì đến bọn này?
Một người mỉm cười, trêu đùa nói.
- Cung Luân, ngươi nói mà chẳng có lương tâm gì cả.
Vu Kiều cười duyên đá lông nheo với người kia, cười nói:
- Ta chết, ai chơi với các ngươi chứ.
- Chơi?
Ánh mắt Cung Luân hiện lên chút cười tà, liếc thân thể Vu Kiều một cái rồi nói:
- Cô không chết, ta cũng không được chơi.
Vu Kiều lại liếc Cung Luân một cái, nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn thì giúp ta làm một chuyện.
- À?
Cung Luân mỉm cười:
- Cô đừng có hi vọng ta thay cô làm chuyện không thể nào làm được nhé.
- Đương nhiên là không rồi, chỉ cần ngươi giúp ta giết hắn, ta sẽ lên giường với ngươi.
Vu Kiều cười khanh khách, ánh mắt quyến rũ. Mọi người nhìn cô ta mà nhất thời sinh ra chút tà hỏa trong lòng, Vu Kiều này quả là báu vật.
- Các ngươi cũng thế, ai giết được hắn thì ta lên giường với kẻ đó.
Vu Kiều lại nhìn ba người kia, chỉ vào Lâm Phong rồi nói.
Ánh mắt bốn người Cung Luân hiện lên chút dị sắc, điều kiện này thực là mê người.
- Nếu ta đoán không sai, Kha Thành và Tổ Ninh kia chắc là chết trong tay kẻ này. Cô bảo bọn này giết hắn, chẳng phải là hại bọn này sao. Huống hồ tháp tu luyện này không cho giết người.
Một người như cười như không nhìn Vu Kiều, nói.
- Đúng là chết trong tay hắn, kẻ này có tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, nắm giữ kiếm thế, lại ỷ vào thực lực mạnh khi nhục ta, muốn chiếm lấy phòng tu luyện của ta. Các ngươi nói xem sao ta có thể đồng ý cho được, bởi vậy ta mới bảo Kha Thành và Tổ Ninh đối phó hắn, nhưng hai tên phế vật kia lại nội đấu, Kha Thành bị một kiếm giết chết, mà một mình Tổ Ninh cũng chết trong tay hắn. - Tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm, nắm giữ kiếm thế?
Cung Luân hơi nghi ngờ, dù sao nãy gã cũng không nhìn cảnh Lâm Phong ra tay.
- Nếu hắn có thực lực mạnh hơn thì sẽ ở tầng hai rồi, điểm này ngươi có thể hỏi xem.
Vu Kiều biết ý của Cung Luân. Cung Luân lại liếc sang nhìn đám người đang vây xem.
Lúc này Lâm Phong liếc mấy người kia một cái, lạnh lùng nói:
- Nói xong chưa?
- Hử?
Cung Luân nhướn mày, nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Nói xong rồi thì tránh ra.
Hàn ý trên người Lâm Phong tản ra, khí túc sát mạnh mẽ phóng ra. Cung Luân ngưng mắt lại, nhưng nhanh chóng mỉm cười, quả nhiên là Linh Vũ cảnh tầng năm, bằng vào kiếm thế cũng có thể đối phó với Linh Vũ cảnh tầng sáu bình thường, nhưng Tổ Ninh và Kha Thành đúng thật là phế vật, lại bị giết chết. - Ngươi không biết là ngươi quá càn rỡ sao?
Cung Luân cười lạnh nói:
- Nói thật, tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm tuy không kém, nhưng với bọn ta thì nó chả là cái thá gì. Về phần Tổ Ninh và Kha Thành, nếu ngươi cho rằng giết được hai tên đó là có tư cách đứng đây nói chuyện thì ta cho ngươi biết, ngươi thật quá ngu xuẩn, Tổ Ninh ngay cả tư cách đứng cùng một chỗ với bọn ta cũng không có. - Nói xong chưa?
Lâm Phong dường như không nghe đến lời Cung Luân nói mà nhàn nhạt hỏi, khiến Cung Luân sửng sốt, hàn quang lóe lên trong mắt, kẻ này lại không nể mặt gã như vậy. - Nói xong rồi thì cút đi.
Lâm Phong bước ra, luồng lãnh ý kia càng lạnh hơn.
- Không biết tốt xấu.
Sắc mặt Cung Luân lạnh lẽo, nói:
- Vu Kiều, ta đồng ý, hãy nhớ kỹ lời cô vừa nói đấy.
- Hi hi, chỉ cần ngươi giết được hắn thì đêm nay ta sẽ cùng ngươi, nhất định khiến ngươi hài lòng.
Vu Kiều cười nói rồi lại nhìn ba người kia:
- Các ngươi cũng vậy, ai mà chiêu cuối cùng giết hắn thì ta theo người đó.
Ba người kia nghe vậy thì mỉm cười, nhìn Lâm Phong với ánh mắt không hề tốt đẹp, chậm rãi bước ra. Linh Vũ cảnh tầng năm dù mạnh, nhưng không thể nào mạnh hơn bốn người bọn họ được. - Tên không hiểu quy củ này lại dám cướp phòng tu luyện, lại dám ở đây giết người! Ta giết ngươi cũng là thay học viện thanh lý môn hộ.
Cung Luân nhìn chằm chằm Lâm Phong, vẻ mặt lạnh lùng.
- Không hiểu quy củ? Chẳng lẽ vì ngoài phòng tu luyện của các ngươi có khắc một chữ Cấm, các ngươi không dùng thì người khác không được dùng sao? Đây chính là quy củ của các ngươi? Còn nữa, bọn chúng muốn giết ta nhưng bị ta giết chết, đây cũng là không hiểu quy củ? - Thực lực.
Cung Luân cười lạnh:
- Chỉ có người có thực lực mới có tư cách đặt ra quy củ. Ở ngoài phòng đá có khắc chữ Cấm, các ngươi đương nhiên là không được phép vào! Còn hai tên phế vật kia bị ngươi giết, chết cũng chưa hết tội, nhưng giờ ta giết ngươi, ngươi cũng là chết cũng chưa đền hết tội, đây chính là quy củ. - Ta hiểu rồi.
Lâm Phong cười nhạt một tiếng, sải bước ra, thân như ảo ảnh, đâm ra một kiếm.
Kiếm này tầm thường không có gì lạ, thậm chí không có kiếm thế lạnh thấu xương, nhưng chỉ chớp mắt đã đến trước người Cung Luân.
Cung Luân cười lạnh, chờ kiếm kia của Lâm Phong đến. Đột nhiên một khí thế hủy diệt vô cùng mãnh liệt phủ xuống người gã, khiến gã chấn động, nhìn chằm chằm trường kiếm đâm tới. Thân thể gã né tránh, nhưng ngay sau đó trái tim gã đau nhói, đầu gã cúi xuống, nụ cười trên mặt Cung Luân đã không còn nữa, thay vào đó là méo mó và đau đớn.
Một thanh trường kiếm cắm vào tim gã.
Cung Luân bị một công kích giết chết.
- Ngươi muốn quy củ, ta cho ngươi.
Âm thanh đạm mạc của Lâm Phong rung lên trong tai đám người, làm cho mọi người kinh hoảng, đây chính là quy củ.