Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 2042 - Iq Có Vấn Đề

IQ có vấn đề IQ có vấn đề viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------

Thánh Linh hoàng triều chuẩn bị tiệc rượu, mặc dù trên danh nghĩa do Thánh hoàng tử Lâm Phong mời, nhưng mà người chân chính tiếp đãi khách đến thăm lại là Thánh Hoàng, điều này làm cho tất cả mọi người đều cảm giác được một tia dị thường, Thánh Hoàng tự mình tiếp đãi khách đến, có thể dùng hai cách để lý giải, một là tôn trọng người đến; hai là tạo áp lực.

Thánh Hoàng tự mình tọa trấn, bất luận kẻ nào muốn đại náo Thánh Linh hoàng triều, đều phải xem thái độ của Thánh Hoàng trước, từ điểm này có thể thấy được, Thánh Hoàng Thánh Linh hoàng triều cực kỳ tôn trọng Lâm Phong.

Hôm nay khách đến Thánh Linh hoàng triều vượt quá tưởng tượng của mọi người, Tần hoàng triều cũng có không ít cường giả đến, Lâm Phong bày ra lực lượng thánh pháp của tổ tiên Tần hoàng triều, nên bọn họ đương nhiên muốn đến.

Người Cổ Dao hoàng triều cũng đến, hơn nữa cùng người Cổ Dao hoàng triều đi đến còn có người của Quảng Hàn Cung, Hi Hoàng tự mình buông xuống, cửu u bảo vệ cung quanh, chín vị tiên tử song song mà đứng, nhìn có vẻ rất long trọng, phía sau Hi Hoàng còn có ba vị lão giả thực lực đều siêu cấp khủng bố, sâu không lường được,.

Đương nhiên, ngoại trừ các hoàng triều ra, còn có thế lực cổ thánh tộc, thậm chí một chút thế lực thiên chủ thành khác, cổ thánh tộc của Vương Tiễn cũng đến, thế lực mà vương thể Trác Khanh cũng đến, trong một thời gian ngắn toàn bộ thiên tài cùng với cường giả trong khu vực xung quanh đều tồn tại ở đây.

- Mời chư vị ngồi vào vị trí.

Thánh Hoàng Thánh Linh hoàng triều nhìn mọi người mở miệng nói, tất cả mọi người đều ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi, người Tuyết tộc và Thiên Tứ hoàng triều còn chưa đến, hôm nay bọn họ mới là nhân vật chính.

Lúc này hư không phía trên có từng đợt từng đợt lãnh ý đánh đến, trong thiên địa đột nhiên nổi lên bông tuyết, tuyết không phải băng tuyết, mà là hàn ý rét lạnh.

- Tuyết tộc, đến rồi.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ một tiếng, lập tức tiếng gió cuồn cuộn nổi lên, chỉ thấy trong hư không có một hàng thân ảnh giẫm chân tại chỗ mà đến, sau một lát, đám người kia xuất hiện trong đại điện, tất cả đều huyền phù trên hư không, từng đạo thân ảnh mặc trường bào màu trắng, làm cho người ta có cảm giác cao ngạo lạnh lùng, mà thân hình thanh niên đứng phía trước còn lộ ra một cỗ chiến ý thị huyết, cặp mắt kia cực kỳ yêu dị, giống như tùy thời có khả năng bạo động.

Người Thiên Tứ hoàng triều cũng đến rồi, chẳng qua bọn họ đứng ở phía sau, giống như việc này cùng bọn họ không có quan hệ gì.

- Lâm Phong đâu?

Ánh mắt Tuyết Ngao nhìn về phía Thánh Linh hoàng triều, nói ra một câu lạnh như băng.

- Tuyết tộc có thể đến Thánh Linh hoàng triều ta, thật làm vinh hạnh cho kẻ hèn này, còn thỉnh chư vị ngồi xuống.

Thánh Hoàng của Thánh Linh hoàng triều cười nói, hắn vẫn chưa chính diện trả lời đối phương.

- Lâm Phong ở chỗ nào?

Thanh âm của Tuyết Ngao giống như lạnh hơn vài phần, có chút không cấp mặt mũi cho Thánh Hoàng, bản thể hắn là yêu nên hắn cũng không có ý che dấu yêu khí trên người, Tuyết tộc cũng thuận theo tính nết của hắn, tùy ý hắn trưởng thành, ngoại trừ một vị vương trẻ tuổi trong chi trưởng ra, cả Tuyết tộc cũng không tìm thấy thanh niên có thể cùng Tuyết Ngao đánh đồng.

- Tuyết tộc tìm Thánh Hoàng tử của Thánh Linh hoàng triều tử có chuyện gì muốn đòi công đạo sao?

Thánh Hoàng vẫn rất bình tĩnh nhìn Tuyết Ngao, hỏi.

- Giết người.

Tuyết Ngao nói ra một câu lạnh như băng khiến cho thần sắc mọi người ở đây hiện lên một đạo phong mang, giết người, không ngờ Tuyết tộc muốn tru sát Lâm Phong, không nghĩ đến Lâm Phong lại đắc tội Tuyết tộc.

Toàn bộ không gian bởi vì lời nói của Tuyết Ngao mà đột nhiên trở nên im lặng, Tuyết tộc bước vào bên trong Thánh Linh hoàng triều, trước mặt Thánh Hoàng Thánh Linh hoàng triều tuyên bố muốn tru sát Thánh Hoàng tử Lâm Phong của họ, cũng chỉ có Tuyết tộc cổ lão mà cường đại mới không có lo lắng gì, dám thả ra lời nói cuồng vọng như thế, ánh mắt của đám đông nhìn về phía Thánh Hoàng Thánh Linh hoàng triều, giống như đang chờ đợi thái độ của hắn, đối mặt Tuyết tộc cường thế hắn có giao Lâm Phong ra không?

Thánh Hoàng của Thánh Linh hoàng triều cũng không ngờ đến sự tình sẽ nghiêm trọng như vậy, vương thể Tuyết tộc mang theo chư tiền bối Tuyết tộc vượt qua vô số quốc gia đi vào Kỳ Thiên Thánh Đô, không ngờ chỉ vì tru sát Lâm Phong.

- Nếu như ta không đáp ứng ?

Sau khi trầm mặc một lát, Thánh Hoàng của Thánh Linh hoàng triều nhàn nhạt nói, nhưng mà lúc này khoé miệng của hắn không còn ý cười nữa.

- Đông!

Cước bộ của Tuyết Ngao khẽ đi về phía trước, một cỗ yêu khí đáng sợ điên cuồng tàn phá trong hư không.

- Lâm Phong không ra, ta đây chỉ có giết chóc trong Thánh Linh hoàng triều, thẳng đến khi hắn xuất hiện trước mặt ta mới thôi.

Trong con ngươi yêu dị kia lại hiện lên ý cười tàn bạo, làm cho người ta có một cỗ cảm giác rét lạnh, lấy thân phận của Tuyết Ngao, hắn bên trong Thánh Linh hoàng triều giết chóc, ai dám động đến hắn.

Thánh Hoàng của Thánh Linh hoàng triều trầm mặc, nhưng mà đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy một người ngồi bên cạnh nhàn nhạt nói:

- Linh Thánh Hoàng, Lâm Phong không phải người Thánh Linh hoàng triều, ngươi cần gì làm như thế, một khi đã hắn chiếm được truyền thừa của tổ tiên Thánh Linh hoàng triều ngươi, ngươi bảo hắn mang truyền thừa giao ra, không nên vì Lâm Phong mà làm ra quyết định sai lầm, chúng ta cũng muốn Lâm Phong giao ra thân thể cùng với truyền thừa của tổ tiên Tần hoàng triều ta.

- Lâm Phong làm càn làm bậy, giết Yến hoàng tử con ta, hôm nay người Tuyết tộc muốn đoạt tánh mạng hắn, ta cũng không bởi vậy mà khó xử Thánh Linh hoàng triều, nhưng mà trước khi Lâm Phong chết, đầu lâu trên người hắn phải thuộc về sở hữu của Thiên Tứ hoàng triều.

Có cường giả Thiên Tứ hoàng triều đứng dậy nói, cho mọi người thấy thái độ của chính mình.

- Bỏ đá xuống giếng?

Tất cả mọi người đều ngầm hiểu, những người này không dám trực tiếp tru Lâm Phong mà đoạt bảo vật, nhưng mà bỏ đá xuống giếng thì bọn họ vẫn dám làm , một khi Lâm Phong nhất định phải chết trong tay Tuyết tộc, bảo vật trên người hắn tự nhiên phải xuất ra để chia xẻ.

- Nghe đồn trên người Lâm Phong còn có Thiên Diễn Thánh Kinh, một khi hắn đã là người chết, bộ cổ kinh này cũng phải ép hắn giao ra đây cho mọi người chia sẽ một lần.

Lại có một người nói ra một câu lạnh như băng, khiến cho người Thánh Linh hoàng triều cảm giác được một trận áp lực cực lớn.

Tuyết tộc làm khó dễ, các hoàng triều khác công kích, khiến Thánh Linh hoàng triều và Lâm Phong rơi vào tình cảnh họa vô đơn chí.

Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại ở trên người Thánh Hoàng của Thánh Linh hoàng triều, áp lực cường đại áp bách lên đối phương.

- Linh Thánh Hoàng, giao Lâm Phong ra đây đi.

- Lâm Phong xúc phạm nhiều người như vậy, Linh Thánh Hoàng cần gì bướng bỉnh như thế, làm nhiều người tức giận hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng đấy.

Từng đạo âm thanh uy hiếp truyền đến, mấy người đến đều dựa thế, mượn nhờ Tuyết tộc áp bách Thánh Linh hoàng triều giao người .

- Nhiều người như vậy muốn giết ta?

Lúc này, một đạo thanh âm đạm mạc từ trong đại điện truyền đến, đám người lập tức chứng kiến một hàng thân ảnh đi ra, người cầm đầu chính là Lâm Phong, trong khoảnh khắc ánh mắt mọi người giống như dừng lại trên người Lâm Phong.

- Lâm Phong!

Ánh mắt tất cả mọi người đều nở rộ hàn quang, không ngờ Lâm Phong thật sự dám đi ra.

Lâm Phong không chỉ dám ra đây, hơn nữa rất thản nhiên hướng bên này ngồi xuống, lão đạo bên cạnh hắn cùng hắn ngồi cùng một chỗ, đối mặt chư vị cường giả nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, nhất là lão đạo kia, lúc này rồi mà lãi vẫn tụng một tiếng vô lượng thiên tôn, khiến cho đám người đảo cặp mắt trắng dã.

Không biết những người này từ đâu mà đến, một hàng lão giả phía sau Lâm Phong cùng lão đạo kia cũng rất đáng sợ, ánh mắt bọn họ khẽ nhắm lại, tùy ý đứng kia lại làm cho người ta có một cỗ cảm giác sâu không lường được.

- Ngươi là Lâm Phong.

Ánh mắt Tuyết Ngao dừng ở trên người Lâm Phong, trong khoảnh khắc, một cỗ yêu khí tràn ngập ra, hư không chung quanh giống như nổi lên một cơn lốc cuồn cuộn, muốn lộ ra răng nanh thị huyết.

- Tuyết Linh Lung ở chỗ nào?

Tuyết Ngao lạnh lùng hỏi một tiếng.

Ánh mắt Lâm Phong từ trên cao nhìn lướt qua Tuyết Ngao, sau khi nhìn thấy đôi mắt yêu dị không kiêng nể gì kia thì ánh mắt hắn cũng chậm rãi dời đi, không thèm nhìn xuống.

Thần sắc Tuyết Ngao trở nên có chút thú vị, hắn phát ra một tiếng rống trầm thấp, yêu khí càng thêm nồng đậm.

- Ông!

Thân hình Tuyết Ngao đột nhiên hóa thành một đạo ảo ảnh, hướng đến chỗ Lâm Phong đánh qua, tốc độ giống như ảo ảnh, làm cho người ta sinh ra ảo giác.

Đúng lúc này, ánh mắt một vị lão giả phía sau Lâm Phong đột nhiên mở ra, trong khoảnh khắc có vô số đạo ánh sáng đồng thời bắn vào trong hư không, toàn bộ không gian giống như bị vặn vẹo lên, chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, hư không run lên, một cỗ lực lượng dao động kinh khủng nổ vang, thân thể Tuyết Ngao bạo lui, cùng lúc đó cường giả Tuyết tộc đột nhiên gian giẫm chân tại chỗ mà ra, hơi thở khủng bố thổi quét thiên địa, tất cả mọi người cảm giác được một cỗ hàn ý lạnh như băng.

- Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?

Một lão giả Tuyết tộc khẽ nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm vào người phía sau Lâm Phong.

Đôi mắt lão giả kia khẽ nhắm lại, chỉ nghe lão đạo vung phất trần lên, thản nhiên nói:

- Vô lượng thiên tôn.

- Hả?

Lão giả nhìn chằm chằm vào Viêm Đế, trong mắt phóng thích hàn mang.

- Các hạ, bản Đế thấy ngươi làm yêu đã lâu rồi, trong này xuất hiện một chút vấn đề, nếu các ngươi nguyện ý làm yêu thú để cho bản đế cưỡi, bản đế nguyện ý giúp các ngươi mở ra linh trí, để tránh lúc này quăng đi thể diện của yêu.

Lão đạo chỉ chỉ vào đầu mình rồi nói với cường giả phía trước, khiến cho ánh mắt cường giả Tuyết tộc ngưng hạ, không chỉ có người Tuyết tộc mà ngay cả cường giả chung quanh cũng ngưng lại, họ nhìn lão đạo sĩ này thầm nghĩ không biết là lão đạo nào không biết sống chết, vũ nhục người Tuyết tộc như thế?

Trở thành yêu thú để hắn cưỡi, giúp người Tuyết tộc mở ra linh trí?

- Ngươi nói cái gì?

Cường giả Tuyết tộc nói ra một câu lạnh như băng, hinh như hắn đã cảm giác có chút gì không đúng, trong lời nói của lão đạo kia có ý nhục nhã Tuyết tộc bọn họ.

- Vô lượng thiên tôn, không nghĩ đến không chỉ không có linh trí, mà còn không hiểu tiếng người, xem ra lão đạo phải suy nghĩ xem có nên tiếp nhận các ngươi hay không rồi.

Lão đạo thở dài một tiếng.

- Làm càn.

Lão giả kia chợt quát lên một tiếng, nhất thời hư không giống như hóa thành thế giới băng tuyết, cả đại điện biến mất không thấy.

- Ngươi muốn chết sao?

- Sư tôn, rõ ràng bọn họ không nhiều người hơn chúng ta, vì sao còn dám nói chúng ta muốn chết?

Tiểu đạo sĩ nghiêm mặt đi lên nhìn lão đạo thỉnh giáo.

- Bọn họ cho rằng chỉ có bọn họ giết chúng ta, còn chúng ta không

dám hoàn thủ.

Lão đạo kiên nhẫn giải thích.

- A, bọn họ muốn giết chúng ta, vì sao còn có thể nhận thức chúng ta không dám hoàn thủ.

Đôi mắt nhỏ lộ ra thần sắc mê mang.

- Không phải vừa rồi vi sư nói rồi sao, nơi này có vấn đề, lần sau lời vi sư nói phải nghe rõ biết chưa.

Lão đạo chỉ chỉ đầu tiểu đạo sĩ nói, tiểu đạo sĩ này mới lộ ra thần sắc giật mình, mà sắc mặt cường giả Tuyết tộc lộ ra vẻ lạnh băng đến cực điểm!

Bình Luận (0)
Comment