Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Lúc này Sở Xuân Thu đứng trên Thánh Đạo Đài giống như một tôn cổ Vương bễ nghễ thiên hạ, nhưng mà bên trong đôi mắt của hắn lại không có nửa điểm kiêu ngạo, hắn nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy bên trên Thánh Đạo Đài đột nhiên xuất hiện một bảo tọa, cái bảo tọa này có chín con rồng vờn quanh, trông rất sống động, giống như Chân Long điêu khắc mà thành, long thủ hướng về phía Sở Xuân Thu, rất có khí khái cắn nuốt thiên địa.
- Kia là cái gì?
Trong lòng mọi người run lên, không ngờ bên trên Thánh Đạo Đài có long ỷ xuất hiện, long ỷ kia giống như đến từ thời viễn cổ, chỉ có chân mệnh thiên tử mới có thể ngồi đó - ghế ngồi của Thánh Nhân.
- Khi Sở Xuân Thu bước lên trên Thánh Đạo Đài cái ghế này mới xuất hiện, chẳng lẽ Sở Xuân Thu leo lên Thánh Đạo Đài, kích động đến lực lượng viễn cổ gì đó hay sao?
- Đó là bảo toạ của Thánh Hoàng, Thánh Hoàng thời viễn cổ từng ngồi trên cái ghế này.
Có người mở miệng nói, ánh mắt mọi người nhất thời đều hướng về phía người nói chuyện, người này là một thanh niên có hơi thở hoàng giả, giờ phút này trong đôi mắt của hắn lộ ra thần sắc rung động, nhìn chằm chằm vào bảo toạ vừa xuất hiện kia.
Thánh Đạo Đài, Thánh Đạo Đài, hắn giống như hiểu được một vài thứ.
- Làm sao ngươi biết?
- Ta đã từng nhìn thấy một cái bảo toạ giống như thế này trong hoàng triều, nó được khắc lên một cái mặt đá cổ xưa, mà bảo toạ trước mắt và cái kia rất giống nhau, chỉ sợ nó cũng là đồ vật truyền thừa từ thời viễn cổ.
Người này là hoàng tử của một hoàng triều, nên hắn mới cảm thấy kinh ngạc và rung động như vậy.
Mọi người nghe hắn nói xong lập tức quay lại nhìn nữ tử xinh đẹp Thánh Linh hoàng triều, lúc này thần sắc của nàng rất trang nghiêm, nhìn chằm chằm vào bảo toạ trên Thánh Đạo Đài, lúc này các nàng không giữ được bình tĩnh nữa, thần sắc lộ ra vẻ kích động.
- Bảo toạ của Thánh Hoàng xuất hiện trên Thánh Đạo Đài.
Bên trên Thánh Đạo Đài, ánh mắt Sở Xuân Thu trở nên vô cùng sắc bén, hắn nhìn chằm chằm vào bảo toạ Thánh Hoàng phía trước, khí tức vương giả cuồn cuộn phóng thích ra, khiến hắn thừa nhận áp lực quá mức khủng bố.
Trường bào bay phần phật, Lâm Phong nhìn thấy bảo toạ Thánh Hoàng xuất hiện thì bước chân cũng chậm rãi bước ra, nhưng mỗi một bước bước ra đều khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt đỏ như máu, không chỉ có hắn, mà cả vùng đất này đều cảm giác được áp lực đáng sợ, Sở Xuân Thu tiếp tục bước ra ngoài một lần nữa, nhưng mà giờ khắc này thân thể của hắn đã không thể thừa nhận nổi luồng áp lực này, cơ thể không ngừng trượt lùi về sau, khí thế suy yếu, cả thân hình giống như một cơn gió bay xuống dưới Thánh Đạo Đài, khiến cho mọi người lộ ra một chút cảm giác buồn bã.
Thất bại rồi, mặc dù Sở Xuân Thu đã bước lên trên Thánh Đạo Đài, nhưng hắn vẫn không thể chạm vào bảo toạ Thánh Hoàng.
Lúc này thân hình Sở Xuân Thu đã vững vàng rơi trên mặt đất, hắn nhìn thoáng qua Thánh Đạo Đài, ánh mắt vẫn lộ ra vẻ vô tình, khiến mọi người nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, khí thế vương giả trên người hắn cũng dần dần thu liễm lại .
- Tiêu thất.
Đúng lúc này, đồng tử mọi người khẽ ngưng lại, bảo toạ Thánh Hoàng bên trên Thánh Đạo Đài biến mất không thấy.
- Xem ra chỉ có người bước lên trên Thánh Đạo Đài, bảo toạ Thánh Hoàng mới xuất hiện.
Mọi người âm thầm đánh giá, chỉ thấy cuồng gió thổi qua, lại có người bắt đầu bước lên những bậc thang của Thánh Đạo Đài, trong lòng bọn họ tràn ngập nhiệt huyết, Sở Xuân Thu có thể bước trên Thánh Đạo Đài, dẫn động bảo toạ Thánh Hoàng xuất hiện, bọn họ đương nhiên cũng phải thử một chút, cho dù không thể tiếp tục cũng phải nhìn xem mình có thể đi lên mấy bậc thang.
Trong những người này, không có một người nào cho rằng mình không bằng người khác, cho dù bọn họ không thể bước lên trên bậc thang, ý chí võ đạo cũng không bị hủy, chắc chắn như lúc ban đầu, họ chỉ biết mình cần phải cố gắng tu hành hơn nữa, để đề thăng chính mình, khiến bản thân càng trở nên xuất sắc, hiện tại họ cần biết mình đang ở đâu.
Nhưng mà không có người nào không nể phục Sở Xuân Thu, tuy Sở Xuân Thu thất bại trong việc bước lên Thánh Đạo Đài, nhưng hắn đã chứng minh được mình có thể bước trên Thánh Đạo Đài, việc này có nghĩa hắn đã có được tiềm chất Thánh Vương, chuyện Trác Khanh không làm được nhưng Sở Xuân Thu hắn làm được.
- Thật nhiều nhân vật thiên tài.
Lâm Phong nhìn thấy thân ảnh bất khuất kia, trong lòng có chút kinh ngạc, những người bước lên được bậc thang thứ nhất đã vô cùng giỏi rồi, tiềm chất thánh thể không đơn giản như vậy, nhưng mấy nhân vật thiên tài này đã có người đạt tới trình độ của Trác Khanh rồi, họ cũng bước lên bậc thang thứ năm, lộ ra khí thế ngạo thị thiên hạ.
- Công chúa không đi thử sao?
Lâm Phong hỏi Phiêu Tuyết công chúa.
- Ta thì thôi đi, chỉ sợ ta sẽ không có hy vọng gì, nhưng thật ra ta rất mong chờ vào ngươi đó, ít nhất ngươi cũng phải bước lên trên bậc thang thứ tư nhé.
Phiêu Tuyết công chúa cười nói.
- Có lẽ.
Lâm Phong từ chối cho ý kiến, chỉ thấy lúc này có một đạo quang mang hiện lên, thân thể Kiếm Manh xông ra ngoài, hiển nhiên hắn cũng muốn thử một chút, xem mình có thể bước lên bậc thang thứ mấy, ở bậc thang thứ nhất Kiếm Manh suýt nữa bị oanh về phía dưới, hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn lại ngạnh sinh thừa nhận rồi tiếp tục bước lên tầng thứ hai, tầng khảo nghiệm thánh huyết cùng với thánh cốt, tầng thứ ba hắn lại ổn định như núi cao, đến tầng thứ tư thì cỗ lực lượng thần hồn vô hình kia đã khiến Kiếm Manh dao động, sau khi kiên trì được một lát, Kiếm Manh bị oanh xuống dưới, nhưng hắn vẫn đáng được kiêu ngạo, làm cho người ta nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, đây là một người mù, nhưng hắn lại là trung vị Hoàng đỉnh phong, có thể đi tới bậc thang thứ tư, trở thành nhân vật lợi hại như Lâm Phong.
Lúc trước Hầu Thanh Lâm cũng bước lên bậc thang thứ tư, nhưng lại mượn dùng cỗ lực lượng kia đột phá cảnh giới trung vị Hoàng, bước vào cảnh giới thượng vị Hoàng.
- Mộng Tình, nàng muốn thử không?
Lâm Phong nhìn về phía Mộng Tình thấp giọng hỏi nàng.
- Không cần, thiếp có thể chắc chắn mình bước lên tầng thứ năm.
Mộng Tình thấp giọng nói ra khiến sắc mặt Lâm Phong hiện lên một tia kinh ngạc vẻ, lập tức cười nói:
- Có lẽ nàng có thể bước trên Thánh Đạo Đài ấy chứ.
- Cái đó không chắc lắm.
Mộng Tình lắc đầu, Lâm Phong nhún vai, tự nhiên không đi miễn cưỡng Mộng Tình, nàng đã không có hứng thú với chuyện này thì thôi.
- Lâm Phong, chàng đi lên ngồi trên cái bảo toạ Thánh Hoàng kia đi.
Mộng Tình mỉm cười nói với Lâm Phong, ngay khi có người bị rơi xuống thân ảnh Lâm Phong liền loé ra như gió, đứng trước Thánh Đạo Đài.
- Lâm Phong.
Không ít người thấy Lâm Phong xuất hiện, có chút lưu ý, Lâm Phong đối bọn họ mà nói vẫn có chút đặc biệt, cảnh giới trung vị Hoàng đỉnh phong nhưng đánh bại được Cơ Thương trở thành nhân vật đứng thứ hai Thánh Thành Trung Châu, sau khi Sở Xuân Thu mang đến rung động, bọn họ cũng muốn nhìn xem nhân vật đệ nhất cùng đệ nhị Hoàng Bảng Thánh Thành Trung Châu có chênh lệch như thế nào.
- Thánh Đạo Đài không hỏi cảnh giới, chỉ khảo hạch xem người ta có tiềm chất Thánh Vương hay không, các ngươi cho rằng Lâm Phong có thể bước lên bậc thang thứ mấy?
- Thân thể người này có chút lợi hại, chắc huyết mạch cùng với căn cốt sẽ không có vấn đề gì, hai tầng đầu đối với hắn không có áp lực, hắn có thể đánh bại Cơ Thương, khảo nghiệm tầng thứ ba cũng không ngăn được hắn, khảo nghiệm tầng thứ tư chính là khảo nghiệm thần hồn, có lẽ hắn sẽ giống như hai vị bằng hữu của mình, dừng lại tại tầng thứ tư.
Có người phân tích, hắn có chút xem trọng Lâm Phong, nên phân tích hắn có thế đi lên tầng thứ tư, chứ thực ra hai tầng đầu cũng không dễ dàng như vậy, không ít người phải dừng lại ở hai tầng đầu không thể tiếp tục.
- Có lẽ như vậy, hắn có thể dùng cảnh giới trung vị Hoàng đánh bại Cơ Thương hiển nhiên có chỗ hơn người, hắn có tiềm năng bước lên tầng thứ tư thì hắn cũng có một tia cơ hội bước lên trên tầng thứ năm cũng không chừng.
Tại thời điểm bọn họ nghị luận, Lâm Phong đã đạp bước lên tầng thứ nhất, giờ khắc này, một cỗ lực lượng vô hình va chạm lên thân thể hắn, khiến cho hắn cảm nhận được thân thể mình giống như bị ai đấm một cái, nhưng mà chân của hắn không có dừng lại, trực tiếp bước lên bậc thang thứ hai.
Huyết mạch rống giận, cốt cách phát ra tiếng vang răng rắc, kinh mạch giống như phải thừa nhận áp lực khủng bố, hình như Thánh Đạo Đài hình thành một cỗ sức mạnh to lớn nhốt hắn lại, khiến mỗi một bộ vị trên thân thể hắn đều phải chịu áp lực.
Thân thể Lâm Phong giống như một cây tùng, mặc cho sóng gió khủng bố quật lên, hắn vĩnh viễn không dao động, chân hắn lại bước về phía trước lần nữa, hướng về bậc thang thứ ba bước đi.
- Đông!
Uy áp khủng bố từ trên trời giáng xuống, làm rung chuyển ý chí Lâm Phong khiến cho đầu óc hắn đau nhức, sinh ra một cỗ cảm giác vô lực, hắn cảm thấy mình giống như con kiến dưới vòm trời, bị một bàn tay khủng bố ép xuống, phá huỷ ý chí của hắn.
Nhưng mà con kiến này lại khẽ ngẩng đầu lên, mặc cho uy áp vô thượng buông xuống cũng không có nửa điểm dao động, chân của hắn giống như cắm rễ xuống mặt đất làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, khí tức trên người hắn dần hóa thành màu đen, ma ý quanh thân bắt đầu quay cuồng lên.
- Lâm Phong đã bước lên tầng thứ ba nhưng vẫn có chút thoải mái, thánh cốt, thánh huyết cùng với thánh ý không có vấn đề gì, có lẽ tầng thứ tư không làm khó được hắn.
Mọi người thấy Lâm Phong chưa lộ ra vẻ cố hết sức, nên trong lòng nghĩ như vậy, họ thấy Lâm Phong tiếp tục bước lên bậc thang thứ tư, lực lượng thần hồn không một tiếng động nghiền ép ra ngoài giống như rền gió dữ, muốn nghiền nát thần hồn yếu ớt của hắn, Lâm Phong cảm giác mình rất nhỏ bé, giống như một đứa trẻ đang đối mặt với người khổng lồ, chỉ có những người hai bên Thánh Đạo Đài mới có thể cảm nhận được loại áp bách tuyệt vọng này, kỳ thật khảo nghiệm ý chí đã bắt đầu từ tầng thứ nhất rồi, chính vì vậy mới có người bằng vào ý chí mạnh mẽ thông qua tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai.
- Ổn định !
Thần sắc mọi người ngưng lại, Lâm Phong đã tiếp cận tiềm chất Thánh Nhân, hai vị Vũ Hoàng lợi hại nhất Thánh Thành Trung Châu không phải dạng vừa.
Lâm Phong lại bước ra lần nữa khiến cho tâm thần mọi người cứng lại, Lâm Phong bước lên bậc thang thứ năm, giờ khắc này có một tiếng thở dài đến từ thời viễn cổ vang lên trong óc Lâm Phong, uy áp vô hình xuyên thấu thời không, xuyên thấu cổ kim, lực lượng vô tận đồng thời rít gào mà đến, con kiến nhỏ bé như hắn không có đường phản kháng.
Nhưng mà Lâm Phong không cam lòng, hắn làm sao có thể cam tâm làm con kiến, chỉ thấy hắn ngửa đầu lên, tỏ vẻ ngạo nghễ bất khuất, trường bào tung bay cuồn cuộn, sinh tử đạo ý cùng với ma khí bắn thẳng lên trời, muốn tranh phong cùng thiên địa, tranh phong với Thánh Nhân.
- Không ngờ hắn đứng vững!
Mọi người cảm thấy trong lòng dao động kịch liệt, Lâm Phong thật lợi hại có thể bước lên tầng thứ năm, hai nhân vật của Thánh Thành Trung Châu này rất mạnh.
Thời điểm bọn họ còn đang sợ hãi than thở, Lâm Phong đã bước ra một bước, một đạo tiếng vang cuồn cuộn chấn động trái tim, trí óc mọi người, uy áp vô hình bao phủ thiên địa, va chạm vào thân thể thần hồn Lâm Phong, hắn tiếp tục bước ra bước thứ hai.
- Không. . .
Mọi người chỉ thấy Lâm Phong cuồng ngạo khôn cùng, thân thể hoá thành Ma Tôn, giống như viễn cổ Ma Thần, bước ra bước thứ ba.
- Đông. . .
Gió lốc không ngừng tàn phá, âm thanh phốc phốc không ngừng vang lên, rất nhiều người ngẩng đầu lên, sắc mặt cứng ngắc khó coi, giống như không thể tin được chuyện vừa xảy ra, Lâm Phong bước ra bước thứ ba, làm được chuyện vương thể Trác Khanh không làm được!