Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
- Ngoài ý muốn? Thua là thua không có gì để bàn cãi cả, cho ta xem thương thế của ngươi một chút.
Lão nhân kia khó chịu đi lên phía trước, đưa tay ra đặt lên mạch của Đạm Đài, lông mày có chút nhíu lại.
- Hàn khí thật mạnh, lực lượng hàn ngục? Chẳng lẽ ngươi gặp phải tôn tử của Hàn Vương.
Lão nhân nói với Đạm Đài.
- Không phải, hình như đó là người Tuyết tộc.
Đạm Đài gãi gãi đầu nói, khiến lão nhân ngẩng đầu nhìn hắn một cái:
- Tuyết tộc cũng đến Thánh thành?
- Vâng, có mấy thanh niên vô cùng kiêu ngạo đi đến.
Đạm Đài có chút khó chịu nói.
Trên mặt lộ ra một vòng hồi ức:
Nhưng mỹ nữ Tuyết tộc thì ngược lại, họ rất hoạt bát đáng yêu giống như có thể nặn ra nước vậy.
Vừa nói Đạm Đài vừa lộ ra một nụ cười thật thà, khiến cho lão nhân trợn trắng mắt:
- Tiểu tử ngươi lại bắt đầu dê gái rồi, nữ nhân Tuyết tộc đương nhiên rất xinh đẹp, nhưng ngươi đừng có đi trêu chọc cho lão tử, miễn cho việc gây thêm họa, còn thương thế này của ngươi có chút phiền phức, ta sẽ trở về nấu thuốc cho ngươi, ngươi biết mình nên làm như thế nào rồi chứ.
- Yên tâm đi, chỉ cần lão trị thương cho ta là ta được rồi, điều chế thuốc cho ta tốt một chút, ta sẽ nuốt hết cỗ hàn lực này để mình sử dụng.
Đạm Đài nhếch miệng cười nói, giống như bị thương là một chuyện rất vui sướng vậy.
Lâm Phong ở một bên không nói câu nào, nhưng vẫn lưu ý lời nói của Đạm Đài, Thánh thành Trung Châu có người của Tuyết tộc.
- Nhóc con đi cùng ta đi.
Lão nhân kia nói với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu, một hàng người rời khỏi nơi này cái này, đi đến một căn phòng đơn giản phía trước, nơi đây cũng là tiểu thế giới, thế nhưng nó hoàn toàn khác với những tiểu thế giới Lâm Phong từng nhìn thấy trước kia, cái tiểu thế giới này không có đình đài lầu các, không có cầu nhỏ bắc qua suối, nơi đây giống như một cánh rừng hoang vu và nguyên thủy, có thể tùy ý nhìn thấy các loại dược thảo, những loại dược thảo này không có ai quản, mặc kệ sinh trưởng, đám người kia sinh hoạt chỗ này cũng rất đơn giản, chỉ có nhà cỏ phòng đất.
Chuyện này làm cho Lâm Phong có một loại ảo giác, giống như trở lại thời đại thượng cổ vậy, nhất là phối hợp hình tượng Đạm Đài lại càng giống hơn.
Lão nhân kia đi vào nhà bắt đầu nổi lửa nấu thuốc, lửa dùng để nấu thuốc cũng là loại lửa bình thường, bếp nấu đơn giản, không có tính chất đặc biệt của lô đỉnh, cũng không có dùng dị hỏa.
- Lâm Phong, có phải ngươi có cảm giác rất kỳ quái đúng không?
Đại Hại Trùng và Lâm Phong ngồi trên mặt đất một cách rất tự nhiên, Đạm Đài cũng ngồi bên cạnh, thân thể hắn to lớn nên ngồi đó giống như đang đứng vậy.
- Đúng, có chút kỳ quái.
Lâm Phong khẽ gật đầu.
- Thời điểm ta vừa tới cũng có cảm giác giống như ngươi, thế nhưng về sau lại thành thói quen, cái bộ lạc cổ xưa này rất giống người ở Man Hoang thời trước, trị liệu cho người có tu vị Linh Vũ, Huyền Vũ đều thận trọng như vậy, cho tới bây giờ bọn họ đều dựa vào nấu thuốc để trị liệu thương thế, về sau ta mới biết được cái bộ lạc này có truyền thừa, bọn hắn đều tu luyện dược kinh do lão tổ tông thời thượng cổ lưu lại, lấy các loại thảo dược phối hợp cùng một chỗ, có thể sinh ra đủ loại công dụng kỳ diệu, việc trị thương chưa bao giờ trị thương đơn giản, mà mang thương thế hóa thành lực lượng của bọn hắn, khiến bọn hắn đạt được chỗ tốt, chuyện này rất kì quái.
Đại Hại Trùng giải thích với Lâm Phong khiến cho Lâm Phong cảm thấy xấu hổ, thật đúng là Cổ tộc gì cũng có, xem ra đây cũng là một bộ lạc cực kỳ cổ xưa.
- Vậy chẳng phải bọn họ cố ý bị thương sao?
Lâm Phong nói một tiếng, lại không nghĩ rằng Đại Hại Trùng sẽ gật đầu:
- Ngươi nói không sai, người của bộ lạc này muốn chiến đấu mỗi ngày, lúc nhỏ chiến đấu trong tộc, lớn lên chiến đấu ở ngoài, đốt lên chiến huyết trong người, hơn nữa bọn hắn dùng đan dược không giống ngoại giới, tại thời điểm nhỏ tuổi đã bước vào cảnh giới Thiên Vũ, cái bộ lạc cổ xưa này rất ưa thích lúc bắt đầu tu luyện chậm chạp, không ngừng khai phát tiềm lực, đợi đến lúc tiềm lực đạt đến trình độ nhất định, mới buông lỏng ra tu luyện, khi đó tu vi đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh.
Lâm Phong nghe được lời Đại Hại Trùng nói, lập tức nhìn Đạm Đài ở bên cạnh bằng nhất nhãn, khó trách lớn lên bưu hãn như vậy.
- Có điều tiềm lực này, khai phát như thế nào, cũng do dùng thuốc sao?
Lâm Phong hỏi.
- Ân, muốn biết người của bộ lạc này có thể có bao nhiêu thành tựu, nhìn tu vi của người đó lúc mười lăm tuổi, mười lăm năm này đối với người bộ lạc mà nói là quan trọng nhất, lấy thuốc dưỡng sinh, không cần biết điều kiện ngươi ra đời như thế nào, đều có thể bên trong mười lăm năm này tái tạo lại nhục thể, huyết mạch, thậm chí ý chí, hồn phách, của ngươi lần nữa. Dược kinh có công hiệu rất thần kỳ, bất kể huyết dịch, kinh mạch, hay linh hồn, đều do vô số hạt tạo thành, thời điểm vừa sinh ra những hạt này giống như một đứa trẻ yếu đuối, nhưng nắm giữ tiềm lực phát triển vô tận, nếu kích phát toàn bộ năng lực ra thì đứa trẻ đó sẽ trở thành cự nhân, mà vô số cự nhân tạo thành thân thể người, có thể thành tựu thần linh.
- Từ khi sinh ra đã bắt đầu nuôi dưỡng lực lượng, sau này tích góp đầy đủ năng lượng thì thời điểm tiềm lực bộc phát sẽ nắm giữ lực lượng kinh khủng.
Đạm Đài giải thích với Lâm Phong, khiến Lâm Phong rung động trong lòng, vậy mà có người ở thời đại viễn cổ đã hiểu chiết lý cao thâm ảo diệu như vậy, thuốc này tẩm bổ từng hạt một, không phải mỗi một tế bào của thân thể sao!
- Bị thương cũng giống vậy, muốn lực lượng của các hạt ngoại lai biến mất trong cơ thể, có thể phục dụng đan dược hoặc lấy sinh mệnh lực cứu trị, nhưng bộ lạc của chúng ta ưa thích dùng dược vật đi điều trị, không chỉ trị tận gốc, hơn nữa chúng ta còn mang năng lượng gây tổn thương phân hoá vào trong thân thể, để nó trở thành một hạt bên trong vòng năng lượng, như vậy đối với chúng ta mới có lợi.
Đạm Đài cười nói với Lâm Phong:
- Những đồ vật của lão tổ tông để lại ta không biết gì cả, chỉ tùy tiện nói một chút, ngươi không nên quá để ý, đương nhiên, ta cho rằng lão tổ tông vẫn có đạo lý.
- Ta cũng cho rằng như vậy, trí tuệ của lão tổ tông nhà ngươi, siêu phàm thoát tục.
Lâm Phong thâm thuý gật đầu nói.
- Ngươi có thể hiểu được lời nói của ta?
Đạm Đài tò mò nhìn Lâm Phong, mặc dù hắn biết đây là triết lý, nhưng trên thực tế chính hắn cũng không thể lý giải, chỉ dựa theo phương pháp tu luyện của lão tổ tông mà đi làm.
- Có thể hiểu được một ít.
Lâm Phong mỉm cười nói ra, đối với người đến từ một cái thế giới khác, đã học qua văn minh của một cái thế giới, thì nghe lời Đạm Đài nói tự nhiên dễ hiểu hơn được.
- Lâm Phong, một số cách dùng thuốc của bộ lạc này rất lợi hại, thân thể của ta cũng được các tiền bối cải tạo qua, nếu không ta cũng không thành Hoàng nhanh như vậy.
Đại Hại Trùng cười ngây ngô nói, lúc trước hắn đánh nhau cùng Đạm Đài cũng là một loại khí vận, khiến hắn đi vào trong bộ tộc này, ngược lại rất thích hợp với hắn.
- Đúng rồi Lâm Phong, còn chưa hỏi ngươi, mấy năm nay ngươi sống như thế nào, vì sao lại tới nơi đây?
Đại Hại Trùng hỏi Lâm Phong hỏi.
- Vẫn bình thường như vậy, không lâu trước đây ta có đến Vọng Thiên Cổ Đô, lần này chuẩn bị đi đến Thánh thành Trung Châu, vừa vặn đi ngang qua nơi đây, bị những đứa trẻ kia khiêng về.
Lâm Phong tùy ý cười nói, sự tình phát sinh trong những năm qua, cũng không phải vài câu đã có thể nói rõ ràng được.
- Ngươi cũng đi Thánh thành Trung Châu, vậy thì thật tốt, đợi đến lúc thương thế của tên ngốc này khôi phục thì chúng ta cùng nhau xuất phát đi đến Thánh thành Trung Châu, nhưng ngươi phải tu luyện cho tốt tranh thủ đột phá Vũ Hoàng đi, chỗ đó có rất nhiều tên biến thái, nhất là trong học viện, yêu nghiệt rất nhiều, còn có một số thiên tài trẻ tuổi trực tiếp xưng Vương nữa, vùng đất trung tâm Thanh Tiêu, hội tụ nhân vật thiên tài của bát phương, ta cảm thấy tu vi của ta ở đó cũng quá yếu.
Trong đôi mắt Đại Hại Trùng lộ ra phong mang, máu huyết Man Long sôi trào:
- Lâm Phong, nơi đây so với tiểu thế giới cường đại hơn quá nhiều, ta thích loại cảm giác này.
- Thanh Tiêu đại lục rộng lớn vô biên, có vô số nhân khẩu, Thánh thành Trung Châu là một trong mười tám toà Thiên Chi Chủ Thành lớn nhất, tự nhiên hội tụ rất yêu nghiệt của Thanh Tiêu đại lục, bên trong đó có thể không cường đại hay sao.
Lâm Phong cười nói ra, trong lòng cũng lộ ra ý chờ mong, ở trong thế giới thiên tài vờn quanh mới có thể phát triển càng nhanh hơn, hắn và đám người Đại Hại Trùng mà ở lại tiểu thế giới thì làm sao có hoàn cảnh bồi dưỡng ra cường giả, không có hoàn cảnh, không có kỳ ngộ làm sao phát triển.
Ra đại thế giới mới có thể xuất hiện anh kiệt!
- Ân, mấy người Tuyết tộc đều rất lợi hại, nhưng nữ nhân rất đẹp, chỉ có điều hơi lạnh một chút, còn nam nhân thì làm cho người ta chán ghét, lớn lên thanh tú như nữ nhân, nên ai cũng vênh váo tự đắc.
Đại Hại Trùng có chút khó chịu nói.
- Sớm muộn gì tiếng tăm của lão tử cũng vang xa hơn mấy tên khốn kia.
Đạm Đài mở miệng nói.
- Ngươi câm miệng cho lão tử.
Lão nhân đang nấu thuốc nghe được lời nói của Đạm Đài thì quát to một tiếng:
- Ít gây rắc rối cho lão tử, ngươi quên mất giáo huấn ngày xưa rồi à.
- Hừ.
Đạm Đài khó chịu hừ một tiếng:
- Ta ở bên ngoài không có ai biết ta đến từ nơi này, chọc họa cũng sẽ không liên lụy đến bộ lạc, còn sự tình Lăng Thiên, lão tử luôn luôn nhớ kỹ, tên khốn kia tự phong mình là Vương, một mực ngạo thị thiên, cuối cùng sẽ có một ngày bị lão tử giết chết.
- Vô liêm sỉ.
Hình như lão nhân này thật sự nổi giận, nói:
- Đạm Đài, ngươi có bao nhiêu cân lượng tự mình suy nghĩ đi, không nên làm một chút chuyện vọng động, liên lụy đến bộ lạc? Chẳng lẽ ngươi quên mất sự tình Lăng Thiên, chẳng lẽ ngươi muốn lão tử nhìn ngươi chết?
- Lão gia tử, không có nghiêm trọng như người nói đâu, người yên tâm, ta không giết được hắn sẽ không cùng hắn va chạm đâu.
Đạm Đài rất buồn bực nói, thế nhưng muốn đối phó người kia thì quá khó khăn, ngày xưa tài năng của Lăng Thiên chấn nhiếp bộ lạc, nhưng vẫn bại bởi người kia, hôm nay người kia cũng đã phong Vương, ngạo thị quần hùng, không biết uy phong cỡ nào.