Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Khí tức của vị Vũ Hoàng râu bạc trắng kia đã cực kỳ yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn nhìn Lâm Phong mở miệng nói:
- Nếu như đã có kết quả như vậy, ta chết cũng không oán, nhưng mà tại lúc ta sắp chết, có thể nói cho ta biết các ngươi đến từ đâu hay không, để cho ta chết được rõ ràng.
Vũ Hoàng râu bạc trắng nhìn thấy Lâm Phong hành hạ Nghịch Trần, sau đó các thanh niên khác cũng tế ra Đế Binh thì hắn mới hiểu được, thế lực của đám người Lâm Phong tuyệt không đơn giản như Yêu Dạ Đảo, Yêu Dạ Đảo có cường giả cấp bậc Đại Đế, Yêu Dạ Đại Đế của Yêu Dạ Đảo thâm bất khả trắc, nhưng hắn vẫn chỉ là Đại Đế, không có ai nghe nói hắn bước vào cấp bậc Thiên Đế, Yêu Dạ Đảo không có khả năng xuất ra nhiều Đế Binh cường hoành như vậy, càng không nói đến giao Đế Binh cho những thanh niên này.
- Ngươi biết về Thanh Tiêu đại lục bao nhiêu, ngoài khu vực này ra còn biết chỗ nào không?
Lâm Phong đứng trước người Vũ Hoàng râu bạc trắng, cúi đầu nhìn thân ảnh yếu ớt của hắn, yên bình mở miệng hỏi.
- Ta nghe nói trên Thanh Tiêu đại lục có mười tám toà Thiên Chi Chủ Thành, trong mười tám chủ thành đó, có ba chủ thành trọng yếu nhất, trong đó nắm giữ các loại thế lực khủng bố, cường giả trong những thế lực này gần như chạm đến đỉnh cao võ đạo, từ đế trèo lên thánh, gọi Thánh Đế, nghe nói trong ba tòa chủ thành kia, còn có một số học viện, những thứ học viện này chỉ thu nhận những nhân vật thiên tài, những nhân vật từ đó đi ra đều có thể trở thành cường giả một phương, thậm chí những nhân vật phong vân một cõi ở trong Thanh Tiêu đại lục đều xuất thân từ những học viện này, ta định mười năm sau ra ngoài du lịch, đi xem mảnh thế giới này, đáng tiếc hiện tại đã hết hi vọng.
Trong thanh âm Vũ Hoàng râu bạc trắng lộ ra một tầng bi ai nhàn nhạt, ngàn năm thời gian, năm tháng dài dằng dặc, hơn nửa thời gian của hắn đều ở khu vực Thanh Đế Sơn, ngẫu nhiên ra ngoài du lịch cũng chỉ xem qua một số đại lục phía ngoài, ở đó cường giả như mây, các lộ thiên tài tranh phong, hắn ở trong khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo có thể trở thành nhân vật một phương, xưng tôn xưng bá, nhưng bên ngoài hắn cũng phải co đầu rút cổ lấy người làm đầu, hôm nay hắn bị vây ở cảnh giới trung vị Hoàng đã nhiều năm, hắn quyết định mười năm sau sẽ ra ngoài du lịch thiên hạ.
- Chúng ta tới từ địa phương ngươi vừa mới nói, ngươi có thể nhắm mắt rồi.
Lâm Phong thấp giọng nói ra, trong đôi mắt Vũ Hoàng râu bạc trắng bỗng nhiên hiện lên một đạo lệ mang, nhìn thật sâu vào mắt Lâm Phong, rồi lại liếc nhìn đám người Kim Ô, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười thản nhiên:
- Thì ra như vậy, ta có thể nhắm mắt thật rồi.
- Trở về Thiên Đài.
Lúc này, Lâm Phong mở miệng nói, từng đạo thân ảnh lập tức lóe lên, cuồn cuộn rời đi, mọi người nhìn đám người Thiên Đài lên đường rời đi, thần sắc mỗi người lại có một vẻ khác nhau, nhưng rung động ngày hôm nay thật lâu sau cũng không thể tiêu tán, bọn hắn vĩnh viễn không quên một màn khủng bố hôm nay, lấy cảnh giới hạ vị Hoàng hành hạ đến chết thượng vị Hoàng, Đế Binh xuất hiện, hơn nữa không chỉ có một kiện, nếu lần này Thanh Đế Sơn không thể diệt trừ Thiên Đài thì không ai có cách ngăn cản Thiên Đài quật khởi, chỉ sợ mọi chuyện sẽ giống như lời Lâm Phong nói, từ đó về sau Thiên Đài sẽ là bá chủ khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo.
Đôi mắt Vũ Hoàng râu bạc trắng chậm rãi nhắm lại, hắn không muốn nhẫn nhục mà sống, hắn đã tự sát, Dược Vương Tiên Cung cũng vứt bỏ hắn mà đi, hắn đã thành một phế nhân thì sống có ý nghĩa gì.
Nhưng mà vẫn còn một người không rời đi, chỉ thấy thân ảnh Đạm Đài lơ lửng ở trên hư không, ánh mắt lạnh như băng đảo qua những người mưu phản Thiên Đài, trong con mắt lộ ra ý chí bạo ngược, hắn lạnh lùng nói ra:
- Lâm Phong nói tha cho các ngươi, nhưng mà ta không có độ lượng như vậy, có lợi ích mới tới Thiên Đài, thấy nguy hiểm lại lập tức bứt ra rời đi, thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy!
Thanh âm của Đạm Đài khiến cho thần sắc những người kia ngưng lại, trong ánh mắt lộ ra một tầng xấu hổ, chỉ thấy trên người Đạm Đài lập tức phát ra thanh âm đùng đùng đáng sợ, giống như mỗi một đốt xương đang bạo liệt, mỗi một thớ cơ bắp đều nổ tung vậy.
Một tiếng sư rống chấn động động thiên địa, chỉ thấy sau lưng Đạm Đài xuất hiện một tôn hư ảnh Sư Tử Vương vô cùng kinh khủng, hư không trở nên yên tĩnh hẳn đi.
Khí lưu khủng bố cuồn cuộn trong hư không, hình như có vô số cổ sư đang quay cuồng lao đi phá huỷ thiên địa, âm thanh ầm ầm truyền ra, đám người lập tức nhìn thấy những thân ảnh kia bạo liệt, giống như bị lực lượng hư vô triển áp thành phấn vụn vậy.
- Hừ, không chết coi như các ngươi gặp may mắn.
Đạm Đài hừ lạnh một tiếng, lập tức đạp bộ mà đi, mọi người nhìn hắn rời đi, trong lòng âm thầm rung động, tuy những nhân vật này chỉ là một đám thanh niên, nhưng không có một người nào lương thiện cả, bắn họ đều là những nhân vật tuyệt đỉnh.
Đám người Lâm Phong đã trở về Thiên Đài, còn giờ khắc này khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo lại sôi trào lên, nhất là cái Hoãn Trùng khu kia, tất cả mọi người ở đó đều vây quanh một chủ đề, Thiên Đài!
Thiên Đài yên lặng một ngày, bên trong Vấn Thiên Bảo, bảo chủ Vấn Thiên Bảo đã để Nghịch Trần Vũ Hoàng thông báo cho Thanh Đế Sơn, nói cho Thanh Đế Sơn Thiên Đài biết hết thảy, kể cả chuyện Đế Binh xuất hiện, bọn hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, cho dù hai đời Thanh Đế không muốn quản chuyện ở khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo thì Thanh Đế không có khả năng không có hứng thú với Đế Binh, huống hồ việc này còn quan hệ đến mặt mũi Thanh Đế Sơn.
Còn Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung, hôm nay hai cổ thế lực này cũng đang ngưng tụ lực lượng, triệu tập các lộ cường giả trở về, để ngừa Lâm Phong tùy thời phát động công kích, giờ phút này bọn hắn cần phải chờ đợi, đợi Thanh Đế hàng lâm tru diệt Thiên Đài.
Bên trong Thiên Đài, một hàng thân ảnh cuồn cuộn đi ra, mục đích lúc này của bọn hắn không phải Vấn Thiên Bảo, cũng không phải Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung, mà là Đại Chu Tiên Cung.
Khi Lâm Phong mang theo đám người phi phàm hàng lâm trên Đại Chu Tiên Cung, Đại Chu Tiên Cung như lâm đại địch, tất cả người ở đây đều khẩn trương lên, dùng thái độ kính cẩn nhất mà đối đãi, không người nào dám ngăn cản đám người Lâm Phong đi về phía trước, bọn hắn đều hiểu việc làm ấy đồng nghĩa với việc muốn chết, Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng thua trong tay Lâm Phong, Đại Chu Tiên Cung trừ Tiên Cung chi chủ ra không có người thứ hai có thể tranh phong cùng Lâm Phong.
- Lâm Phong, mời cung chủ Đại Chu Tiên Cung ra gặp mặt.
Sóng âm cuồn cuộn truyền ra, lan đến mỗi một góc nhỏ của Đại Chu Tiên Cung, rất nhanh, chỉ thấy trong một tòa Tiên Cung, có một hàng thân ảnh bay lên trời, đứng cách Lâm Phong gần nghìn mét, một người cầm đầu mặc kim sắc trường bào mỉm cười nói với Lâm Phong:
- Lâm Phong huynh thiếu niên anh kiệt, không biết đến Đại Chu Tiên Cung ta có gì chỉ giáo.
- Ta từng có nói, từ nay về sau khi vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo sẽ không còn Vấn Thiên Bảo, Tề Thiên Bảo cùng với Dược Vương Tiên Cung nữa, mặt khác quy tắc ở phiến khu vực này cũng do Thiên Đài ta chế định, không hề bị Thanh Đế Sơn quản hạt, Đại Chu Tiên Cung có tuân theo hay không?
Giọng nói của Lâm Phong vô cùng yên bình, nhưng mà bên trong thanh âm ấy lại ẩn chứa sự bá đạo cùng với sự cường thế khiến thần sắc đám người Đại Chu Tiên Cung đều cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi.
Lâm Phong đánh bại Nghịch Trần, đánh bại Dược Vương Tiên Cung nay lại mang theo uy thế hàng lâm bên trong Đại Chu Tiên Cung, nói thẳng ra thì phiến khu vực này Thiên Đài vi tôn, Đại Chu Tiên Cung có tuân theo hay không, giọng nói kiêu ngạo đến cực điểm.
- Đại Chu Tiên Cung an phận thủ thường, không muốn cuốn vào bên trong thị phi.
Cung chủ Đại Chu Tiên Cung mỉm cười nói, hắn không đồng ý, cũng không cự tuyệt, hôm nay thắng bại giữa Thanh Đế Sơn và Lâm Phong chưa có phân ra, hiện tại mà cho thấy lập trường là việc làm không sáng suốt.
- Không muốn cuốn vào bên trong thị phi?
Trong mắt Lâm Phong lộ ra nụ cười lạnh, có khả năng này sao!
- Ngày xưa ta rời khỏi phiến khu vực này, ta nhớ mang máng Đại Chu Tiên Cung có chặn giết ta, hôm nay ta bất kể hiềm khích lúc trước, cho Đại Chu Tiên Cung cơ hội, cung chủ lại nói với ta không muốn cuốn vào thị phi, cái này không khỏi có chút buồn cười!
Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, sau đó tiếp tục mở miệng:
- Ta chỉ hỏi một câu cuối cùng, Đại Chu Tiên Cung theo hay không theo?
Lâm Phong dứt lời, hào quang lóe lên, Thiên Diễn Bàn Cờ xuất hiện dưới chân, ngàn vạn quân cờ giống như sống lại, lóe ra quang mang chói mắt, khiến cho đám người Đại Chu Tiên Cung khẽ run lên, nhìn tình hình này Đại Chu Tiên Cung không làm ra lựa chọn, Lâm Phong sẽ diệt bọn hắn.
Sắc mặt cung chủ Đại Chu Tiên Cung có chút khó coi, Lâm Phong cường thế đến đây, rõ ràng uy hiếp hắn, cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo chỉ có Thiên Đài độc tôn, không tuân theo liền diệt.
- Nếu như Thiên Đài nắm giữ thực lực trấn thủ phiến khu vực này, Đại Chu Tiên Cung tự nhiên nguyện ý nhận Thiên Đài vi tôn.
Cung chủ Đại Chu Tiên Cung mở miệng nói, ta tôn ngươi là người đứng đầu cũng không có vấn đề gì, nhưng mà Thiên Đài phải có thực lực trấn thủ mới được.
- Vậy không cần cung chủ lo lắng, hiện tại chúng ta cho các ngươi thời gian một nén nhang, mời cung chủ tự mình dẫn đầu cường giả Đại Chu Tiên Cung, tề tụ về chỗ Tề Thiên Bảo!
Lâm Phong lạnh lùng mở miệng, khiến cho thần sắc đám người Đại Chu Tiên Cung lại cứng đờ, quả nhiên họ không có thiện tâm, Lâm Phong muốn bọn hắn và Tề Thiên Bảo khai chiến, bởi vì như vậy Đại Chu Tiên Cung bọn hắn mới không thể tiếp tục thay đổi lựa chọn.
- Cung chủ đã nghe rõ lời của ta chưa, ngài chỉ có thời gian một nén nhang thôi đó.
Hình như Lâm Phong lo lắng Đại Chu Tiên Cung không nghe rõ, lại lập lại một tiếng.
- Ngươi đã nói như thế, ta theo chư vị đi một chuyến vậy.
Cung chủ Đại Chu tiên Cung Cung mở miệng nói ra, rồi lập tức phất phất tay, chỉ thấy một hàng cường giả Đại Chu Tiên Cung cuồn cuộn bay lên không, trong những người này Lâm Phong còn thấy thân ảnh Chu Thiên Khiếu.
Chỉ thấy Lâm Phong cố ý nhìn hắn một cái, khiến cho thần sắc Chu Thiên Khiếu ngưng lại, không dám nhìn thẳng vào Lâm Phong, ngày xưa hắn trong tiểu thế giới vì Chu Thiên Nhược xuất đầu, cường thế triển áp Lâm Phong, nói Lâm Phong không xứng trước mặt hắn nói chuyện võ đạo, hôm nay Lâm Phong dùng một ánh mắt cũng có thể làm hắn run sợ.
Khóe miệng Lâm Phong hiện lên một nụ cười châm chọc, không có tiếp tục nhìn Chu Thiên Khiếu nữa, nụ cười khinh miệt kia khiến cho Chu Thiên Khiếu nắm chặt song quyền, trong lòng vô cùng biệt khuất, nhưng mà hắn lại không thể làm gì, hôm nay Lâm Phong đã chẳng thèm ngó ngàng tới hắn rồi, Lâm Phong không cần dùng vũ lực hướng hắn chứng minh cái gì, có lẽ câu nói trước kia của hắn với Lâm Phong đã ứng lên người hắn, hắn trước mặt Lâm Phong không xứng nhắc tới võ đạo, ngày xưa hắn cường thế triển áp Lâm Phong, bây giờ Lâm Phong chẳng thèm ngó tới hắn, tuế nguyệt giống như một cái búng tay.
- Chư vị lên đường đi.
Lâm Phong thấy cường giả Đại Chu Tiên Cung đã hội tụ xong lập tức mở miệng nói, một hàng người cuồn cuộn phá không rời đi, đi về phương hướng Tề Thiên Bảo.
Lúc này Tề Thiên Bảo lộ ra chút áp lực, ngày ấy Lâm Phong bùng nổ ra thực lực khiến bọn hắn cảm giác có một tòa núi lớn đè lên cái thành lũy mênh mông này, áp lực trầm trọng khiến người ta không cách nào thở gấp.
Bên trong đại điện Tề Thiên Bảo, bảo chủ nhìn một vị thủ hạ hỏi:
- Vấn huynh nói xem Thanh Đế đã xuất phát chưa?
- Vấn bảo chủ bảo thuộc hạ truyền lời, Nghịch Trần Vũ Hoàng đã thuyết phục Thanh Đế, hôm nay Thanh Đế đã lên đường đến đây, đủ bảo chủ cứ yên tâm, chỉ cần cường giả dẫn đầu đi đến Vấn Thiên Bảo, tam phương tụ họp lại, sau đó chậm rãi đợi Thanh Đế hàng lâm.
Tên thuộc hạ kia chậm rãi mở miệng, hắn tới Tề Thiên Bảo cũng vì việc này, hội tụ ba cổ lực lượng, phòng bị Thiên Đài tập kích, tiêu diệt từng cái!