Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Lâm Phong chuyển ánh mắt từ Cơ Vô Ưu sang Vũ Văn Hầu trên người, đạm mạc nói:
- Vũ Văn Hầu, quy tắc trận đấu hôm nay đã nhường cho Cơ Môn quyết, hiện tại, ngay trước mặt mọi người, ngươi có thể tuyên bố rồi.
Vũ Văn Hầu trầm mặc một lúc mới đáp:
- Đương nhiên đã quyết định rồi, quy tắc rất đơn giản, từng người lên quyết đấu, Cơ Môn cử một người, Thiên Đài cũng chọn một người, cả hai quyết đấu trên chiến đài.Còn nữa, chỉ cần bất bại thì có thể đấu tiếp, thắng được một trận sẽ được quyền nghỉ ngơi, không cần phải liên tục chiến đấu, cứ như vậy đến khi tất cả thành viên môn phái bị đánh bại.
Nghe vậy, rất nhiều người thầm nghĩ, Vũ Văn Hầu thật thủ đoạn, quy tắc như vậy mà cũng nghĩ ra được. Trên phương diện chất lượng cường giả, Cơ Môn chiếm cứ yếu thế, bởi vậy quy tắc rõ ràng thiết lập vì Cơ Vô Ưu.
- Thiên Đài phiền phức rồi, nếu không ai có thể đánh bại Cơ Vô Ưu thì một mình hắn cũng đủ để lần lượt hạ hết cả phe Thiên Đài.
Lâm Phong thầm cười lạnh, Vũ Văn Hầu tính toán thật khôn khéo, kể cả số lượng thành viên Cơ Môn cũng chiếm cứ ưu thế.
- Nếu đã vậy, Thiên Đài chúng ta lên đài trước hay Cơ Môn thấy trông thấy thành viên Thiên Đài rồi mới chọn người?
Âm thanh trào phúng truyền ra, lập tức mọi người đều đưa ánh mắt về phía Vũ Văn Hầu.
- Cơ Môn há có thể chiếm tiện nghi của các ngươi, chiến đấu đương nhiên phải công bình, hai môn phái lần lượt cử người lên trước.
Vũ Văn Hầu bình tĩnh đáp.
- Khế ước sinh tử thì sao?
Vấn đề này rất trọng yếu, nếu ký khế ước sinh tử, người Thiên Đài đương nhiên cũng gặp nguy hiểm, trừ khi Lâm Phong một mình chấp hết, nếu không, bất luận ai chống lại Cơ Vô Ưu chỉ sợ không có bao nhiêu phần thắng.
- Không bắt buộc phải ký khế ước sinh tử. Do hai người trên chiến đài tự ước định, nếu đã ký khế ước, vậy nhất định phải phân sinh tử, nếu một phương không đồng ý, vậy rơi khỏi chiến đài coi như đã bại, chiến đấu kết thúc.
Vũ Văn Hầu nhẹ nhàng trả lời, Lâm Phong không muốn thành viên Thiên Đài có việc, hắn tự nhiên cũng không có khả năng để thành viên Cơ Môn chịu chết, bởi vậy, quyền lợi ký khế ước sinh tử giao cho những người chiến đấu tự quyết định, hắn tin tưởng Lâm Phong sẽ đáp ứng.
Lâm Phong quét mắt nhìn phe Cơ Môn, hắn xác thực không thể cứ cưỡng chế tất cả đều phải lập khế ước sinh tử rồi, nếu như vậy thì thật quá vô trách nhiệm với thành viên Thiên Đài. Hôm nay là trận chiến để Thiên Đài quật khởi, ít nhất, hắn muốn đệ tử hạch tâm Thiên Đài đều có thể biểu hiện được tư thái của mình trên chiến đài.
- Ta đồng ý.
Lâm Phong gật đầu.
- Ngươi đã đồng ý, vậy trận đầu Cơ Môn nhường cho Thiên Đài cử người lên chiến đài trước.
Vũ Văn Hầu nói mà mặt không đỏ.
- Vô sỉ đến cực điểm.
Đại Hại Trùng chửi thầm, người mù cũng nhìn ra được, phe lên trước đã rơi vào thế yếu, người lên sau mới chiếm được chủ động.
- Thực lực của ta hơi yếu, trận chiến đầu tiên cứ để cho ta.
Đại Hại Trùng bước lên chiến đài.
Vũ Văn Hầu thấy Đại Hại Trùng, khóe miệng hiện ra nụ cười đắc ý, hôm nay, hắn thật muốn xem Thiên Đài có bao nhiêu người chịu đựng nổi.
- Ông!
Hàn quang lóe lên, Vũ Văn Tịnh hàng lâm chiến đài, trừng mắt nhìn Đại Hại Trùng, lạnh lùng hỏi:
- Tôm tép như người mà cũng dám bước lên chiến đài, tự rước lấy nhục, có dám ký khế ước sinh tử không?
- Không ký!
Lâm Phong truyền âm với Đại Hại Trùng, hắn lo lắng gia hỏa này đầu nóng đầu, thực lực Vũ Văn Tịnh phi thường lợi hại, hôm nay Đại Hại Trùng không có phần thắng.
- Không cần thừa lời, chiến thôi.
Khí tức cuồn cuộn trên người Đại Hại Trùng gào thét, từng tiếng Long ngâm truyền ra, ẩn ẩn có Long Quang hiển hiện. Quyền mang bùng nổ phá không, chỉ thấy một tôn Man Long cuốn lấy thân hình Đại Hại Trùng, xông về phía trước, đánh tới Vũ Văn Tịnh.
Tâm niệm Vũ Văn Tịnh vừa động, lập tức quanh người xuất hiện bốn chuôi kiếm ẩn chứa ý cảnh tứ quý, Xuân Hạ Thu Đông, bốn loại ý cảnh bất đồng, mặc dù chưa thành thục thế nhưng vẫn đủ bao phủ Đại Hại Trùng.
- Kiếm giao hòa với pháp tắc, thành tựu tứ quý ý cảnh.
Thần sắc Lâm Phong ngưng tụ, xem ra thời gian vừa qua Vũ Văn Tịnh không sống uổng, nàng càng thêm lợi hại rồi.
Xuân Hạ Thu Đông tứ quý biến hóa, đan xen lẫn nhau, bốn loại ý cảnh bao phủ Man Long, mưa xuân liên tục, ngày hè nóng bỏng, thu phong tiêu tiêu, đông tuyết băng phong. Man Long phảng phất đưa thân vào trong tứ quý, rơi vào vòng vây trùng trùng điệp điệp, cỗ ý cảnh này gắt gao áp chế long quyền. Thực lực Đại Hại Trùng kém quá xa Vũ Văn Tịnh, hơn nữa Vũ Văn Tịnh vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu.
Quả nhiên, tứ quý kiếm bao bọc, xoắn giết man long. Đại Hại Trùng gào thét, như Man Long đang bất lực gào thét, Vũ Văn Tịnh biến ảo, xuất hiện trên đầu Đại Hại Trùng, một kiếm đâm xuống, vạn vật thất sắc, tràn ngập sát ý.
- Mau rời khỏi chiến đài.
Lâm Phong dùng thần niệm lên, dù chưa lập khế ước sinh tử, nhưng Vũ Văn Tịnh thi triển sát chiêu sẽ không để cho Đại Hại Trùng sống khá giả.
- Mãng Mãng Thương Long, Địch Đãng Càn Khôn.
Đại Hại Trùng gầm lớn, chân hung hăng chà đạp đại địa, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện Long ảnh hung bạo, ngẩng đầu gào thét, từng đạo thương Long ảnh khủng bố bay thẳng đến khung thương, nghịch sát mà ra, nghiền nát kiếm ý, lực phá thiên quân.
- Lợi hại.
Lâm Phong thấy một màn này, đồng tử có chút co rút lại, xem ra mình đánh giá thấp Đại Hại Trùng rồi, thần thông này cuồng mãnh vô cùng, khiến cho ngàn vạn Thương Long gào thét, xé mở kiếm mạc.
- Tốt, Mãng Mãng Thương Long quyền vậy mà tu luyện được đến mức ẩn chứa long ý chính thức.
Đạm Đài lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Kiếm vũ lại lần nữa ập xuống, không ngừng ép lui Đại Hại Trùng, Đại Hại Trùng vừa đỡ vừa rút lui, cuối cùng bắt buộc phải lui xuống chiến đài, quần áo trên người lam lũ, để lại mấy cái lỗ máu, may mắn chưa bị thương nặng, kết quả như vậy đủ khiến Lâm Phong hài lòng.
- Người này tên Hoàng Phủ Long, bọn Lâm Phong thường gọi hắn là Đại Hại Trùng. Bên trong Thiên Đài, hắn không tính là thành viên xuất chúng nhưng lại chiến đấu với Vũ Văn Tịnh đến mức này, Thiên Đài thật sự khó lường.
Khán giả xôn xao bàn tán, tuy Hoàng Phủ Long chiến bại, nhưng cũng đủ để tự hào. Vũ Văn Tịnh đang là nhân vật trong top 10 nhân bảng, Đại Hại Trùng toàn thân mà lui trong tay nàng xem như rất giỏi rồi.
- Trận chiến thứ hai, đến phiên Cơ Môn lên trước rồi!
Đạm Đài quát tháo Vũ Văn Hầu, chỉ thấy Vũ Văn Hầu liếc qua một người, lập tức thân hình kẻ đó lóe lên, đáp xuống chiến đài.
- Cơ Môn trước kia dường như không có tên này, chắc hẳn mới gia nhập.
Khán giả dường như đã hiểu thủ đoạn của Vũ Văn Hầu, dùng một ít pháo hôi để đào thải thành viên Thiên Đài, còn khi Thiên Đài cử người lên trước, Cơ Môn sẽ dùng cường giả áp bách, không thể không thừa nhận, Cơ Môn làm như vậy thật đủ khôn khéo.
- Ta lên.
Đạm Đài bước lên chiến đài, nổi giận gầm thét, tiếng vang đùng đùng cuồn cuộn, lập tức toàn bộ thân hình hắn to lên giống như cự thần, phát ra uy áp đáng sợ.
- Đông!
Chỉ thấy Đạm Đài bước chân tới, chiến đài rộng lớn mà còn phải chấn động, hắn lúc này giống hệt như một con hùng sư hung mãnh, ẩn chứa uy nghiêm vô cùng.
Người kia nhíu mày nhìn thân ảnh khổng lồ của Đạm Đài, chỉ cảm thấy một cỗ uy áp đáng sợ, đứng trước mặt hắn phảng phất như một tôn thần linh không cách nào phá hủy.
- Rống!
Đạm Đài điên cuồng gào thét, hắn đã tới trước mặt đối phương, lực lượng vô tận oanh sát mà ra, như ngàn vạn Sư Tử Vương gào thét, cuồn cuộn trùng kích về phía con mồi.
Người kia buồn bực thốt lên, liên tục oanh ra hơn trăm đạo chưởng lực, nhưng mà toàn bộ đều bị chôn vùi dưới móng hùng sư. Đạm Đài ép xuống như Sư Tử Vương vồ mồi, một va chạm ầm ĩ vang lên. Chỉ thấy thân thể người nọ bay đi như lá vàng trong gió, máu tươi chảy như suối, may mắn được một thành viên Cơ Môn tiếp được.
- Phun!
Đạm Đài nhổ một bãi nước bọt, hỏi Vũ Văn Hầu:
- Cơ Môn còn có loại phế vật như vậy? Ngươi mặc dù không có thực lực trực tiếp chiến đấu nhưng cũng không cần dùng loại tiểu tốt như vậy đến làm bia đỡ đạn chứ. Thật mất mặt, môn phái mạnh nhất Chiến Vương học viện đây à, buồn cười đến cực điểm.
Dứt lời, Đạm Đài quay người, sải bước quay về phe Thiên Đài, hung hăng trút được một ngụm ác khí, nếu lần sau vẫn là pháo hôi lên, hắn sẽ tiếp tục thượng đại.
- Cơ Môn a!
Đám người chung quanh đều có vẻ chế nhạo, hành vi của Vũ Văn Hầu có vẻ như Cơ Môn sợ hãi Thiên Đài mà bắt buộc phải áp dụng loại thủ đoạn hèn kém.
- Thắng làm vua thua làm giặc, chờ các ngươi thắng rồi hãy phách lối cũng không muộn.
Vũ Văn Hầu lạnh lùng thốt lên, hắn đương nhiên cũng biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới danh vọng của Cơ Môn. Nhưng vì thắng lợi, hắn bắt buộc phải dùng thủ đoạn, có Cơ Vô Ưu tọa trấn, lại thêm quy tắc như vậy, hắn không tin Thiên Đài có thể thắng!
- Tiếp tục đi.
Vũ Văn Hầu hét lớn, sự bình tĩnh từ trước đến nay của đã biến mắt, trong đôi mắt Vũ Văn Hầu bây giờ ngập tràn hỏa diễm. Nếu hôm nay không diệt uy phong Thiên Đài uy phong, sau này Tinh Thần Môn xem như vứt đi, hết thảy đều phải trông cậy vào Cơ Vô Ưu trên người, chỉ cần hắn bất bại, Cơ Môn nắm chắc thắng lợi trong tay, từ từ mài chết Thiên Đài, xem bọn chúng có bao nhiêu người để làm bao cát cho Cơ Vô Ưu!