Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 2104 - Kéo Dài

Kéo dài Kéo dài viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------

Các thiên tài, dùng tên của Mộc Trần, để giới thiệu bản thân mình.

Mộc Trần, sư phụ của ta.

Thanh âm như vậy, làm cho người ta lãng quên bọn họ, đẩy Mộc Trần về phía ngọn sóng.

Những nhân vật thiên tài chiến lực tuyệt luân này, đều là đệ tử của Mộc Trần, bọn họ, vì Mộc Trần mà đến.

Mà Mộc Trần, từng bị Kinh gia miệt thị, bị Kinh gia cho rằng không có tư cách kết giao với Kinh Hiểu Nguyệt, nhưng hôm nay, chư đệ tử của Mộc Trần cường thế tiến đến, tại Thanh Sơn Thành, thay Mộc Trần trút giận.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều hiểu được, bọn họ, vì Mộc Trần mà đến.

Người của Kinh gia đương nhiên cũng hiểu được, những người này, vì Mộc Trần mà đến.

Lúc này, đám người Kinh gia từng người từng người sắc mặt xanh thẫm, khó trách, một đám cường giả lạ lẫm lại đánh cỡ toàn bộ kế hoạch của Kinh gia họ, liên tục khiến bọn họ bại trận ba lần, hơn nữa, còn muốn đoạt lấy mạch khoáng của Kinh gia, tất cả, đều vì Mộc Trần.

Nhưng mà, thực lực của bản thân Mộc Trần vốn không mạnh, vì sao lại có một đám đệ tử cường đại như thế?

Lúc này, Kinh Hiểu Nguyệt cảm xúc mênh mông, nhìn thấy một đám thanh niên phong nhã hào hoa, nàng chỉ cảm thấy đôi mắt cũng có chút ướt át, thì ra là thế, bọn họ là đệ tử của Mộc Trần, vì Mộc Trần mà đến đây, nếu như Mộc Trần chứng kiến một màn này, nhất định sẽ thật cao hứng, Mộc Trần, hắn ở đâu?

Lúc này, đám người Ngu gia, Ôn gia, Phùng gia đều khẽ run rẩy trong lòng, nhìn thấy từng đạo thân ảnh đang đứng trong hư không kia, bọn họ lại có chút hâm mộ Mộc Trần, lại có một đám đệ tử xuất chúng như thế.

Kiếm khách mù, một kiếm, như quang, chém đứt nửa người của nhân vật thiên tài đệ nhất Kinh gia Kinh Viêm, một kiếm hoa mỹ kia, không thể hủy diệt, trong những người này, còn có người so với kiếm khách mù còn mạnh hơn hay không?

Thanh niên họ Hầu kia, thực lực của hắn, mạnh như thế nào?

Ngu Lân trái tim khẽ run rẩy, hắn là nhân vật thiên tài của Ngu gia, Vũ Hoàng cảnh đệ nhất nhân, hắn là nhân vật yêu nghiệt có thể bước vào Thiên Trận Kỳ Phủ, trong gia tộc nhận được vô vàn sự chú ý, Thanh Sơn Thành không ai không biết, Kinh Viêm, cùng hắn, thậm chí so với hắn càng có danh tiếng hơn, nhưng mà, chỉ một kiếm.

Nếu như, một kiếm kia chém trên người hắn, kết cục của hắn sẽ như thế nào?

Ngu Lân không dám nghĩ, hắn thậm chí còn nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, những người này từ đâu mà đến, vì sao lại lợi hại như thế.

Một kiếm sáng chói kia, khiến Ngu Lân cũng phải run rẩy, trong Thanh Sơn Thành, hắn vốn rất tự phụ, ngoại trừ Kinh Viêm ra, không ai được hắn đặt vào trong mắt, nhưng mà một kiếm đã dập nát sự tự phụ của hắn, thiên ngoại hữu thiên, hắn cũng từng nghe nói qua tên Mộc Trần kia, nhưng mà, căn bản không có để ý lắm, nhưng hôm nay, hắn rất muốn biết, dạng người gì, có thể có dưỡng ra một đámsư đệ tử thế này!

Mộc Trần, sư phụ của ta!

Bốn chữ đơn giản, lại quanh quẩn trong hư không, quanh quẩn trong trí óc của đám người, kéo dài không dứt.

Phía sau đám người Ngu gia, mắt đẹp của Ngu Tâm liên tục hiện lên những tia sáng kỳ dị, sau đó trực tiếp nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Bọn họ đều là sư huynh đệ của ngươi?

Ngu Tâm dùng thần niệm truyền âm cho Lâm Phong, nhớ tới đối thoại ngày ấy của Lâm Phong và Kinh Hiểu Nguyệt, nàng làm sao có thể không hiểu, Lâm Phong, cũng là một thành viên của bọn họ.

Lâm Phong khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn Kinh gia, Kinh gia, sẽ thả người sao.

- Vù...

Ngu Tâm vỗ vỗ ngực mình, cảm giác trái tim vẫn đang nhảy lên, mấy tên này, thật sự quá biến thái... Nhược Tà một kiếm chém chết Thanh Sơn Khoái Kiếm, kiếm khách mù này, một kiếm đánh bại Kinh Viêm.

Nàng hiện tại đối với thực lực của Lâm Phong tràn ngập tò mò.

Lúc này, trong hư không, đám người Hầu Thanh Lâm ngạo nghễ đứng đó, chỉ thấy ánh mắt bọn họ tất cả đều nhìn về phía đám người Kinh gia.

- Năm chiến, Ngu gia thắng ba, mạch khoáng thuộc quyền sở hữu của Ngu gia.

Một đạo thanh âm chậm rãi tràn ngập xuất hiện, trên mặt đám người Ngu gia lộ ra nụ cười sán lạn, trái tim đang treo lên rốt cục hoàn toàn hạ xuống, Ngu gia, trận chiến bảo vệ mạch khoáng, lúc này đây, bọn họ đã thành công, còn trái tim của đám người Kinh gia thì đã lạnh lẽo đến cực điểm, bọn họ, không chiếm được dù chỉ một mạch khoáng, trái lại, tiếp theo đây, những người này vẫn không dự định sẽ dừng tay.

- Dựa theo ước định của bốn nhà, tiếp theo đây, Ngu gia, Ôn gia, Phùng gia, có thể khiêu chiến Kinh gia, tranh đoạt quyền sở hữu mạch khoáng của Kinh gia.

Hầu Thanh Lâm chậm rãi nói, khiến cho đám người Kinh gia sắc mặt khó coi tới cực điểm, những người này có uy thế như thế, Kinh gia hắn căn bản không hề có lực chống cự.

Nếu chiến, mạch khoáng tất mất.

Vì vậy, Kinh gia lâm vào trầm mặc, chiến, bọn họ còn có thể chiến sao?

Cho dù Kinh Viêm hay Kinh Nhiễm cũng đều thua rồi.

Đám người nhìn chằm chằm bọn người Hầu Thanh Lâm đang đứng trong hư không, bọn họ đang trút giận thay Mộc Trần sao.

- Sư tôn của ta Mộc Trần, có tình cảm với Kinh Hiểu Nguyệt, các ngươi ngăn cản thì cũng chẳng sao, nhưng các ngươi lại lừa gạt Kinh Hiểu Nguyệt, ngụy trang ra ước định giả dối, lại nhốt sư tôn của ta vào bên trong hắc tháp, hành vi như thế, ti tiện đến cực điểm.

Lại một đạo thanh âm truyền tới, khiến cho đám người thần sắc cứng lại, Mộc Trần, bị Kinh gia nhốt ở bên tong hắc tháp?

- Cái gì?!

Kinh Hiểu Nguyệt thần sắc kinh hãi, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía một vị trung niên, quát to:

- Ước định mà các ngươi nói với ta sao?

Cường giả Kinh gia sắc mặt khó coi, trầm mặc không nói gì.

- Khó trách, khó trách các ngươi lại khẳng định rằng Mộc Trần không sẽ xuất hiện, các ngươi thật tàn nhẫn.

Kinh Hiểu Nguyệt sắc mặt xanh thẫm, phẫn nộ, hối hận, nàng không nghĩ tới người thân của nàng lại lừa gạt nàng như thế.

- Hiểu Nguyệt, chúng ta cũng vì muốn tốt cho ngươi.

Phụ thân của Kinh Hiểu Nguyệt đi đến, thấp giọng nói.

- Tốt cho ta?

Kinh Hiểu Nguyệt lộ ra một nụ cười trào phúng:

- Quả thật tốt với ta, ha ha.

Lúc này, ánh mắt đám người Kinh gia đều nhìn về phía bọn người Hầu Thanh Lâm, lạnh lùng nói:

- Các ngươi muốn như thế nào?

- Thả sư tôn của ta ra, mặt khác, không được hạn chế đi lại của Kinh Hiểu Nguyệt, chúng ta sẽ lưu lại mỏ quặng cho Kinh gia.

Hầu Thanh Lâm lạnh như băng nói, khiến cho đám người Kinh gia rất không thoải mái, bọn họ thật không ngờ, hôm nay lại bị một thanh niên uy hiếp, tuy rằng thiên phú của bọn họ đều rất mạnh, nhưng mà so sánh với cả Kinh gia, bọn họ dù sao cũng chỉ là một đám hậu bối mà thôi.

Kinh gia tập thể trầm mặc , không đáp ứng, mạch khoáng của Kinh gia làm sao có thể giữ, nhưng nếu đáp ứng, Kinh gia hắn vốn trải qua ba trận chiến bại, lại bị một đám hậu bối uy hiếp, lại thêm hành động làm ra với Mộc Trần lúc trước, chắc chắn sẽ không còn một chút mặt mũi, bị người khác hung hăng làm mất thể diện, như vậy Kinh gia hắn làm sao có thể yên ổn sống ở Thanh Sơn Thành, bọn họ, dù sao cũng là trận đạo thế gia mạnh nhất của Thanh Sơn Thành.

Hư không một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều đang chờ đợi đáp án của Kinh gia, Kinh gia, trận đạo thế gia mạnh nhất Thanh Sơn Thành, sẽ thỏa hiệp chứ?

- Cho ta thời gian ba ngày để suy nghĩ.

Lúc này, chỉ nghe một vị cường giả của Kinh gia mở miệng nói.

Hầu Thanh Lâm nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Thả người hay không thả người, một câu mà thôi, không cần thời gian ba ngày.

- Nếu như thế, Kinh gia ta đây quyết định, bởi vì cần chấn chỉnh, kéo dài trận chiến tranh đoạt mạch khoáng về ba ngày sau, nếu như ba nhà Ngu, Phùng, Ôn không muốn cho thời gian ba ngày này, kia cũng chỉ có thể xung đột vũ trang, đương nhiên, ta hy vọng tốt nhất không cần như thế, dù sao, Kinh gia ta cũng thỏa hiệp, ba người chiến đấu gia tăng lên thành năm người.

Cường giả Kinh gia không tiếp tục nhìn đám người Hầu Thanh Lâm, mà xuống tay từ tranh đoạt mạch khoáng, cứ như vậy, Hầu Thanh Lâm không có khả năng uy hiếp bọn họ, bọn họ chân chính để ý, vẫn là mạch khoáng.

Kinh gia quả thật âm hiểm, tránh trực tiếp trả lời vấn đề của Hầu Thanh Lâm, mà muốn dùng thời gian ba ngày này để xem thế cục.

Người của ba nhà ánh mắt đề nhìn về phía Hầu Thanh Lâm trong hư không, dù sao, ba nhà bọn họ kì thực cũng không còn khả năng tranh đoạt, hết thảy, đều phải dựa vào những thanh niên này.

- Được, cho các ngươi thời gian ba ngày, nếu như sư tôn của ta trong ba ngày này gặp phải bất trắc gì, từ nay về sau, chúng ta sẽ vận dụng hết thảy lực lượng có thể lợi dụng, trực tiếp tiêu diệt Kinh gia.

Hầu Thanh Lâm thanh âm rét lạnh, không dựa vào uy hiếp này, bọn họ lo lắng Kinh gia sẽ xuất thủ với Mộc Trần, bọn họ đến từ Thanh Tiêu đại lục, không ai biết bối cảnh của bọn họ, cứ như vậy, Kinh gia, liền không dám vọng động.

- Trong vòng 3 ngày, ta sẽ đưa ra một câu trả lời thuyết phục.

Kinh gia lạnh như băng nói, sau đó toàn bộ đều đứng dậy, âm trầm nghiêm mặt mà đi, rất nhanh đã biến mất khỏi đây, Kinh Hiểu Nguyệt cũng đi theo rời đi, nàng muốn đến hắc tháp.

Đám người Thiên Đài thần sắc cũng không tốt chút nào, nhưng mà, cứ đợi ba ngày nữa, sau ba ngày, Kinh gia không tránh được.

- Hầu huynh đệ, thời gian ba ngày rất nhanh, ta tin tưởng sư tôn Mộc Trần của các ngươi nhất định có thể bình an trở về, cứ cùng Phùng gia ta quay về nghỉ ngơi trước đi.

- Thiên Si đại sư, chúng ta cũng quay về thôi, ba ngày này, Ôn gia ta cũng sẽ tận tình tiếp đại.

Phùng gia, Ôn gia, đều đưa ra lời mời, những nhân vật này, nếu như có thể hảo hảo trao đổi với các hậu bối của gia tộc bọn họ, nhất định có thể xúc tiến hậu bối trưởng thành, cho dù bọn họ cũng đều bị xúc động , huống chi những thanh niên đồng lứa.

Cường giả Ngu gia cũng tiến lên, đi tới trước người Hầu Thanh Lâm bọn họ, chỉ nghe Ngu Khôn mở miệng nói:

- Chư vị nhân vật thiên tài tuấn kiệt đi vào Thanh Sơn Thành, lại không thể đến Ngu gia của, thật sự tiếc nuối, không biết khi rảnh rỗi có thể đi tới Ngu gia của ta ngồi một lát hay không, Ngu gia của ta sẽ hảo hảo chiêu đãi một phen, để cảm tạ ân tình ngày hôm nay.

Hầu Thanh Lâm bọn nghe thấy lời nói của Ngu gia thì lơ đãng nhìn thoáng qua Lâm Phong xa xa, một khi Lâm Phong đã không có ra mặt, hiển nhiên Ngu gia không cần phải chú trọng, bọn họ cũng không cần thiết đi tới Ngu gia.

Có Lâm Phong ở đó, Ngu gia bên này cũng không cần có người, nguyên lai cũng giống nhau thôi.

- Không cần , chúng ta vẫn quay về Phùng gia cùng Ôn gia thôi, ba ngày sau, mong rằng Ngu gia sẽ hỗ trợ.

- Ừm, hôm nay chư vị giúp Ngu gia ta bảo vệ mạch khoáng, Ngu gia ta đương nhiên sẽ cố hết sức để cứu Mộc Trần huynh, các vị không đến ta Ngu gia làm khách, quả thật rất tiếc.

Ngu Khôn thở dài nói .

- Đợi khi cứu được sư tôn Mộc Trần của ta, nếu như có cơ hội sẽ đến làm khách.

Hầu Thanh Lâm khách khí nói, nói chuyện phiếm vài câu, sau đó đều tự quay về.

Mọi người đều rời đi, Ngu gia cũng đều rời đi, phía sau đám người Ngu gia, Ngu Tâm vài lần muốn nói gì đó, rồi lại im miệng , nàng thật muốn nói cho người của Ngu gia, Lâm Phong cũng là một thành viên trong Hầu Thanh Lâm bọn họ, chẳng qua một khi bản thân Lâm Phong không muốn nói, nàng cũng nhịn xuống , hắn có lẽ có tính toán của riêng mình.

- Ba ngày.

Lúc này, Lâm Phong thì thào nói nhỏ trong lòng, chỉ có thể đợi ba ngày nữa, hy vọng lúc đó Kinh gia sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác.

Đồng thời, người của Ngu gia lúc này cũng đang trò chuyện.

- Ngu Lân, thiên ngoại hữu thiên, những nhân vật thiên tài hôm này, đều là kinh tài tuyệt diễm, mấy ngày nay có cơ hội, ngươi có thể tiến đến Ôn gia và Phùng gia một lát, luận bàn một phen cũng tốt.

- Đúng vậy, những người đó, thật lợi hại.

Ngu Diệp sợ hãi than.

Giống như nghĩ tới gì đó, ánh mắt Ngu Khôn nhìn về phía sau, sau đó ánh mắt dừng trên người Lâm Phong đang đi cùng Ngu Tâm, mỉm cười nói:

- Lâm Phong, hôm nay tới đây xem cuộc chiến, có cảm thấy thu hoạch được nhiều thứ hay không.

- Ừm.

Lâm Phong tùy ý gật gật đầu.

- Võ đạo vô cực, sư tôn của ngươi cũng là trận đạo tông sư, ngươi chắc chắn cũng sẽ tinh thông một chút trận đạo, nhưng mà võ đạo cũng không thể hạ xuống, hôm nay, coi như tiếp thu một chút kiến thức.

Ngu Khôn mỉm cười nói, Ngu Tâm bên cạnh mắt đẹp loé lên, giống như muốn mở miệng, nhưng chung quy gì cũng chưa nói!

Bình Luận (0)
Comment