Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 1806 - Thiên Hạ Thùy Nhân Bất Thức Quân

Thiên Hạ Thùy Nhân Bất Thức Quân Thiên Hạ Thùy Nhân Bất Thức Quân viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------

Lâm Phong cưỡi trên cổ buồm cấp tốc truy kích, đồng thời Vũ Hồn Thế Giới Lực bắn ra, tùy thời chuẩn bị bao bọc Thiên Trạch Cổ Thụ, chỉ cần tới gần Cổ Thụ, dù nó nghịch thiên cách mấy cũng bị bắt lại, Lâm Phong chẳng quan tâm Thiên Trạch cổ thụ tán thành hay không, thu lại trước rồi hãy nói.

Nhưng mà khiến Lâm Phong bất ngờ là Thiên Trạch Cổ Thụ rất bài xích Thế Giới Lực, cảm nhận được Thế Giới Lực tràn đến bèn dốc hết sức bú sữa mẹ mà chạy.

Tốc độ cổ buồm khủng bố nhưng mà lại không cách nào đuổi kịp cổ thụ, Thần Mộc biến ảo vô thường, tới lui tự nhiên, xuyên thẳng qua không gian, lúc thì như gió, lúc lại như hư không, phảng phất kiêm dung thiên địa vạn pháp, thần bí khó lường khiến Lâm Phong cảm giác bó tay.

Hơn nữa, trong lúc Lâm Phong trước truy kích cổ thụ, có lẽ hắn chưa phát hiện, Thiên Trạch cổ thụ dưới đất đều trở nên yên tĩnh, thậm chí thu hồi cả pháp tắc, giống như bị căng thẳng vậy.

- Hả?

Lão nhân trên cổ phong cảm nhận được cảnh tượng kỳ dị, không khỏi lộ ra vẻ dị sắc.

- Xem ra Thiên Trạch cổ thụ quả nhiên không cách nào tán thành hắn.

Lão nhân thì thầm, lập tức tiếp tục nhắm mắt, lấy hạ vị Hoàng cảnh giới mà muốn được Thiên Trạch cổ thụ tán thành vốn không thể, Thần Mộc cốc chưa bao giờ có tiền lệ này.

Sắc mặt Lâm Phong có chút phiền muộn, nhìn về Thiên Trạch cổ thụ phía trước không ngừng chạy như điên, có lẽ cây Thiên Trạch Thần Mộc vô duyên với mình, chẳng biết có thể mang vài cây thứ phẩm Thiên Trạch cổ thụ đi không. Tuy hi vọng không lớn, Thần Mộc cốc thay Thanh Tiêu thủ hộ Thiên Trạch cổ địa, phàm là thiên tài yêu nghiệt được công nhận đều có thể mang Thần Mộc đi, về phần số Thần Mộc còn lại tất nhiên phải thuộc về Thần Mộc cốc, nếu không Thần Mộc cốc dựa vào cái gì thủ hộ đời này qua đời khác.

Ngay thời điểm Lâm Phong đang nghĩ ngợi, một cổ khí tức kinh khủng từ dưới đất phóng ra. Thanh âm cuồn cuộn đè nén phát ra từ mặt đất khiến cho Lâm Phong hoảng hồn.

- Là ở đây.

Lâm Phong ngừng lại, quay đầu nhìn nơi mình vừa đi ngang qua, chỉ thấy mặt đất chấn động, phảng phất như có cổ thụ muốn chui lên.

- Ông!

Lâm Phong động tâm niệm, cổ buồm lập tức thay đổi phương hướng, thẳng tiến đến chỗ mặt đất chấn động. Tiếng ầm ầm rung động khắp thiên địa, như muốn làm cho cả Thiên Trạch cổ địa phải run rẩy.

Đột nhiên, lực lượng pháp tắc từ nơi đó tràn ra. Lâm Phong cảm nhận được, một cỗ pháp tắc lực lượng đặc biệt nổi bật, áp đảo những thứ pháp tắc khác, rõ ràng chính là ma đạo pháp tắc, Lâm Phong đương nhiên không lạ lẫm.

- Oanh!

Một gốc cổ thụ khổng lồ triệt để phá tan đại địa, xuất hiện trước mặt Lâm Phong, gốc cổ thụ này so với gốc của Cơ Thương thì càng thêm cổ xưa, càng thêm khổng lồ, như Thần Mộc Vương vậy, lộ ra khí tức bướng bỉnh, phảng phất bá thiên độc tôn, thiên địa duy ngã, vạn vật đều phải thần phục.

- Đây là...

Thần sắc Lâm Phong, thân thể hắn lóe lên, rời khỏi, đi tới trước cổ thụ. Gốc cổ thụ này không bài xích hắn, trái lại có một cỗ khí tức thân cận như muốn nói nó vốn là vật sở hữu của hắn vậy.

Lão nhân lại lần nữa trừng mắt, hư ảnh hiện ra trên đầu Lâm Phong, thiên địa gào thét, lão nhân dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm gốc Thiên Trạch cổ thụ Vương.

- Làm sao có thể.

Lão nhân hoảng hốt thốt lên, thế nào lại là gốc Thiên Trạch cổ thụ này. Hắn nhớ mang máng, năm đó nó được người kia nhận lấy, trăm năm sau đưa về, từ đó về sau chưa từng xuất thế. Những cây khác chọn Thiên Trạch nhân, mà gốc cổ thụ này lại từ bỏ tất cả Thiên Trạch nhân từng xuất hiện, bất luận kẻ nào cũng chưa từng được nó ưu ái. Ngàn năm qua, rất nhiều tuyệt đỉnh yêu nghiệt phát hiện sự hiện hữu của nó, muốn mang nó làm của riêng, nhưng chưa từng có người thành công.

Cây Thiên Trạch cổ thụ Vương này từ bỏ tất cả những người sở hữu tiềm chất Vương giả.

Nhưng hôm nay nó lại chủ động chui lên, xuất hiện trước mặt Lâm Phong.

- Lai lịch thiếu niên này là gì, vậy mà dẫn động được nó, chẳng lẽ thiếu niên này thật sự có thể được công nhận hay sao?

Ánh mắt hình chiếu hư ảo nhìn chằm chằm Lâm Phong, Cơ Thương mang Thần Mộc đi chẳng phải việc kinh ngạc gì lắm. Nhưng giờ khắc này, hắn thực sự chấn kinh rồi, nếu Lâm Phong mang đi những gốc Thiên Trạch cổ thụ khác, có lẽ hắn cũng sẽ kinh ngạc, nhưng không như hiện tại, bởi vì hắn từng chứng kiến rất nhiều thiên tài thất bại trước gốc Thiên Trạch cổ thụ này.

Lâm bình tĩnh nhìn gốc Thiên Trạch cổ thụ trước mặt, trên người không có khí tức cường hoành bùng nổ, cũng không có quầng sáng chói mắt như cây của Cơ Thương, nhìn thoáng qua có vẻ rất bình thường.

- Có thể để ta nhìn thấy chủ nhân đời trước của ngươi không?

Lâm Phong vừa hỏi, Thiên Trạch cổ thụ lập tức biến ra ảo giác. Một đạo thân ảnh toàn thân đen kịt xuất hiện, chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ mà đứng, mang theo khí thế thương thiên đại địa duy ta độc tôn.

- Đúng là hắn.

Đồng tử Lâm Phong co rút lại, hắn đã từng nhìn thấy người này một lần trong Cửu U Ma Đế tiểu thế giới. Đương nhiên, hắn từng nghe về rất nhiều truyền thuyết của kẻ này. Hôm nay, không ngờ y lại lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Phong, phảng phất như y là tồn tại gắn bó keo sơn với Lâm Phong vậy.

Người này không ai khác ngoài Ma Hoàng, tại tiểu thế giới lưu truyền truyền thuyết chưa thành Hoàng mà trảm Hoàng, lưu danh thiên cổ, được xưng tụng thiên cổ đệ nhất nhân, thiên cổ Ma Hoàng!

Đến tận hôm nay, Lâm Phong vẫn cảm khái Ma Hoàng làm được hết thảy, trong hoàn cảnh như tiểu thế giới mà làm được kỳ tích chưa thành Hoàng mà trảm Hoàng, quá kinh khủng, bởi vậy mới có tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Chỉ thấy thủ chưởng Ma Hoàng duỗi ra, khắc chữ trên Thiên Trạch cổ thụ, từng chữ viết đen kịt phù hiện trong hư không cứ như nó vốn đã được khắc ở chỗ đó, hiện rõ trên thân cây.

- Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân!

(Dịch thơ: Buồn vì phía trước không tri kỷ, thiên hạ nào ai không biết quân?)

Một hàng rõ ràng chữ viết khắc trên Thiên Trạch cổ thụ, khiến cho trái tim Lâm Phong đập thật mạnh. Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân. Hạng gì kiêu ngạo, hạng gì khí phách.

Thiên hạ quá lớn,quá rộng, trên toàn Cửu Tiêu đại lục, thử hỏi có bao nhiêu người có thể làm được, thiên hạ thùy nhân bất thức quân!

Thậm chí lão giả trong hư không cũng phải hốt hoảng, người này tuyệt đối là kẻ khí phách nhất trong số yêu nghiệt mà hắn từng gặp. Lão thủ hộ Thiên Trạch cổ địa đã hơn 2000 năm, số yêu nghiệt thiên tài tới đây nhiều không kể xiết, những người đó đến bây giờ ít nhiều gì cũng đã danh chấn Thanh Tiêu, nhưng mà khí phách bậc này, thiên cổ hiếm thấy.

Lâm Phong chậm rãi đi tới phía trước, đến cạnh Thiên Trạch cổ thụ trước, Thiên Trạch cổ thụ không hề tránh hắn. Lâm Phong vươn tay, chạm đến hàng chữ khắc trên thân cây.

- Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân!

Chạm đến hàng chữ rồi, Lâm Phong chậm rãi lui về phía sau, nhìn lên gốc cổ thụ, bình thản mỉm cười, nói:

- Đi theo ta trăm năm, ta sẽ không bôi nhọ ngươi, trăm năm sau, Thanh Tiêu tôn ta là Vương.

- Trăm năm sau, Thanh Tiêu tôn ta là vương.

Trong lòng lão giả trong hư không khẽ run.

Lâm Phong và Cơ Thương hoàn toàn bất đồng, Cơ Thương tỏa sáng chói mắt, giống như cổ Vương hàng lâm, thề thành Vương giả, còn Lâm Phong lại bình thản, tùy ý tươi cười nhưng lời thốt lên lại là: trăm năm sau, Thanh Tiêu tôn ta là vương.

Điểm giống nhau duy nhất của hai người chính là tự tin, sự tự tin vô cùng mãnh liệt. Họ tuyệt đối không chất vấn chính mình, cứ như hết thảy đều là đương nhiên.

Thiên Trạch cổ thụ rung động không ngừng, dường như đang do dự, đang tự hỏi. Rốt cuộc, gốc Thiên Trạch cổ thụ khổng lồ bay lên, tản ra quang hoa khủng bố, hóa thành một cây Thần Mộc, nhưng nó không phải màu đỏ thẫm mà đen kịt, Thần Mộc hiếm thấy, độc nhất vô nhị.

- Ngàn năm chưa hề bị khống chế, hôm nay thật muốn nhận thiếu niên trước mắt sao.

Cảm xúc của lão nhân chấn động, Thần Mộc nhẹ nhàng lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Phong, nhỏ một giọt máu đen xuống người Lâm Phong, sau đó chính Thiên Trạch Thần Mộc cũng lao vào bên trong thân thể hắn.

- Đã xong.

Lão nhân nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt mình. Gốc Thiên Trạch cổ thụ kỳ lạ này trải qua hơn một nghìn năm rốt cuộc lại lần nữa công nhận người khác.

Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười hiền hòa, vui vẻ. Thành công chiếm được gốc Thiên Trạch Thần Mộc này, đầu tiên là thương thế của Vô Thiên Kiếm Hoàng tiền bối không thành vấn đề rồi, chính hắn cũng mang đạt được rất tốt nhiều chỗ tốt.

- Thiếu niên.

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn lão nhân trong hư không, mỉm cười nói:

- Tiền bối, đa tạ.

- Ta từng nói rồi, đây là tạo hóa của ngươi, hết thảy đều dựa vào chính mình, không liên quan tới ta

Lão nhân nhẹ nhàng bảo:

- Nói cho ta biết tên của ngươi, lai lịch.

- Lâm Phong, từ Thánh thành Trung Châu Chiến Vương học viện mà đến.

Lâm Phong mỉm cười trả lời.

- Gia tộc thì sao?

Lão nhân lại hỏi.

- Ta đến từ một tiểu thế giới, lúc trước, thậm chí không biết đến sự tồn tại của đại thế giới, còn gia tộc...

Lâm Phong mỉm cười, không cần nói nhiều, lão nhân đã minh bạch, bối cảnh như vậy thì chẳng thể nào có gia tộc ghê gớm được.

- Tiểu thế giới, thậm chí không biết đại thế giới tồn tại.

Lão nhân tự hỏi, lập tức mỉm cười nói:

- Đi thôi, trăm năm sau nhớ quay lại.

- Tiền bối, cáo từ.

Lâm Phong khẽ khom người, thân hình lập tức lóe lên, cấp tốc bay đi, lão nhân dõi theo bóng lưng Lâm Phong, nhỏ giọng nói:

- Chiến Vương học viện, Lâm Phong, ta nhớ kỹ lời hứa của ngươi, trăm năm sau, Thanh Tiêu tôn ngươi là Vương!

Bình Luận (0)
Comment