Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 186 - Hôn Ước

Hôn Ước Hôn Ước viptruyenfull.com

- Công chúa.

Thiếu nữ xinh đẹp này chính là công chúa điện hạ của đương kim hoàng thất, em gái của Đoàn Vô Nhai, Đoàn Hân Diệp.

Không chỉ là mỹ nhân mà địa vị lại cao quý, quan trọng hơn là, Đoàn Hân Diệp hiện giờ vẫn chưa hề có ý trung nhân, điều này tất nhiên khiến cho vô số công tử quý tộc của hoàng thất thèm thuồng khao khát. Nếu như có thể được ôm mỹ nhân trong tay thì quả là một việc tuyệt vời, địa vị của bọn họ chắc chắn cũng sẽ có thay đổi đáng kể trong gia tộc.

Suy cho cùng rất nhiều người trong số bọn họ đều xuất thân từ những gia tộc có không ít huynh đệ, việc tranh quyền đoạt lợi là rất khó tránh khỏi.

Đoàn Hân Diệp đi thẳng một mạch đến chủ vị, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Đoàn Vô Nhai cũng ngồi xuống theo bên cạnh nàng, cười nói:

- Hân Diệp, đa số mọi người ở đây muội đều đã gặp qua rồi, ta muốn giới thiệu thêm cho muội một người.

Dứt lời, Đoàn Vô Nhai chỉ vào Lâm Phong nói:

- Lâm Phong, đệ tử của học viện Thiên Nhất, thiên phú dị bẩm, tuổi trẻ mà đã đủ thực lực đánh bại Nhiếp Ngạn.

Đoàn Hân Diệp ngẩng đầu, hờ hững liếc nhìn Lâm Phong, có điều khi nàng nhìn thấy bộ quần áo cũ nát của Lâm Phong, không khỏi có chút sửng sốt.

Những thanh niên trong đình đài này, ai nấy đều có thân phận hiển hách, tài trí phi phàm, chú ý thể diện, vậy mà Lâm Phong ngay cả quần áo cũng không thể ăn mặc chỉnh tề, muốn người khác không chú ý đến mình đúng là rất khó.

Có điều ngay sau đó Đoàn Hân Diệp lại rời mắt đi, không tiếp tục nhìn Lâm Phong.

- Hân Diệp, muội xem, thanh niên tuấn tú trong Hoàng Thành đều đã có mặt ở đây, cùng có chung một nỗi tương tư, nhìn thử xem có ai khiến muội vừa ý không.

Đoàn Vô Nhai cười nói, Đoàn Hân Diệp lại ngẩng đầu nhìn y, lắc đầu nói:

- Nhị ca, huynh nói cái gì vậy.

- Ha ha, Hân Diệp, buổi tiệc này là ta cố ý chuẩn bị cho riêng muội đấy.

Đoàn Vô Nhai cười sảng khoái, Đoàn Hân Diệp cúi đầu không nói, nàng vẫn chưa gặp được người khiến cho trái tim mình thực sự rung động.

Lúc này, Nguyệt Thiên Thần đứng dậy, nâng chén rượu lên đưa ra trước nói:

- Hân Diệp, đã lâu không gặp, nàng vẫn khoẻ chứ?

- Tạ Thiên Thần đại ca quan tâm, ta rất khoẻ.

Đoàn Hân Diệp rõ ràng là có quen biết với Nguyệt Thiên Thần, có điều vẻ mặt lại vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ nâng ly khẽ nhấp môi một chút.

- Nàng khoẻ thì ta yên tâm rồi.

Nguyệt Thiên Thần ôn hoà gật đầu nói:

- Dạo trước gia gia còn hỏi đến chuyện của ta và nàng, hy vọng ta sớm có thể làm tròn tâm nguyện của người, thực hiện hôn ước.

Nguyệt Thiên Thần vừa dứt lời, rất nhiều người đều quay sang nhìn y, ánh mắt có chút ghen tỵ, so với bọn họ thì xuất thân của Nguyệt Thiên Thần lại càng có ưu thế.

Người của Nguyệt gia, xưa nay tuy hành sự khiêm tốn, nhưng lại chưa từng có một ai dám coi thường Nguyệt gia, bởi vì mọi người đều biết rõ, nếu như phân chia cụ thể các gia tộc, thì Hoàng gia, Đoàn gia cùng Nguyệt gia mới là những thế lực lớn thật sự. Bọn họ đều có một điểm chung cực kỳ đáng sợ, điểm chung này, các gia tộc khác trong Hoàng Thành hoàn toàn không có.

Đoàn Vô Nhai nghe thấy hai chữ hôn ước từ miệng Nguyệt Thiên Thần, ánh mắt dừng lại trên người y thật lâu, toát lên vẻ khinh thường.

- Nguyệt huynh, có điều hôn ước kia hình như hoàn toàn không phải là giữa huynh và Hân Diệp thì phải.

Đoàn Vô Nhai cười nhạt nói.

- Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng, gia gia không có người nối dõi, chỉ có một người con gái duy nhất là cô cô, còn về những chuyện riêng tư của Nguyệt gia ta, điện hạ hẳn là phải biết rõ hơn những người khác! Ta tuy không phải là cháu đích tôn, nhưng dù sao thì hiện giờ Nguyệt gia cũng xem ta như chi trưởng, hôn ước của Hân Diệp tất nhiên được coi như là hôn ước với ta.

Nguyệt Thiên Thần thản nhiên nói khiến Đoàn Vô Nhai có chút bất ngờ, xem ra Nguyệt Thiên Thần có chút sốt ruột rồi, những chuyện này mà cũng dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy. - E rằng, Nguyệt gia đã có chi trưởng rồi.

Đoàn Vô Nhai nhìn Nguyệt Thiên Thần chăm chú, nói đầy thâm ý.

- Không thể nào, tình huống này không thể xảy ra, về điểm này điện nạ nên biết rõ hơn ta mới phải.

Nguyệt Thiên Thần khẳng định nói.

Đoàn Vô Nhai cười đáp lại:

- Tóm lại, việc này vẫn chưa thể nói trước được, nên hôn ước của Hân Diệp tạm thời chưa tính, muội ấy thích ai cứ để muội ấy tự mình lựa chọn.

- Nào, Nguyệt huynh, uống rượu.

Đoàn Vô Nhai chuyển chủ đề, nâng ly rượu lên cười nói.

Nguyệt Thiên Thần cũng không biết làm sao, y cũng biết chuyện này không thể nóng vội, liền cùng Đoàn Vô Nhai uống một ly.

Đoàn Hân Diệp, huyết mạch của hoàng thất Đoàn gia, kế thừa sức mạnh huyết mạch, có được Huyết Mạch Vũ Hồn, ai cưới được nàng, con cái sau này cũng sẽ được kế thừa những thứ đó.

Ngay cả người đàn ông chung sống cùng nàng cũng sẽ được hưởng những lợi ích này.

Một cô gái có điều kiện tốt đến vậy, phải làm sao mới có thể khiến một nàng rung động.

Chỉ đáng tiếc hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Công chúa Đoàn Hân Diệp vẫn luôn rất hờ hững với việc này, không hề có ý một chút ý định tìm ý trung nhân, cũng chưa hề nhắc đến nàng coi trọng ai.

Đoàn Hân Diệp thân là công chúa hoàng thất, những công tử tuấn tú kiệt xuất nàng từng gặp qua đã quá nhiều, ví như hai vị huynh trưởng của nàng, thái tử Đoàn Vô Đạo thiên tư tuyệt thế, bá đạo vô đạo, nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai cũng là người thiên phú dị bẩm, hơn nữa biết đối nhân xử thế, khéo hiểu lòng người. Hai người bọn họ rất khó có ai có thể đem ra so bì, người bình thường muốn làm cho Đoàn Hân Diệp động lòng, rõ ràng là không có khả năng.

Lâm Phong lẳng lặng ngồi ở đó, cứ thế uống rượu, hắn đến lúc này vẫn chưa hiểu vì sao Đoàn Vô Nhai muốn mời mình đến tham dự yến tiệc, suốt buổi tiệc Đoàn Vô Nhai lại liên tục đưa mắt với hắn đầy thâm ý, có điều Lâm Phong vẫn là không biết hàm ý ẩn chứa trong đó. - Nơi đây có cảnh đẹp, có mỹ nhân, nhưng dường như vẫn thiếu cái gì đó.

Lúc này một giọng nói vang lên khiến ánh mắt của đám đông đổ dồn vào một người ngồi bên cạnh Mông Xung.

- Phong huynh, huynh nói vậy là có ý…

Mông Xung cười nhẹ một tiếng hỏi.

- Đám thanh niên chúng ta hiếm khi gặp mặt tại đây, chi bằng dùng võ góp vui, để công chúa điện hạ đánh giá xem sao.

Người này đáp lại.

Gã vừa dứt lời, rất nhiều người đều tỏ vẻ hứng khởi, võ đạo luôn là để tài được quan tâm nhất trong đại lục võ giả, biểu diễn thực lực trước mặt công chúa, đích thực là một chủ ý không tồi. - Góp vui thế nào đây?

Lại có người lên tiếng hỏi, chỉ nghe thấy người thanh niên họ Phong kia tiếp tục nói:

- Đương nhiên là đấu võ, chúng ta có lựa chọn đối thú, tỷ thí một phen.

- Hay lắm, Phong huynh thực lực phi phàm, ta mặc cảm không bằng, không biết Phong huynh muốn tìm ai để tỷ thí, làm công chúa điện hạ nở nụ cười.

Mông Xung cười nói. Ngay sau đó, Lâm Phong vẫn đang cúi đầu uống rượu chợt cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, chủ nhân của ánh mắt này chính là thanh niên họ Phong.

Thấy cảnh tượng này, rất nhiều người đều quay sang nhìn Lâm Phong, xem ra kịch hay sắp bắt đầu rồi.

- Nghe hoàng tử điện hạ nói Lâm huynh có thể đánh bại Hắc Ma, Phong Tiêu ta muốn lãnh giáo một phen, mong Lâm huynh chỉ bảo.

Lâm Phong nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Tiêu cùng Mông Xung, thấy ánh mắt đầy vẻ giễu cợt của Mông Xung, Lâm Phong trong lòng thầm cười nhạt. - Ta nhận thua.

Lâm Phong dửng dưng đáp lại một tiếng, rồi lại cúi đầu tiếp tục uống rượu, không thèm nhìn Phong Tiêu lấy một cái. Lâm Phong hắn tu luyện võ đạo, không phải là dùng để mua vui, nịnh nọt người khác.

Đám đông đều thoáng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Phong lại nhận thua một cách thản nhiên đến vậy, không khỏi lộ ra vẻ giễu cợt, xem ra thằng cha này chỉ hữu danh vô thực, Nhị hoàng tử chỉ là nói ngoa mà thôi, nếu không tại sao lại không dám nhận lời thách đấu của Phong Tiêu.

Đoàn Hân Diệp liếc nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt có chút hiếu kỳ, võ giả có khát vọng cực lớn đối với việc thắng bại, dễ dàng nhận thua hoàn toàn không phải là tác phong của võ giả. - Ha ha, Lâm Phong, hôm nay hoàng tử cùng công chúa đều ở đây, Phong huynh mời ngươi tỷ thí một phen, ngươi lại trực tiếp từ chối, hình như không được phải phép cho lắm.

Mông Xung âm trầm cười, nhìn Lâm Phong chăm chú.

- Ý của ngươi là, ở đây, bất kể ai bị gọi tên tỷ thí đều sẽ phải nhận lời đồng ý, có đúng không?

Lâm Phong nhìn Mông Xung hỏi.

- Có thể khiến công chúa vui vẻ chính là vinh dự của chúng ta, nên tất nhiên là như vậy.

- Vậy được.

Lâm Phong khẽ gật đầu, nhìn Lâm Phong nói:

- Vậy thì giờ ta muốn tỷ thí với ngươi để góp vui cho công chúa, thế nào?

- Ngươi…

Mông Xung hơi sững lại, hàn quang trong mắt chợt loé, thực lực của Lâm Phong tuy không bằng Hắc Ma, nhưng tuyệt đối vẫn cường mạnh hơn hắn, nhìn thấy vẻ trêu tức trong mắt Lâm Phong, nếu như gã nhận lời, chỉ e kết cục sẽ không tốt đẹp gì. - Thế nào, vừa nãy ngươi không phải đã nói, mua vui cho công chúa chính là vinh hạnh sao? Sao giờ lại không nói gì?

Lâm Phong nhìn gương mặt méo mó của Mông Xung, hỏi dồn dập, khiến nét mặt gã càng trở nên khó coi.

Lâm Phong không thèm để ý đến hắn, lạnh lùng nói:

- Không làm được thì sau này nói ít thôi.

Bình Luận (0)
Comment