Lúc này đây, mọi người đều thấy Nguyệt Thiên Thần và Lâm Phong đều phóng thích lãnh ý, dường như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Đoàn Vô Nhai mắt mấp máy, lập tức đứng dậy, nói:
- Được rồi, trống đã vang, tướng đã điểm, các vị có thể xuất phát! Lâm Phong hãy bảo vệ Công chúa, phải đảm bảo an toàn cho Công chúa!
Mọi người đều giật mình, Đoàn Vô Nhai vẫn lựa chọn Lâm Phong. Sự coi trọng của Nhị hoàng tử với Lâm Phong còn hơn hẳn cả với người thừa kế Nguyệt gia, Nguyệt Thiên Thần, khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó tin được. Dù sao thì chuyện xảy ra ở Tương Tư Lâm kia rất ít người biết.
Trong mắt mọi người, Lâm Phong vẫn là Lâm Phong, cho dù thiên phú có xuất chúng đến mấy thì cũng không cách nào so sánh được với người thừa kế của một trong ba đại gia tộc Hoàng thành là Nguyệt gia kia được. Nhưng không ai ngờ là Đoàn Vô Nhai lại rất coi trọng Lâm Phong, ngay cả sự an nguy của Công chúa đều giao phó cho Lâm Phong.
Lâm Phong cũng giật mình, nói lời thực lòng thì vừa rồi Nguyệt Thiên Thần không nhục nhã hắn, chọc giận hắn thì hắn sẽ chẳng đứng ra làm gì. Tuy cảm giác của hắn với vị Công chúa Đoàn Hân Diệp này cũng không xấu, nhưng vẫn chưa nói tới tình cảm, chỉ riêng dung mạo xinh đẹp và khí chất như hoa lan của nàng, không có người đàn ông nào lại sinh ra ác cảm với Đoàn Hân Diệp cả. - Vương thúc, an nguy của Công chúa ta giao cho Lâm Phong, những người khác cũng phải bảo vệ cho tốt.
Đoàn Vô Nhai nói với Đoàn Thiên Lang một tiếng rồi lập tức nói:
- Về sau, trong ba quân này chỉ có Công chúa mới có thể ra lệnh cho Lâm Phong. Lâm Phong cũng chỉ cần phụ trách an toàn cho Công chúa, chuyện khác có thể quản cũng có thể mặc kệ! Mà ba quân có nghĩa vụ phải trợ giúp Lâm Phong.
Mọi người đều sững sờ, không ngờ Đoàn Vô Nhai lại cho Lâm Phong đặc quyền như vậy.
- Đây là Đoàn Vô Nhai đang bảo vệ ta.
Lâm Phong cũng tức khắc hiểu ra được ý của Đoàn Vô Nhai, vào trong quân rồi cũng là vào thế lực đầy rẫy kẻ thù, Đoàn Vô Nhai lo bọn chúng sẽ hãm hại Lâm Phong nên mới cho Lâm Phong thân phận bảo vệ an nguy cho Công chúa, đồng thời cũng nhắc nhở những kẻ khác là động vào Lâm Phong chính là động tới Công chúa. - Lâm Phong, lời của ta ngươi có nghe thấy không?
Đoàn Vô Nhai nhìn thẳng Lâm Phong, lúc này y không còn ôn hòa nữa mà lộ ra sự uy nghiêm của kẻ bề trên, thế này mới giống hoàng tử.
- Lâm Phong tuân lệnh.
Lâm Phong khẽ gật đầu, đương nhiên là hắn không thể từ chối Đoàn Vô Nhai được khi Đoàn Vô Nhai làm vậy là để bảo vệ hắn.
- Tốt, vậy ta giao Công chúa cho ngươi!
Đoàn Vô Nhai nói một câu có ý nghĩa khá sâu xa với Lâm Phong rồi lập tức quay sang nhìn Đoàn Thiên Lang, nói:
- Vương thúc, các tướng sĩ giao cho ngài, đến thành Đoạn Nhận rồi hãy cùng Thần Tiễn tướng quân liên thủ đối địch! Ta ở Hoàng thành chờ ngài vinh quang trở về, yết kiến thiên triều! - Điện hạ, thần nhất định đốc sức đuổi Ma Việt, rửa nỗi nhục Đoạn Nhận.
Đoàn Thiên Lang nghiêm trang đáp.
Đoàn Vô Nhai khẽ gật đầu, liếc Đoàn Hân Diệp một cái rồi nhanh chóng rời đi, không chút quyến luyến.
Đoàn Thiên Lang đi lên vị trí chủ soái, trông y càng thêm uy vũ với bộ áo giáp đen thùi kia, liếc qua mọi người một cái rồi nói:
- Ba quân trở về vị trí.
Đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện và Thiên Nhất học viện đều đứng dậy, ở trong quân ngũ thì tướng soái là lớn nhất, lệnh ra như núi.
Nguyệt Thiên Thần lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái với ánh mắt đầy sát ý, rồi xoay người trở về chỗ của mình.
Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo từ đối phương, Lâm Phong thầm nói:
- Hy vọng là ngươi không chọc đến ta!
Lâm Phong cũng xoay người đi về chỗ đám người Thiên Nhất học viện.
- Lâm Phong.
Nhưng lúc này Đoàn Thiên Lang lại gọi Lâm Phong lại.
Hắn dừng chân, quay lại nhìn Đoàn Thiên Lang.
- Ngươi đi sai chỗ rồi.
Đoàn Thiên Lang lạnh nhạt nói:
- Nay ngươi thân là hộ vệ của Công chúa, há có thể không đi theo cạnh! Vào quân ngũ rồi mà ngươi còn lười nhác như vậy ư, nếu Công chúa xảy ra chuyện gì, ta chỉ hỏi tội ngươi.
Lâm Phong hơi nheo mắt lại, Đoàn Vô Nhai vừa rời đi, Đoàn Thiên Lang đã lấy thế áp bách mình, nhưng lý do của y Lâm Phong lại chẳng thể phản bác.
- Lâm Phong đã biết sai.
Lâm Phong mỉm cười, đi đến phía công chúa Đoàn Hân Diệp. Đoàn Thiên Lang thân là chủ soái ba quân, e là sẽ thường xuyên gây áp lực cho hắn, nay điều hắn phải làm là không cho Đoàn Thiên Lang cơ hội viện cớ nào. - Làm phiền ngươi rồi.
Thấy Lâm Phong đi tới, Đoàn Hân Diệp mỉm cười ôn hòa, trông nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
- Có thể bảo vệ an nguy cho Công chúa là vinh hạnh của Lâm Phong!
Lâm Phong cười đáp lễ, khách khí nói.
Đoàn Hân Diệp lập tức phì cười nói:
- Lâm Phong, sao ta thấy thế nào không giống ngươi cho lắm.
Nhìn nụ cười xinh đẹp rực rỡ kia, Lâm Phong sửng sốt, rồi cũng nhún vai, cười thật thoải mái.
- Đồ háo sắc!
Một giọng nói nho nhỏ truyền vào tai Lâm Phong, Lâm Phong cảm thấy như sau lưng có người nào đó đang nhìn mình chằm chằm. Hắn quay lại thì thấy Liễu Phỉ đang căm tức nhìn hắn, khiến Lâm Phong giật mình.
Chẳng lễ cô nàng này đang ghen?
Lâm Phong lại nhìn Mộng Tình, dung nhan mỹ lệ thánh khiết kia vẫn lạnh lùng như cũ, cũng chẳng hề liếc Lâm Phong lấy một cái. Lâm Phong gượng cười, sao nàng ta lại lạnh như thế chứ.
Đoàn Thiên Lang thấy mọi người đều về vị trí rồi thì hô to:
- Các tướng sĩ, xuất chinh!
- Xuất chinh!
Mấy vạn tướng sĩ cùng hô to, nhất thời mặt đất cũng rung cả lên.
Mấy ngày sau, vùng đất mênh mông, bụi vàng bay khắp nơi, tiếng vó ngựa vang khắp.
Mấy vạn tướng sĩ cưỡi chiến mã, hình thành một hàng dài mấy chục dặm đường, phi nước đại trên đường đất khiến bụi đất bay mù mịt, che kín cả bầu trời.
Ở đầu hàng người là hai con Long Câu chạy song song, đúng là Lâm Phong và Công chúa Đoàn Hân Diệp. Chính nàng đã cố ý cưỡi ngựa cùng tất cả tướng sĩ thay vì ngồi long liễn thoải mái.
Đương nhiên Cửu Tiêu đại lục là thế giới của võ giả, dù là nữ tử cũng ít người được nuông chiều từ bé, người theo võ đạo có thể cưỡi ngựa đi ngàn vạn dặm.
Lúc này mặt trời đang lặn về phía tây, phía trên bầu trời hoàng hôn là những rạng mây màu đỏ tía, cực kỳ lộng lẫy.
Ở đằng xa, một tòa thành trì cổ xưa từ từ đập vào mắt mọi người. Tòa thành trì này trang nghiêm, mang theo vài phần yên tĩnh, tang thương, dưới ánh mặt trời, trông nó càng thêm hiu quạnh.
Đã đến thành Đoạn Nhận!
Sau một lát, ba quân đã tới thành Đoạn Nhận, nhưng lúc này cửa thành đóng kín, người trên cửa thành nhìn xuống với sắc mặt lạnh lùng, chẳng hề có động tác gì. - Thiên Lang Vương suất lĩnh quân sĩ đến, hãy mau chóng mở cửa thành.
Người truyền lệnh cưỡi ngựa lên trước, vung cờ xí trong tay, hô to với cửa thành.
Đám người trên thành hờ hững liếc nhìn quân sĩ mênh mông vô bờ kia, một người trong số đó lạnh nhạt nói:
- Không có lệnh của tướng quân, cửa thành không mở!
- Hử?
Tên quân sĩ bên dưới nghe thế thì sửng sốt, không mở cửa thành?
Người truyền lệnh kia phẫn nộ quát lên:
- Chúng ta chính là quân sĩ Hoàng thành, phụng quân lệnh đến đây, Thiên Lang Vương là chủ soái, hãy mau mở cửa thành cho chúng ta vào!
- Không có lệnh của tướng quân, cửa thành không mở.
Giọng nói truyền xuống từ trên cửa thành kia vẫn lạnh lùng như trước, quân sĩ chỉ tuân lệnh chủ soái.
Ở thành Đoạn Nhận, Thần Tiễn Liễu Thương Lan chính là vua, ngoài ông ra thì không ai có thể chỉ huy quân sĩ.
- Liễu Thương Lan thật to gan, xem ra là không để Tuyết Nguyệt hoàng thất vào mắt.
Đoàn Thiên Lang lạnh lùng nói:
- Hay là Liễu Thương Lan này còn muốn tự xưng vương hay sao!
Nghe được lời này, mọi người lập tức xì xào bàn tán. Lại đúng lúc này, Lâm Phong cười lạnh nói:
- Vương gia, nói cũng không thể nói lung tung! Quân sĩ trên cửa thành biết rõ chúng ta mạnh như nào, nhưng vẫn không đổi sắc mặt, không mở cửa thành ra, điều này chứng tỏ Thần Tiễn tướng quân trị quân nghiêm minh. - Nhưng Vương gia ngài thì lại nói Thần Tiễn tướng quân muốn tự xưng vương, không biết thế là có mục đích gì?
Đoàn Thiên Lang lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:
- Ta nói chuyện đến lượt ngươi xen mồm sao? Ngươi là cái thá gì.
- Vương gia lại sai rồi! Lần này ta phụng mệnh bảo vệ Công chúa, đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực! Vương gia, lời ngài vừa nói hậu quả rất nghiêm trọng, thậm chí có thể gây ra binh biến, nhưng nếu trong lúc binh biến mà Công chúa gặp phải tai nạn, Thiên Lang Vương ngài phải nhận trách nhiệm!
Lâm Phong nhìn thẳng vào Đoàn Thiên Lang, không hề né tránh, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.