Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
- Thương Hải tự tìm đường chết thì cũng thôi đi, lại còn làm liên luỵ những đồng bạn khác, thật đáng buồn mà.
Ở đây có không ít người từng nhìn thấy Lâm Phong giết người dưới đêm trăng ở Quảng Hàn cung, nên biết người này là một tên ma đầu, sát phạt lãnh khốc quyết đoán vô cùng, đã là kẻ thù thì không có nửa điểm lưu tình.
Tại thời điểm Thương Hải đứng ra, những người từng chứng kiến Lâm Phong giết chóc đã biết rõ gia hỏa Thương Hải xong đời rồi, Thương Hải cho rằng hắn bế quan một ít năm tu vi tiến bộ nên rất tự tin mà không biết rằng những nhân vật yêu nghiệt mới quật khởi ngoại giới lợi hại như nào, mặc dù Lâm Phong không thành Hoàng, nhưng hắn lại có lực lượng bảy loại pháp tắc, nhục thể thành hoàng, mặc dù Thương Khiếu có chế nhạo Lâm Phong vài lần, nhưng vẫn chưa dám giao phong chính diện cùng Lâm Phong.
Chỉ có điều Thương Khiếu của hiện tại đã không phải Thương Khiếu ngày xưa có thể so sánh được, hơn một năm nay Thương Khiếu cũng tu luyện Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh mà ngày xưa Thương tộc cùng Hi Hoàng trao đổi được, ma công cùng Thương Thiên Kinh hỗ trợ lẫn nhau, khiến hắn cường thế vượt qua ma kiếp, hắn cũng có mấy cái chiến tích rất vang dội, nếu như bây giờ gặp lại Lâm Phong, có lẽ Thương Khiếu sẽ chiến một trận với hắn.
- Thực lực Lâm huynh quả nhiên phi phàm, nếu một ngày kia đăng lâm Hoàng vị, chắc chắn sẽ gây chấn động thiên địa.
Sở Xuân Thu mỉm cười nói, cũng không có để ý đến mấy người Thương tộc vừa chết đi, đây do bọn hắn tự nguyện cùng Lâm Phong chiến đấu, cho dù Sở gia cũng không có lý do gì can thiệp, có lẽ Thương tộc sẽ bất mãn với Sở gia nhưng như vậy thì đã sao!
- Cùng Sở huynh so sánh, ta không có ý nghĩa gì.
Lâm Phong nói một tiếng khách sáo, đăng lâm Hoàng vị? Hắn đã sớm thành Hoàng, cho dù sau này hắn bước vào trung vị Hoàng thậm chí thượng vị Hoàng thì bên trong ánh mắt người đời hắn vẫn là một vị Tôn chủ nhỏ nhỏ như cũ.
- Lâm huynh khiêm tốn rồi.
Một vị thanh niên khác của Sở gia mỉm cười sau đó ra hiệu mời ngồi với Lâm Phong:
- Đoạn thời gian trước, Lang Tà và tiên nữ Quảng Hàn rời khỏi cố đô, hình như đi đến Thánh thành Trung Châu thì phải, trừ Lang Tà ra, Độc Cô Bất Bại cũng rời đi, bằng hữu ngày xưa của Xuân Thu cũng nhao nhao rời khỏi cố đô, bởi vì Xuân Thu bế quan nên sau khi xuất quan không thể nhìn thấy những người bạn cũ nữa, ngược lại có chút tiếc nuối.
- Hả?
Lâm Phong có chút ngoài ý muốn, vậy mà Lang Tà đã đi đến Thánh thành Trung Châu rồi, thế nhưng nghĩ lại hắn cũng cảm thấy bình thường, Lang Tà đi ra ngoài chính vì muốn đi xung quanh lịch lãm rèn luyện, sau khi đi đến Vọng Thiên Cổ Đô một lượt, huynh ấy tự nhiên muốn đi đến những vùng đất càng thêm phồn thịnh khác ở Trung Châu, dù sao, Thánh thành Trung Châu cũng là một trong ba toà thành lớn nhất Thanh Tiêu đại lục, tất nhiên nó so với Vọng Thiên Cổ Đô càng thêm đặc sắc hơn, chỗ đó là nơi yêu nghiệt của Thanh Tiêu đại lục tụ tập.
- Đúng rồi Lâm huynh, nghe nói ngày xưa ngươi cùng cường giả Thương tộc trao đổi Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh và Cửu U Ma Khúc, hôm nay, Thương tộc có không ít nhân vật hạch tâm bắt đầu tu luyện ma công, Thương Khiếu đã hai lần trải qua ma kiếp, nhục thể thay đổi thành cực kỳ cường hoành, lực lượng thiên thủ ma kiếp rất bá đạo, thực lực cường đại, mà ta thấy Lâm huynh hình như cũng tu luyện ma công, không biết đã trải qua mấy lần thiên ma kiếp rồi.
Thanh niên Sở gia kia tiếp tục mỉm cười tuỳ ý hỏi Lâm Phong, hắn cũng không biết Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh tu luyện như thế nào, có dấu hiệu gì, hình như hắn chưa từng nhìn thấy Lâm Phong bên trong cố đô thừa nhận uy áp của thiên ma kiếp, nhưng Lâm Phong lại có thể vận dụng sức mạnh ma kiếp, chẳng lẽ Lâm Phong không cách nào thành hoàng nên hắn chưa có đủ lực lượng dẫn độ Thiên Ma kiếp hàng lâm hay sao?
- Tư chất của ta kém cỏi, nên chưa thể dẫn độ Thiên Ma kiếp hàng lâm.
Lâm Phong mỉm cười nói ra, tất cả Thiên Ma kiếp của hắn đều độ trong thế giới Vũ Hồn, nên người ở ngoại giới căn bản không thể biết được, hắn cũng lười giải thích đối với bọn họ.
- Lâm huynh nói đùa, trong mắt của ta, mặc dù Thương Khiếu tu luyện ma công đạt được tiểu thành, nhưng chỉ sợ vẫn không cách nào cùng Lâm huynh chiến một trận, chẳng phải vừa rồi Lâm huynh mạt sát mấy vị cường giả Vũ Hoàng Thương tộc quá đơn giản hay sao.
Hình như vị thanh niên Sở gia kia đối với thực lực của Lâm Phong rất tò mò thì phải, trên người Lâm Phong luôn luôn có một tầng ánh sáng thần bí lượn lờ, giống như khi bọn hắn nhìn Sở Xuân Thu vậy, bọn hắn không cách nào nhìn thấu được Lâm Phong, một người không cách nào thành Hoàng, lại có được chiến lực khiến người ta rung động.
- Các hạ nói như thế không khỏi quá mức võ đoán, xem thường Thương tộc ta sao?
Lúc này, một hàng thân ảnh cuồn cuộn từ đằng xa đạp bộ mà đến, trên người lộ ra từng sợi sát khí lạnh buốt, trong đám người này có một người là huynh trưởng của một vị cường giả vừa rồi bị Lâm Phong giết chết, ngọc giản tượng trưng cho tính mệnh của đệ đệ hắn bị vỡ, nên hắn đã đi theo Thương Khiếu cùng tới Sở gia bái phỏng, hắn biết những người Thương tộc đi trước chỉ sợ đã gặp bất trắc, sự thật quả nhiên như thế, vậy mà bọn hắn đều bị Lâm Phong tru sát.
Thương Khiếu cũng bên trong đám người kia, trong hai con ngươi lạnh như băng kia ẩn chứa một tia ma uy đen kịt, ánh mắt tràn đầy sát ý không che giấu chút nào hướng về phía Lâm Phong bắn qua.
Lâm Phong cũng chuyển ánh mắt nhìn lại, nhìn xem đám người đến là ai, tuy nhiên hắn chỉ cảm thấy trước mặt có một cỗ sát ý bốc lên mà thôi
- Giết người Thương tộc ta, rất tốt.
Thần sắc một vị cường giả cấp bậc trung vị Hoàng trở nên rét lạnh, thanh âm băng lãnh truyền ra, ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía thanh niên vừa nói chuyện cùng Sở Xuân Thu, lạnh lùng nói ra:
- Người Thương tộc ta đến Sở gia làm khách không ngờ lại bị kẻ khác tru sát toàn bộ, mà người Sở gia lại nói lời mát mẻ như vậy, điều này không khỏi quá mức vô lý đi.
- Các vị cường giả Thương tộc chết ta cũng cảm thấy thật có lỗi, nhưng mà bọn họ khiêu khích Lâm Phong trước, thời điểm bọn họ ra tay đối phó Lâm Phong chúng ta cũng chưa từng tham gia, đây là chiến đấu giữa bọn họ cùng Lâm Phong, tuy Sở gia ta là chủ nhà nhưng cũng không thể can thiệp vào việc này! Nếu không thời điểm bọn họ xuất thủ đối với Lâm Phong Sở gia ta ngăn cản, chỉ sợ còn Thương tộc sẽ nói chúng ta che chở Lâm Phong mất.
Vị thanh niên Sở gia kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh nói ra, hai nhà đều là cổ Thánh tộc, mặc dù Sở gia không có chói mắt như thời đại của Sở Vương ngày xưa, nhưng họ cũng không phải cổ Thánh tộc để cho Thương tộc có thể lấn ép.
- Còn việc bàn luận ai mạnh ai yếu, cũng chỉ chúng ta trần thuật lại sự việc dưới cái nhìn của ta mà thôi, tại sao lại nói đây là lời châm chọc.
Vị cường giả trẻ tuổi kia vẫn bình tĩnh nói ra, nơi này chính là Sở gia của hắn, nên hắn làm sao cho phép người Thương tộc cường thế.
- Cái nhìn trần thuật? Sở Xuân Thu Sở gia bước vào trung vị Hoàng, do thiên tư trác tuyệt, nhưng mà cái này đã khiến cho Sở gia kiêu ngạo như vậy rồi sao, mặc dù Sở Xuân Thu bước vào trung vị Hoàng, cũng chỉ mới vừa vào trung vị Hoàng mà thôi, con đường võ đạo còn dài lắm.
Cường giả Thương tộc lộ ra chút phẫn nộ, người Thương tộc ở trong Sở gia bị người ta mạt sát toàn bộ, mà đối phương lại vẫn nói như thế, bảo hắn làm sao không thấy phẫn nộ cho được, không chỉ có hắn mà những người Thương tộc khác cũng lộ ra vẻ tức giận.
Ánh mắt bình tĩnh của Sở Xuân Thu nhìn người kia nói:
- Người tới là khách, mời chư vị ngồi xuống uống một chén, còn cảnh giới của ta như nào, trong lòng ta tự biết, không cần các hạ phải bình phẩm.
- Sở Xuân Thu, tuy ngươi điệu thấp, nhưng trong xương tuỷ lại đang thiêu đốt lên sự kiêu ngạo tột độ, hôm nay bước vào trung vị Hoàng hình như sự kiêu ngạo đó lại càng tăng cao.
Vị cường giả trung vị hoàng kia bước ra một bộ, thân thể cuồn cuộn bay lên không, đứng ở trên đầu mọi người, nhìn Sở Xuân Thu lạnh lẽo nói:
- Thiên kiêu Sở gia nổi tiếng đã lâu, hôm nay lại bước vào trung vị Hoàng, Thương mỗ có tâm muốn mở rộng kiến thức một phen.
Thần sắc mọi người ngưng lại, vị cường giả Thương tộc kia vậy mà lại khiêu khích Sở Xuân Thu, xem ra hắn muốn mượn danh tiếng Sở Xuân Thu chấn hưng danh tiếng của Thương tộc, mọi người không khỏi nhao nhao nhìn về phía Sở Xuân Thu, không biết hắn sẽ xử lý như thế nào.
Sau khi Sở Xuân Thu nghe được lời khiêu chiến kia thì vẫn bình tĩnh như trước, cúi đầu uống cạn rượu trong chén, thân thể của hắn chậm rãi đứng lên, trường bào màu tím bay phần phật, ánh mắt nhìn về phía cường giả Thương tộc trong hư không nói:
- Ngươi nhất định muốn chiến sao?
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta đang đùa vui?
Cường giả Thương tộc đứng trong hư không lạnh lùng nói ra.
Sở Xuân Thu khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía đối phương nhưng đồng tử của hắn lại bắn ra ánh sáng khủng bố, ý chí giống như một con thú vô cùng hung mãnh đột ngột bộc phát ra, bay thẳng vào trong đầu đối phương.
Giết chóc, hủy diệt, tàn sát, máu tươi, tử vong. . . vô cùng hỗn loạn, tinh thần ý chí giống như nộ hải cuồng mãnh nộ khiếu, nhảy vào trong đầu đối phương, mang cả người cường giả Thương tộc bao phủ trong đó, chỉ thấy thân thể lúc này của Sở Xuân Thu cũng quay chung quanh đoàn hào quang khủng bố kia, đủ loại ý chí ở trên người hắn bùng nổ mà ra, toàn bộ những thứ chung quanh đều bị nghiền ép nát bấy, những người đứng bên cạnh hắn đều nhao nhao tránh lui ra sau, cỗ ý chí này có thể mang tất cả mọi thứ hủy diệt.
- Đông!
Sở Xuân Thu đạp một bước bay vào hư không, ý chí càng thêm đáng sợ lao ra, trong nháy mắt cường giả Thương tộc trong hư không bị đánh sụp ý chí chiến đấu, điên cuồng giãy dụa, bên trong cỗ ý chí giống như thuỷ triều cuồng mãnh đó hắn chỉ như một cánh buồm cô đơn mà thôi.
- Giết!
Cùng lúc đó Sở Xuân Thu gầm lên một tiếng, quyền mang phá không đánh ra ngoài, ý chí của đối phương đã tan rã, không còn sức chiến đấu, nên một quyền này oanh đến trên người đối phương trực tiếp làm cho thân hình đối phương bạo liệt, hồn phi phách tán, chỉ còn lại ý chí cuồng loạn cùng với pháp tắc hung mãnh lan tràn .
Sở Xuân Thu không có nuốt ý chí của đối phương, mà chỉ thuần túy đánh chết hắn !
- Ý chí thật đáng sợ.
Mọi người nhìn chằm chằm một màn này trong lòng cảm thấy rung động không thôi, đây là lần thứ nhất Sở Xuân Thu bộc phát sức chiến đấu đáng sợ trước mặt người khác như vậy, Lâm Phong cùng mấy người Kim Ô ở bên cạnh cũng bị chấn động rồi, cỗ ý chí hỗn loạn vô cùng đáng sợ kia có thể mang ý chí của đối thủ trực tiếp áp đảo phá hủy, đây là lần thứ nhất Lâm Phong thấy ý chí bộc phát ra sức chiến đấu đáng sợ như vậy, mới vừa rồi Sở Xuân Thu giống như một tôn mãnh thú Hồng Hoang vô cùng đáng sợ.
- Thôn Thiên Thánh Kinh nuốt ý chí Vũ Hoàng, tất nhiên Sở Xuân Thu muốn nuốt càng nhiều ý chí của cường giả càng tốt, trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng giống như vô số cường giả đồng thời bộc phát năng lượng vậy, trực tiếp mang đối thủ đè sập, không có sức chống cự.
Trong lòng mọi người run lên, Sở Xuân Thu tu luyện Thôn Thiên Thánh Kinh tạo ra ý chí chiến đấu vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt đám người Thương tộc đều chìm xuống cực kỳ khó coi, lời khiêu chiến mạnh mẽ như thế lại bị oanh sát mất, Sở Xuân Thu bạo phát ra chiến lực không khỏi quá mức đáng sợ một chút đi, những người Thương tộc đến đây không có người nào có thể địch lại.