Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Lúc này chỉ có hai nhóm người, Quảng Hàn cung và Lâm Phong vào trong cổ điện.
Trong nháy mắt Lâm Phong bước vào cổ điện đã nhìn thấy một tầng kim sắc lưu quang đang chuyển động không ngừng trên không, nó hoá thành uy áp chèn ép bọn họ.
- Hả?
Ánh mắt Lâm Phong ngưng trọng ngẩng đầu nhìn lưu vân biến ảo tren đầu, tình huống gì đây.
- Tu vi của ta…
Trung vị Hoàng duy nhất trong đám người - Vân Thanh Nghiên lên tiếng, Lâm Phong nhìn sang lại thấy sắc mặt nàng đã biến đổi dường như đang rất kinh ngạc.
- Sao vậy?
Lâm Phong hỏi.
Vân Thanh Nghiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chứa sự bất ngờ:
- Uy áp này áp chế tu vi!
- Áp chế tu vi?
Lâm Phong kinh ngạc nhìn Vân Thanh Nghiên, nàng phóng thích ra lực lượng của mình cho hắn xem, pháp tắc lực lượng cường đại nhưng chỉ ở cấp độ hạ vị Hoàng đỉnh phong, tu vi khẳng định đã bị áp chế.
- Đúng vậy, tu vi của ta bị hạ bậc.
Vân Thanh Nghiên cảm thấy thật thần kì, loại năng lực này không mang đến cho nàng cảm giác bức nối giam cầm gì cả nhưung pháp tắc và tu vi quả thật đã bị áp chế.
- Cổ điện này có thể áp chế tu vi.
Ánh mắt Lâm Phong loé lên tia sáng, trước mặt họ giờ có trận đạo kim sắc cổ lộ giống như bên ngoài như muốn kéo dài từ ngoài vào nhưng lại rộng lớn hơn, đại điện trở nên vô biên không biết đi đâu.
- Hình như trước mặt có người.
Hầu Thanh Lâm nói nhỏ, phương xa xa của điện có một thân ảnh đang đứng trên toà điện nhìn thê lương bắt ngang qua núi.
- Đi xem.
Lâm Phong loé lên đạp về phía đó, chốc lát sau đã đến nơi, bên trên có mười tám thân ảnh với hình thái khác nhau, giống như mười tám cổ Hoàng đứng sừng sững nơi đó không nhúc nhích, hai bên điện có dòng sông vàng toả hào quang sáng rực, dường như chỉ cần bước vào trong sẽ bị đóng băng.
- Người chết hay người sống?
Đạm Đài nói nhỏ, mười tám thân ảnh này không nhúc nhích, dường như không có sinh mênh
- Ta thử xem.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm vào đó rồi bước chậm đến, ngay khi hắn đặt chân đến gần, một đạo hào quang đánh về phía hắn làm cho hắn phải lập tức lui về vị trí cũ.
- Chuyện gì xảy ra?
Lâm Phong lui về sau thì không thấy hư không chấn động nữa, mọi thứ như chưa hề xảy ra.
- Lâm Phong, ngươi gặp chuyện gì?
Vân Thanh Nghiên hỏi.
- Thời điểm ta bước đến đã gặp phải công kích, một chưởng ấn cường đại, lại như có như không, không cách nào phá được.
Lâm Phong hồ nghi nói ra, tình huống này thật quỷ dị.
- Công kích ý chí.
Thanh Phượng nghe Lâm Phong nói thế thì lên tiếng giải thích, bọn họ căn bản không thấy công kích nhưng Lâm Phong chắc chắn không lừa bọn họ làm gì, vậy thì khả năng duy nhất là ý chí công kích, mười tám tượng cường giả này chính là ý chí mà mười tám vị thật sự lưu lại, chỉ cần có người muốn đến gần thì sẽ bị công kích.
- Công kích ý chí?
Lâm Phong nhíu mày:
- Ý chí công kích tại sao lại như có như không, mà chỉ khi đến gần mới bị còn các ngươi không có?
- Vì mười tám người này đều do ý chí các Đại Đế hoá thành.
Thanh Phượng nói kĩ hơn:
- Cảnh giới đại Đế, thần hồn hoà nhập với thiên địa, năng lượng khó lường, công kích như có như không, nó có thể hư vô cũng có thể là thực thể.
Vân Thanh Nghiên nghe vậy khẽ gật đầu:
- Ta cũng đã từng nghe phụ mẫu nói đến, cảnh giới Đại Đế và vũ Hoàng khác nhau một trời một vực, một khi thần hồn dung nhập vào thiên địa, chịu đựng được sự tôi luyện của đất trời thì có thể hoà hợp giữa các hệ lực lượng với thiên địa, tay chưởng ra chấn động trời đất, cái phất tay chặt đứt núi sông, một tia thần niệm thôi cũng có thể tạo ra một dòng sông.
- Một cái vẫy chặt đứt núi sông, tia thần niệm tạo sông suối.
Lâm Phong thì thào, không chỉ huỷ diệt mà còn có thể sáng tạo, Lâm Phong đã từng nhìn thấy trận chiến của đại Đế, dù kinh tâm động phách nhưng thứ hắn thấy chỉ mới bên ngoài, hai lần đại Đế xuất hiện đều bị chém chết, hắn còn nghĩ sao lại yếu ớt như vậy, không mạnh hơn Vũ Hoàng bao nhiêu cả.
Nhưng hắn đã không biết chênh lệch giữa các đại Đế, giống như khi đại Đế gặp thánh đế, hắn không hề hiểu đại Đế có năng lực gì hay am hiểu thần thông gì, càng không biết thánh Đế có khả năng huỷ thiên diệt địa thế nào, dù sao cũng chưa từng va chạm với cường giả cấp bậc đại Đế mà.
- Sáng tạo thế nào?
Lâm Phong hiếu kì hỏi.
- Đến cảnh giới Đế, các loại lực lượng sẽ hoá hư, chúng ta tu luyện nhiều thần thông công kích là thế nhưng cũng chỉ là bản thu nhỏ của công kích của đại Đế, chính bọn họ đã tạo ra nó, giống như Cơ Vô Ưu có Thanh Long công kích một khi như vậy dường như sẽ có rồng thật xuất hiện, nếu như đó là công kích của đại Đế sẽ càng chân thực hơn, một vị khống chế thuỷ hệ lực lượng thì chỉ cần rạch tay một cái trên trời sẽ xuất hiện một dòng sông, người khống chế hoả lực lượng thì khi hắn giận dữ sẽ xuất hiện hoả diễn luyện ngục.
Vân Thanh Nghiên nói với Lâm Phong, gia hoả này không biết chuyện gì xảy ra, cả cảnh giới Đế cũng không biết, may mà cha mẹ nàng vốn ở cấp bậc thiên Đế nên đối với năng lực của đại Đế và thiên Đế nàng cũng có hiểu biết, dù thánh Đế vẫn có thể biết.
- Nói như vậy, mười tám người này đều do ý chí của đại Đế lưu lại ư, khi chúng ta bước vào sẽ bị công kích.
Tần Vũ nói, Vân Thanh Nghiên khẽ gật đầu:
- Đúng là vậy, nhưng có vẻ chúng ta phải thông qua khảo nghiệm này mới có thể đến được bên kia.
- Trực tiếp phá huỷ xem.
Đạm Đài bước lên trước, một âm thanh gào rống mãnh liệt truyền đến, con sử tử hướng về phía đó mà chém giết với uy lực cường hãn.
“Oanh, oanh oanh”
Từng đạo công kích đánh vào những tượng người đó nhưng chúng không hề động đậy, có vẻ đã không có tác động.
- Bước vào cổ điện này đều bị áp chế tu vi ở hạ vị Hoàng, đại Đế cũng không ngoại lệ, dường như Thiên Diễn Thánh tộc đã sớm có chuẩn bị, loại công kích này không thể nào đánh động được đâu, vẫn nên đi qua như thường thôi.
- Ý chí công kích, Sở Xuân Thu tu luyện Thôn Thiên Thánh Kinh nuốt được ý chí cổ Hoàng nên có thể nắm giữ lực lượng đáng sợ, có thể trực tiếp lấy ý giết người, dường như hắn đã đến gần cảnh giới Đế rồi.
Lâm Phong nói nhỏ, không biết tốc độ tu luyện khủng bố của hắn có liên quan đến Thôn Thiên Thánh Kinh này không.
- Ta đi trước thử một chút, nếu như đây là một loại khảo nghiệm thì chỉ sợ chín đạo kim sắc cổ lộ kia sẽ có các loại khảo nghiệm khác nhau làm không ít người phải ở lại đây mãi mãi.
Lâm Phong nói, lại bước. Lên trước lần nữa, lần này đương nhiên hắn có chuẩn bị, trên người có phong pháp tắc bao quanh.
Lúc đó từng đạo công kích khủng bố hướng về Lâm Phong, tuy tốc độ hắn nhanh nhưng luồng công kích kia cũng nhanh không kém lại còn mạnh mẽ như thiên lôi.
Hai tay Lâm Phong oanh sát đến, chiến xa cuồn cuộn nổi dậy gào thét oanh kích lại ý chí công kích kia.
Nhưng ý chí hai bên khác nhau, một kiếm chém tất cả, chém đứt cả ý chí của hắn, băng phong thiên địa, mọt cỗ uy áp to lớn đè xuống trấn áp Lâm Phong.
Ầm!
Thân thể Lâm Phong bị bức lùi lại vị trí cũ, sắc mặt hắn lạnh dần.
- Mọi người cẩn thận, những ý chí này công kích đến giới hạn của cổ điện mà thôi, công kích mang theo lực lượng tối thượng và nhất định không thể gấp gáp được.
Sau khi Lâm Phong thăm dò đã nói với bọn họ, ánh mắt hắn trở nên đen kịt mà chậm rãi bước đi.
Tốc độ lúc này của Lâm Phong không nhanh, trên người phóng thích nhiều hệ pháp tắc ra khủng bố phóng đại trong mắt hắn như muón nuốt chửng nó, khiến ý chí người khác lung lay.
Mắt Lâm Phong đã hoá thành ma nhãn, đồng thời Cửu U tuyền hiện ra, vạn vật bất xâm, hắn lại bước nhanh về trước.
Hai chưởng đáng sợ cùng đánh về phía Lâm Phong, khí thế không thể né tránh.
“Đông!”
Hắn đạp mạnh chân xuống, quang vân chợt loé lên, Tử Hà Chiến Xa lại gào thét như muốn chôn vùi thủ chưởng, Lâm Phong tiếp tục bước từng bước vững chắc về phía trước.
Kiếm quang hiện lên, nó chém từ phía trước đến cũng mang khí thế không người nào có thể trốn, thủ chưởng Lâm Phong lập tức xẹt qua làm ý cảnh lan khắp không gian chặt đứt tiếng của đối phương, dưới chân hắn cũng không dừng lại, cứ bước ra tạo hào quang trận đạo sáng chói, ánh mắt những người sau hơi giật, tên này vậy mà lưu lại để đânh những công kích kia chứ không tiếp tục đi về trước.
Bọn họ bên ngoài cũng không thấy rõ lắm công kích của đại Đế nên chỉ thấy Lâm Phong đang va chạm với nó tạo ra lực lượng đáng sợ, nhưng họ cũng biết lực lượng công kích đó chỉ ở cấp hạ vị Hoàng thôi mà lai đáng sợ vô cùng, đương nhiên ở đây cũng mới chỉ là toà thứ nhất.
Đúng lúc này kim sắc quang mang dưới chân hắn tách ra làm thân ảnh hắn biến ảo, biến mất tại chỗ và lại xuất hiện ở nơi khác trong toà điện.
- Hư không trận đạo.
Tần Vũ hơi kinh ngạc, lâm Phong lại có thể khắc được hư không trận đạo xuyên không gian.
- Những ý chí công kích này không ngăn được trận đạo nên vẫn không sao, các ngươi cũng đến thử năng lực mình xem, nếu không được thì chỉ cần đến giữ dẫn động văn lộ sẽ có thể qua.
Lâm Phong nói, hắn cũng không khắc thêm một trận đạo khác bên đó, nếu như vậy thì sẽ lãng phí một cơ hội để thử sức dù cho bên kia đã bị áp chế!