Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
- Người phương nào dám đến đây làm càn?
Thiên Long thập Thái tử nhìn quét hư không, lại không thấy bóng người, bên trong con ngươi yêu dị hiện lên đạo đạo hàn mang.
- Ông!
Từ trên vòm trời truyền đến một thanh âm xé gió. Một lát sau, một thân ảnh xuất hiện trước mặt thập Thái tử.
Nhìn người nọ hiện thân, trong đôi mắt Diệp Thần cùng Diệp Tuyết phát ra quang mang!
- Lâm Phong thúc thúc!
Trong lòng Diệp Thần hô một tiếng, lúc này trên mặt hắn lộ ra vui vẻ, khuôn mặt sáng lạn lộ ra chút non nớt, như trở lại nhiều năm trước kia, khi đó hắn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện hắn không nhớ được nhưng Lâm Phong thúc thúc để lại cho hắn ấn tượng khó có thể phai mờ, chính những kí ức ấy đã ảnh hưởng đến nhân sinh của hắn. Bởi vậy khi nhìn thấy Lâm Phong xuất hiện, trong nháy mắt hắn đã nhận ra, đây chính là Lâm Phong thúc thúc của ngày xưa, hắn không thay đổi chút nào.
- Lâm Phong!
Diệp Tuyết cũng nhìn thấy Lâm Phong, vậy mà vào thời điểm mấu chốt này hắn lại xuất hiện, cùng giống như lần trước.
Từ sư phụ thấy Lâm Phong, đôi mắt bi thương tách ra thần sắc sáng ngời, nhìn thấy Lâm Phong, hắn như nhìn thấy hi vọng.
- Các hạ là người phương nào?
Ánh mắt Thiên Long thập thái tử dò xét Lâm Phong, tu vi Tôn Vũ đỉnh phong, cùng hắn giống nhau.
- Ngươi không phải vừa mới nói nếu ta xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ khiến ta đền mạng sao?
Lâm Phong bình tĩnh nói, khiến cho đôi mắt Thiên Long thập Thái tử bùng nổ một tia quang mang yêu dị, Lâm Phong.
Thân thể Thiên Long thập thái tử có chút run rẩy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước. Trước kia danh khí Lâm Phong quá lớn. Hôm nay đột nhiên xuất hiện, dư uy của hắn vẫn còn.
- Không đúng, tu vi của hắn mới chỉ Tôn Vũ đỉnh phong, giống như ta, ta sao phải sợ hắn!
Bên trong con ngươi Thiên Long thập Thái tử phát ra một tia thần sắc khác thường, con ngươi yêu dị lạnh buốt, cuồn cuộn nói ra:
- Cho dù ngươi thật sự là Lâm Phong, ta cũng muốn giết ngươi.
Dứt lời, Thiên Long thập thái tử bước ra một bước, lập tức một cỗ lực lượng kinh khủng ép hướng Lâm Phong, trong lòng bàn tay hắn ẩn ẩn có lực lượng pháp tắc vờn quang, vô địch Tôn chủ chi cảnh.
- Giết!
Một đạo bạo quyền kinh khủng đánh vào trên người Lâm Phong, bên trong con ngươi Thiên Long thập thái tử mang theo vài phần đắc ý, nhưng mà rất nhanh sự đắc ý này liền biến mất, bởi vì hắn phát hiện nắm đấm của mình như đánh vào một tòa thạch bích không thể dao động.
- Oanh, oanh, oanh!
Song quyền Thiên Long thập thái tử run rẩy mãnh liệt, hắn không ngừng oanh kích Lâm Phong. Trong lúc đó một đạo quyền mang sắc nhọn lao thẳng tới đầu Lâm Phong, nhưng mà bỗng nhiên hắn thấy đôi mắt Lâm Phong phóng thích một đạo tử vong chi ý, khiến cho Thiên Long thập thái tử kêu thảm một tiếng, thân thể bạo lui, toàn thân không ngừng run rẩy, cái nhìn kia, phảng phất như khiến hắn rơi vào vực sâu tử vong.
Lâm Phong cũng không nhìn Thiên Long thập thái tử một lần, ánh mắt hắn quét về phía những người thuộc thị trấn nhỏ bị đám người Thiên Long Thần Bảo áp chế, bước chân hắn bước ra, thản nhiên nói:
- Cho các ngươi mười tức thời gian chạy trốn.
- Ông!
Nháy mắt một đạo thân ảnh phá không, quát:
- Đi, Lâm Phong chúng ta không thể trêu vào.
Trong khoảnh khắc, từng đạo thân ảnh đều điên cuồng phá không mà đi, bọn hắn không quản những người thuộc trấn nhỏ ra sao nữa, tất cả bọn chúng đều phi tốc bỏ chạy hận mình không thể mọc thêm mấy chân nữa. Ngày xưa Thiên Long Thần Bảo có Thiên Long Hoàng cộng thêm cửu đại Thái tử đều bị Lâm Phong giết sạch sẽ, một thập Thái tử càng không chịu nổi một kích, Lâm Phong coi hắn như không có tồn tại cho nên bọn hắn sẽ không ở lại chờ chết.
Lâm Phong nhìn những thân ảnh kia thoát đi, đương nhiên hắn có thể đơn giản giết chết bọn hắn, nhưng hắn lại không ra tay, nếu hắn tàn sát những người đó ở trấn nhỏ yên lặng này, Lâm Phong không dám cam đoan những dư nghiệt khác không tìm đến trả. Đương nhiên hắn không quan tâm, nhưng hắn không muốn phá tan sự yên lặng của trấn nhỏ, cho bọn hắn chạy thoát, bọn hắn không có bất kỳ lý do gì để quay lại đây.
Thiên Long thập Thái tử giãy dụa đứng dậy, nhìn Lâm Phong, nói:
- Rốt cuộc tu vi của ngươi là gì?
- Chết!
Lâm Phong liếc hắn, Tử Vong Chi Đồng xuyên thấu đôi mắt đối phương, trong khoảnh khắc, thân thể Thiên Long thập thái tử rơi xuống hư không phía dưới, khiến cho người có mặt tại đây đều bị khiếp sợ một hồi, cường đại như Thiên Long thập thái tử, đánh không lại một ánh mắt của Lâm Phong, hắn còn tuyên bố muốn giết Lâm Phong?
Đối với nhân vật như Thiên Long thập Thái tử, trong mắt Lâm Phong cũng chỉ như tôm tép nhãi nhép, cho dù hắn có phải thập Thái tử thật sự hay không, Lâm Phong đều không có nửa điểm hứng thú, đâu cần phải nói cho hắn biết về tu vi của bản thân.
- Lâm Phong thúc thúc!
Lúc này, Diệp Thần hô một tiếng, thân thể Lâm Phong chuyển qua, hắn mỉm cười nhìn thanh niên trước mắt, nói:
- Tiểu gia hỏa ngày xưa, hôm nay đã lớn như vậy.
Diệp Thần nghe được lời nói Lâm Phong liền gãi gãi đầu, trong đôi mắt hắn hiện lên thần sắc tươi cười sáng lạn mà thuần phác, nói:
- Lâm Phong thúc thúc, ta nghe nói ngươi rời khỏi tiểu thế giới, đi đại thế giới, có thật không vậy?
- Đúng thế.
Lâm Phong nhẹ gật đầu.
- Vậy lần này ngươi trở về, sẽ đi tiếp sao?
Lúc này Diệp Thần như tiểu hài tử vậy, tại trước mặt Lâm Phong, hắn cảm giác mình vẫn là tiểu hài tử, loại này cảm giác, ở trước mặt Từ sư phụ sớm đã không còn.
- Đương nhiên.
Lâm Phong vẫn cười nói, khiến cho Diệp Thần muốn nói lại thôi, dường như muốn nói cái gì nhưng không cách nào mở miệng, cuối cùng, Diệp Thần vẫn nói ra:
- Lâm Phong thúc thúc, ta muốn cùng ngươi đi đại thế giới.
- Tiểu Thần, thế giới bên ngoài so tiểu thế giới càng thêm tàn khốc, cường giả vô số, thậm chí có vô số người mạnh hơn ta, có rất nhiều nguy hiểm, còn có, ngươi bỏ xuống được thân nhân trong trấn nhỏ mà đi sao?
Lâm Phong đi lên, sờ đầu tiểu Thần, cười nói.
- Ta không sợ nguy hiểm.
Thần sắc Diệp Thần lộ ra vẻ kiên nghị, hắn lập tức nhìn đám người phía dưới, lộ ra tươi cười ngây thơ, nói:
- Từ sư phụ, Vương gia gia, Cao nãi nãi, còn có các vị thúc thúc thẩm thẩm, các ngươi đều ủng hộ tiểu Thần rèn luyện bên ngoài, đúng không?
- Tiểu Thần, hãy đi đi, từ trước tới nay ngươi chính là nam nhi mạnh nhất trong trấn chúng ta. Sao có thể mãi ở lại cái trấn nhỏ này được, ngươi đi ra ngoài phải oanh oanh liệt liệt như vậy sẽ không uổng sống trên đời này, đừng giống như Từ sư phụ của ngươi, chỉ có thể ở nơi đây dạy dỗ hài tử.
Thanh âm Từ sư phụ cuồn cuộn, rống to đối với tiểu Thần.
- Hài tử, đi ra ngoài đi.
Các lão nhân cũng nhao nhao nói ra:
- Nhìn một chút thế giới bên ngoài, có thời gian ngươi hãy trở lại thăm chúng ta một chút.
- Vâng.
Tiểu Thần nặng nề gật đầu, lần lượt nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt của hắn có chút ướt át, nói:
- Đợi đến khi ta trở nên cường đại, ta nhất định sẽ trở về tới thăm các người, giúp các ngươi kéo dài tánh mạng, khiến mọi người trường thọ bất tử.
Lâm Phong bình tĩnh nhìn, trong nội tâm hắn âm thầm cảm thán. Hôm nay trong thế giới võ đạo, hiếm có người giống như tiểu Thần, đã đạt đến cấp bậc Tôn chủ, nhưng vẫn giữ một tấm lòng thuần phác như cũ, có lẽ bởi vì điều này, chính là điểm lợi hại trong thiên phú của hắn.
- Ta sẽ chiếu cố tốt cho tiểu Thần.
Diệp Tuyết nói với người trong thị trấn nhỏ, lúc này ba người Lâm Phong đã đi xuống mặt đất, lần lượt từng gương mặt thuần phác đứng đó.
- Dì nhỏ, ta chiếu cố ngươi mới đúng.
Diệp Thần cười nói.
- Các ngươi đều không nên ồn ào.
Ánh mắt Từ sư phụ nhìn về phía Lâm Phong, nói:
- Lâm Phong, tiểu Thần thuộc như lòng bàn tay mọi việc về ngươi, hắn kể cho tất cả mọi người nghe chuyện của ngươi. Hôm nay ở toàn bộ Bát Hoang này, chỉ sợ không có mấy người có thể lợi hại hơn ngươi, chuyến đi đại thế giới này chúng ta trông cậy vào ngươi chăm sóc hai đứa này.
Dứt lời, Từ sư phụ trực tiếp quỳ xuống đất, thấy một màn này thần sắc Lâm Phong ngưng tụ, mà chỉ thấy người trong trấn nhỏ đều nhao nhao quỳ gối xuống trước mặt Lâm Phong.
- Từ sư phụ, Lâm Phong sao có thể đại lễ này.
Lâm Phong tiến lên nâng Từ sư phụ dậy, chỉ nghe Từ sư phụ nói:
- Lâm Phong, chỉ bằng vào hai lần ngươi cứu trấn nhỏ này cũng đủ để chúng ta quỳ, hơn nữa cái quỳ này, chúng ta cũng vì hai đứa nhỏ.
- Ta sẽ chiếu cố tốt cho tiểu Thần.
Một cỗ lực lượng nâng thân thể của mọi người lên, Lâm Phong nhìn những cư dân thuần phác trong trấn nhỏ, hắn chỉ cảm giác trong nội tâm có một cỗ cảm giác bùng cháy lên, thật lâu hắn không có loại cảm giác này, loại lực lượng này, đúng đây chính là lực lượng của tình thân, nhìn khóe mắt tiểu Thần tràn ra dòng nước mắt, Lâm Phong mở miệng nói:
- Tiểu Thần, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy hay không?
Tiểu Thần nghe được lời nói của Lâm Phong thì sửng sốt một chút, sau đó lại lộ chút bối rối không biết phải làm sao, mà trong lòng Từ sư phụ lại run lên, trong đôi mắt hắn lập tức lộ ra thần sắc cuồng hỉ, quát Diệp Thần:
- Tiểu Thần, còn không đi hành lễ bái sư.
Dường như Tiểu Thần cũng ý thức được cái gì, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười trong veo, hai đầu gối quỳ xuống đất, nói với Lâm Phong:
- Lâm Phong thúc thúc. . . Không, đệ tử bái kiến sư tôn.
- Tiểu gia hỏa, mau đứng lên!
Lâm Phong mỉm cười nâng Diệp Thần dậy, vuốt vuốt đầu của hắn, nếu không phải tiểu Thần giữ một tấm lòng son thuần phác, Lâm Phong cũng không sinh ra loại ý niệm này.
- Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử đầu tiên của ta.
Lâm Phong mỉm cười, tiểu Thần chỉ thật thà cười khúc khích, con mắt vô cùng trong vắt, sạch sẽ.
- Tốt rồi, ngươi trong trấn nhỏ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, lần sau ta trở về đón ngươi rời đi.
Lâm Phong nói với Diệp Thần, muốn hắn cùng với người thân trong trấn nhỏ tụ họp lại.
- Tốt.
Diệp Thần nhẹ gật đầu, lập tức Lâm Phong dặn dò:
- Những ngày này cũng không cần tu luyện, hãy hảo hảo bồi mọi người.
Nói xong, Lâm Phong xoay người bước ra một bước. Trong khoảnh khắc, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy gì nữa, Diệp Thần nhìn thân ảnh kia rời đi, song quyền nắm chặt, trong đôi mắt hắn lộ ra thần sắc kiên nghị, trong nội tâm âm thầm thề:
- Lâm Phong thúc thúc, ngươi vĩnh viễn đều là Lâm Phong thúc thúc của ta, ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng!