Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
- Sở Xuân Thu tu luyện Thôn Thiên Thánh Kinh, nuốt ý chí của Hoàng giả, theo lý thì hắn phải đi đến Thái Cổ học viện mới đúng, nhưng người này rất khó đoán, có lẽ hắn đã đi đến học viện khác rồi cũng không chừng.
Quân Mạc Tích mở miệng nói ra, Lâm Phong khẽ gật đầu, Sở Xuân Thu thâm bất khả trắc, chỉ trong vòng một năm rưỡi từ hạ vị Hoàng bước vào trung vị Hoàng, người này tuyệt đối là một nhân vật rất kinh khủng.
- Mạc Tích, ngươi biết tin tức Sở Xuân Thu bước vào trung vị Hoàng chưa?
Lâm Phong nói.
Quân Mạc Tích khẽ gật đầu:
- Mặc dù ta trở về Thánh thành Trung Châu, nhưng vẫn lưu ý chuyện trong Vọng Thiên Cổ Đô, ta biết rõ Sở Xuân Thu không đến hai năm bước vào trung vị Hoàng, biết ngươi đánh chết Thương Khiếu sau đó biến mất không thấy tung tích, khi đó ta phỏng đoán ngươi sẽ đi đến Thánh thành Trung Châu, nhưng không nghĩ tới ngươi lại tới nhanh như vậy.
- Không đến hai năm?
Đại Hại Trùng và Đạm Đài lộ ra thần sắc kinh hãi, cùng suy nghĩ ai mà lại lợi hại như vậy.
- Chính xác thì chỉ có một năm rưỡi.
Lâm Phong trả lời hai người kia sau đó nhìn về phía Quân Mạc Tích nói tiếp:
- Ngươi thấy Sở Xuân Thu như thế nào?
- Rất thần bí, không biết do Sở gia làm ra hay hắn dựa vào bản thân làm được, nếu như vế sau thì người này càng thêm đáng sợ.
Quân Mạc Tích đáp lại, cái tốc độ tu luyện này, thật sự có chút đáng sợ.
Lâm Phong nhẹ gật đầu, cười nói:
- Không nói hắn nữa, tiếp tục uống rượu.
Dứt lời, mấy người liền thoải mái chè chén một phen.
- Sảng khoái, người trong võ đạo nên uống loại rượu mạnh như này, rượu mạnh đốt tâm, đốt lên nhiệt huyết.
Đạm Đài cởi mở cười nói, hiếm có khi bốn người gặp nhau cùng một chỗ, nên bọn họ muốn thoải mái uống một phen.
Sau khi uống khá lâu thần sắc bốn người có hơi chút đỏ thẫm, Quân Mạc Tích đứng dậy, cười nói:
- Rất lâu rồi không có vui vẻ như vậy, uống rượu xong, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện cho các ngươi nhìn một số nhân vật của Thánh thành, có lẽ bọn hắn sẽ thành đối thủ cạnh tranh của các ngươi khi các ngươi muốn gia nhập vào một trong các học viện kia.
- Tốt, đi vào Thánh thành Trung Châu trong truyền thuyết, nhưng ta vẫn chưa có lãnh hội phong thái của Trung Châu.
Lâm Phong mỉm cười nói ra, mấy người lần lượt đứng lên.
- Có lẽ Đại Hại Trùng có thể gặp được giai nhân cũng không chừng.
Quân Mạc Tích cười một tiếng, mấy người thấy vậy đều thoải mái cười lên.
Thân hình lóe lên, một hàng người bắt đầu hướng về phía bên ngoài Minh Vương cung bay đi, Quân Mạc Tích là Minh Tử nên không có người nào dám can thiệp hành động của hắn.
Thánh thành Trung Châu có một địa phương gọi Ly Cung, tám mặt đều có bậc thang thông suốt lên đỉnh Ly Cung, bên trên có địa vực bao la, cổ đình, rượu ngon món ngon, thậm chí nơi đó còn có nữ tử trẻ tuổi đẹp như tiên tử nhảy múa nữa, nhưng mà không phải ai cũng đến được Ly Cung.
Lúc này, đám người Quân Mạc Tích cũng đi tới phía dưới Ly Cung, nhưng mà bọn họ lại bị một nữ tử xinh đẹp ngăn lại, một người trong đó nhẹ nhàng bước lên mỉm cười nói với Quân Mạc Tích:
- Minh Tử giá lâm, thật vinh hạnh cho cho kẻ hèn này.
- Mấy người kia đều là bằng hữu của ta, chuẩn bị lên Ly Cung xem một chút.
Quân Mạc Tích mỉm cười nói ra, nhưng mà nữ tử xinh đẹp kia vẫn không nhường bước, mà mỉm cười nói:
- Minh Tử, quy củ của Ly Cung ngươi cũng biết rồi, không biết mấy vị công tử này là ai?
- Chẳng lẽ ta mang mấy vị bằng hữu tiến nhập Ly Cung cũng có vấn đề sao?
Quân Mạc Tích không vui nói.
- Bằng hữu của Minh Tử tự nhiên tài tuấn yêu nghiệt, chỉ có điều quy củ của Ly Cung là người trên bốn mươi tuổi không thể tiến nhập Ly Cung, người dưới Vũ Hoàng cũng không thể tiến nhập Ly Cung, kính xin Minh Tử thứ tội.
Nữ tử kia mang theo nụ cười áy náy nói ra, khiến cho nội tâm Lâm Phong thất kinh, cánh cửa Ly Cung này cũng thật cao, muốn tiến nhập Ly Cung, phải dưới bốn mươi tuổi, tu vi phải trên Vũ Hoàng, thỏa mãn hai điều kiện này thì thiên phú của người đó coi như không tệ, nếu không phải ở Thánh thành Trung Châu, người có thiên phú bực này có thể gọi thiên tài rồi.
- Ly Cung còn có quy tắc, người có thiên tư dị bẩm sẽ được phá lệ, người có thân phận hiển hách cũng được phá lệ, đúng không?
Quân Mạc Tích nhàn nhạt nói ra.
- Nếu như Minh Tử biết rõ, có lẽ Minh Tử cũng hiểu rõ chỗ khó xử của tiểu nữ.
Lâm Phong mỉm cười đi lên trước, đứng bên cạnh nữ tử, cùng lúc đó từng đạo hào quang như ẩn như hiện, phun ra nuốt vào, trên người Lâm Phong lượn lờ đủ loại quang mang, lộ ra vẻ cực kỳ lộng lẫy.
- Pháp tắc, nhiều lực lượng pháp tắc như vậy.
Cô gái kia thấy một màn như vậy thì trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia dị sắc, lập tức mỉm cười nói:
- Công tử quả là kỳ nhân, cùng lúc nắm giữ nhiều lực lượng pháp tắc như vậy, mặc dù tu vi không tới Vũ Hoàng nhưng ngày khác thành Hoàng, sẽ trở thành một vị Vũ Hoàng đa hệ pháp tắc, thiên phú tuyệt luân, Ly Cung có thể phá lệ.
Dứt lời, nữ tử liền tránh ra nhường đường, Lâm Phong khẽ gật đầu với nàng, sau đó hàng người lại tiếp tục đi lên Ly Cung.
- Điêu lan ngọc thế, nhìn thật sống động.
Đạm Đài nhìn cột đá điêu khắc nên trên Ly Cung, cảm thán nói ra:
- Quả nhiên quy của Ly Vương Cung này rất sâm nghiêm, đây là lần đầu tiên ta đến đây.
- Ừm, Ly Cung thuộc Ly Vương Cung, tuy rằng nó có nhiều quy củ, nhưng người tới nơi này đều là người rất phi phàm, có thể nhìn thấy hoặc kết bạn với không ít nhân vật thiên tài cùng thế hệ, có thể biết được một ít tin tức không cách nào biết được.
Quân Mạc Tích cười nói ra, bốn người theo bậc thang hướng lên trên đỉnh, bên trong cổ đình to lớn, bóng người như ẩn như hiện.
Một lát sau, mấy người Lâm Phong cũng lên đến đỉnh Ly Cung, bên trên là một vùng đất mênh mông, không ít bóng người ngồi trên mặt đất nói chuyện, giống như đang nghiên cứu thảo luận cái gì đó, hình như không có ai nhìn về phía bên này.
Một vị nữ tử xinh đẹp tiến lên dẫn đường, chỉ dẫn bốn người Quân Mạc Tích ngồi xuống một cái bàn đá, bốn người cũng tuỳ ý ngồi trên mặt đất.
- Từ trước đến nay yêu nghiệt ở Thánh thành Trung Châu xuất hiện lớp lớp, nơi đây là một toà thiên chủ thành tối quan trọng của Thanh Tiêu, là địa điểm để các thiên tài tranh đấu, ai có thể chiến bại anh kiệt thiên hạ, có thể phong vương, vạn pháp lấy chiến làm đầu, tất cả đều là chiến, bốn đại học viện, tự nhiên lấy Chiến Vương học viện cầm đầu.
Lúc này, có một vị thanh niên tràn ngập chiến ý trên người chậm rãi nói ra, hình như bọn họ đang thảo luận về sự tình của bốn đại học viện.
- Chiến Vương học viện lấy chiến vi danh, chẳng lẽ chiến lực của họ rất mạnh mẽ? Đã như vậy, tại sao người xưng vương thế hệ này lại là Doanh Thành, đệ tử Thiên Thần học viện.
Một người phản bác nói ra:
- Vạn đạo đều là pháp, ai có thể buông bỏ công pháp thần thông, pháp là căn bản của võ tu, vạn pháp cường thịnh, chiến lực dĩ nhiên sẽ mạnh mẽ.
- Bốn đại học viện đứng sừng sững ở Thánh thành Trung Châu vô số năm, mọi người đều tranh luận đâu mới là phương pháp tu luyện mạnh nhất, bốn đại học viện cũng tranh phong không ngừng, nhưng bất cứ con đường võ đạo nào cũng có mạnh có yếu, nên không thể phân ra mạnh yếu, mặc dù Doanh Thành là người của Thiên Thần học viện, thần thông pháp tắc cực kỳ đáng sợ, nhưng người nào có thể phủ nhận chiến ý cùng với tinh thần ý chí của Doanh Thành.
Lại có mở miệng nói ra, trong mắt của hắn, loại tranh luận này không còn bất cứ ý nghĩa gì.
- Nếu ngươi nói như vậy, không phải tất cả mọi người phải đi Xuân Thu học viện hay sao, Xuân Thu học viện cân đối các con đường tu luyện, nhưng ngươi đừng quên Xuân Thu học viện cũng là một trong bốn đại học viện, những nhân vật uy danh hiển hách bên ngoài đều xuất thân trong bốn đại học viện đấy.
Người kia vừa nói ra đã có người phản bác.
- Tất cả do sở trưởng mà thôi, người trong võ đạo đều có con đường thích hợp với mình.
Mọi người nhao nhao phát biểu ý kiến của mình, mà lúc này Lâm Phong lại lâm vào trong suy tư, người trong võ đạo tu luyện các loại thủ đoạn, muốn tìm ra một con đường thích hợp nhất, để phán đoán suy luận, cũng giống như hắn, đối với các con đường đều xem qua một lượt, có vẻ khá hỗn tạp một chút, khiến tốc độ tu luyện của hắn cũng không nhanh như trong tưởng tượng, nhưng mà chiến lực của hắn lại đạt mức siêu cấp cường hoành, bởi vì thủ đoạn quá nhiều.
Hình như vấn đề này không có giá trị thảo luận, ai cũng có cách nhìn của riêng mình, phương pháp của ai cũng có chút thâm ảo, làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, Lâm Phong cũng đã từng nghĩ qua, nhưng đến nay vẫn không có suy nghĩ cẩn thận, bởi vậy từ trước đến nay hắn đều đi từng bước một, loại thủ đoạn nào cũng tốn tinh lực đi tu luyện một phen.
- Minh Tử đến, không biết có cao kiến gì?
Lúc này, có một người chuyển ánh mắt qua cười nói với Quân Mạc Tích.
- Ta đối với võ đạo kiến thức nông cạn, chỉ cần có thể tăng lên thực lực ta liền tu luyện, vô luận tu nhục thể, chiến ý, thần thông pháp thuật hay ý chí hồn phách đều được.
Quân Mạc Tích mỉm cười nói ra, lời hắn nói một câu cũng không thừa, không có người nào cười cợt cả, không ít người tinh tế ngẫm nghĩ hấp thu, người vừa đặt ra câu hỏi cười nói:
- Nói rất hay, chỉ cần có thể tăng thực lực là được, ai đi quản nó là thủ đoạn khỉ gió gì, hà tất cố ý tuyển chọn, cứ dựa vào sở trưởng của mình, thuận theo tự nhiên.
- Không nói về chuyện này nữa, tin tưởng chư vị ở đây đều có con đường của mình, nếu như không có nhập học viện, tự chính mình suy nghĩ thật kỹ là được.
Người kia tiếp tục cười nói:
- Mấy vị bên cạnh Minh Tử, không biết là người phương nào?
- Đều là huynh đệ của ta.
Quân Mạc Tích tùy ý nói ra:
- Đây là Lâm Phong, Hoàng Phủ Long, huynh đệ quen biết nhiều năm, còn đây là Đạm Đài, cũng là bằng hữu của ta.
- Đạm Đài, lần trước ta đã nhìn thấy ở Thiên Thần học viện, vậy mà ngấp nghé mỹ nữ của Tuyết tộc, bị người đuổi đi, không nghĩ tới ngươi lại là bằng hữu của Minh Tử.
Lúc này, có một người yên bình cười nói, khiến Đạm Đài và Đại Hại Trùng quay lại nhìn người kia, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
- Nghe nói một năm Thương huynh tham gia bốn lần khảo hạch của các đại học viện, nhưng lần nào cũng thất bại, mà ở đây đều là các vị đã tiến nhập học viện, rất nhiều người có năng lực một lần bước vào học viện, Thương huynh ở chỗ này, thật khiến ta không nghĩ tới?
Quân Mạc Tích cười lạnh nói.
- Tu vi không đủ, mượn khảo hạch của học viện tôi luyện bản thân, có gì không thể.
Người kia lộ ra vẻ không vui vì Quân Mạc Tích vạch trần hắn.
- Cái tên Lâm Phong này tại sao lại quen như vậy nhỉ.
Lúc này, lại có một người thấp giọng nói ra, khiến cho mọi người đưa ánh mắt về phía hắn.
Chỉ thấy người này nhìn Lâm Phong, cười nói:
- Các hạ từ Vọng Thiên Cổ Đô mà đến?
- Đúng vậy.
Lâm Phong mỉm cười đáp lại.
- Thì ra như vậy, nghe nói Lâm huynh lấy Thiên Diễn bàn cờ cùng với bát bảo Thái Dương luân của Thái Dương Thánh tộc tru sát hơn mười vị cường giả Vũ Hoàng của Thương tộc trong Vọng Thiên Cổ Đô cổ, trong đó cũng có không ít trung vị Hoàng, ngay cả huyết mạch dòng chính của Thương tộc, Thương Khiếu cũng bị ngươi đánh chết, chiến tích thật hiển hách.
Người kia mỉm cười nhìn Lâm Phong, ánh mắt lộ ra vẻ thâm ý, không nghĩ tới tại Thánh thành Trung Châu lại có thể nhìn thấy người bị thiên vứt bỏ, quả thật hắn không phải Vũ Hoàng.
- Các hạ chê cười rồi.
Lâm Phong yên bình đáp lại, nhưng hắn lại khiến cho Đại Hại Trùng và Đạm Đài kinh ngạc nhìn hắn, gia hỏa này vậy mà tru sát nhiều Vũ Hoàng như thế, thậm chí trong đó còn có cả trung vị Hoàng.
- Người bị thiên vứt bỏ bên Hàn Nguyệt hồ, Lâm Phong.
Không ít người nhao nhao nhớ tới danh tự này, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, đại đa số mọi người ở đây đều là tộc nhân của đại tộc, bọn hắn đối với chuyện của mười tám Thiên Chi Chủ Thành cái gì cũng biết, nếu có động tĩnh lớn, bọn hắn cũng sẽ biết được, Vọng Thiên Cổ Đô có vài chuyện đã dẫn phát chấn động không nhỏ.
Thứ nhất, Sở gia xuất hiện một vị yêu nghiệt, Sở Xuân Thu; mặt khác, hai vị Vương thể, Thần Ấn Vương Thể cùng với Giới Vương thể ra ngoài lịch lãm.
Thứ hai, Lâm Phong gặp Hoàng kiếp bị thiên vứt bỏ, nhưng lại khống chế bảy hệ pháp tắc, chiếm được Thiên Diễn bàn cờ, tru sát rất nhiều cường giả của Thái Dương Thánh tộc và Thương tộc.
Thứ ba, Quảng Hàn cung tái hiện ở Vọng Thiên Cổ Đô, Hi Hoàng trọng sinh, Cửu U Ma Đế hiện, bên trong Quảng Hàn cung có vô số cường giả, tiên nữ tuyệt diễm.
Những thứ này, đều là chuyện lớn, bởi vậy cái tên Lâm Phong chiếm một cái vị trí nho nhỏ trong lòng mọi người.