Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 2110 - Câu Chuyện Cười Này Có Đáng Cười Không?

Câu chuyện cười này có đáng cười không? Câu chuyện cười này có đáng cười không? viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------

Thân ảnh đứng ở đối diện Diệp Khuyết cũng không quá cao lớn, trên người không có khí tức điên cuồng làm càn, cả thân hình giống như cũng nội liễm mà bình thản, nhưng mà, hắn cứ như thế đứng đấy giống như mọi thứ đều tự nhiên như vậy, phía dưới, sau lưng hắn, ánh mắt người của Thiên Đài đều vô cùng bình tĩnh nhìn thân ảnh bình thường kia, bọn họ giờ phút này cũng đều rất im lặng, hài hòa mà tự nhiên, tựa hồ vị trí người đang đứng đó, sớm đã định.

- Hắn mới là người mạnh nhất của Thiên Đài sao?

Ngu Diệp khẽ động môi, giống như muốn nói gì đó, rồi lại không nói gì, thanh niên im lặng kia, chưa bao giờ biểu hiện ra thực lực của mình, vô luận được Ngu gia tôn trọng hay vắng vẻ, cũng đều im lặng như vậy, bởi vì, hắn căn bản không để ý, mục đích của hắn, chính là chiến đấu với Kinh gia, hoặc nói vì Mộc Trần.

Ngu Khôn bọn họ đương nhiên cũng hiểu được điểm này, nhìn phản ứng của Thiên Đài bọn họ biết rõ, Lâm Phong chính là người mạnh nhất của Thiên Đài.

Nhưng mà, hắn có thể chiến đấu với Diệp Khuyết sao?

Ánh mắt Ngu Lân khẽ nheo lại, giống như một con độc xà âm lãnh, bị Đạm Đài hung hăng vả vào mặt, tới giờ phút này, hắn vẫn cảm thấy nóng cháy, từ nay về sau, tại Thanh Sơn Thành, Ngu Lân hắn, đã không còn là Ngu Lân, người khác sẽ nhìn hắn như thế nào, nhưng mà Đạm Đài mạnh hơn so với hắn, đây là sự thật.

Người của Kinh gia nhìn Lâm Phong, cường giả của Thiên Trận Kỳ Phủ cũng nhìn Lâm Phong, thanh niên im lặng này, cái loại bình tĩnh này, là tự tin không gì có thể sánh kịp, đây cũng chính là một loại kiêu ngạo, có lẽ hắn giống với Diệp Khuyết, cho rằng bản thân không thể nào thua, loại tự tin cùng ngạo này, đặt ở trong mắt chư cường giả của Thiên Trận Kỳ phủ đều rất buồn cười, cũng buồn cười giống như sự tự tin của Diệp Khuyết trong mắt Thiên Đại, bọn họ đứng vị trí bất đồng, suy nghĩ cũng hoàn toàn tương phản.

Uy phong phất qua, trận bào trên người Diệp Khuyết trôi nổi chuyển động, đôi mắt của hắn bình tĩnh nhìn Lâm Phong, khoé miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:

- Những người cùng thế hệ, rất ít có ai dám tự tin như vậy trước mặt ta, mà tự tin của bọn họ, cuối cùng đều đã bị giẫm thành mảnh nhỏ.

Lâm Phong nhàn nhạt nhìn Diệp Khuyết, đôi mắt bình tĩnh vẫn không có chút dao động, nói:

- Đúng như lời của nhị sư huynh ta, thắng bại đối với chúng ta vốn dĩ không quan trọng, nhưng mà, các ngươi lại lần lượt muốn chứng minh rằng mình cường đại đến mức nào, lần này ngươi lại thua thì thể diện nên để ở đâu đây.

Diệp Khuyết nghe thấy lời nói của Lâm Phong thì khẽ sững sốt, nhưng ngay sau đó liền lộ ra một nụ cười châm chọc.

- Ngươi thật tự tin.

Dứt lời, chỉ thấy Diệp Khuyết bước từng bước về phía trước, ngay lập tức trong hư không có tiếng nổ vang lên, giống như có lực lượng bạo tạc khủng bố tác dụng lên trên người Lâm Phong, khiến hắn cảm thấy huyết nhục cả người giống như muốn vỡ tan.

- Phá vỡ chi đạo?

Lâm Phong đồng tử ngưng trọng, lúc Diệp Khuyết bước tới cũng là lúc hư không giống như đều muốn bạo liệt, thân thể hắn, huyết nhục của hắn, đều giống như muốn bị phá vỡ.

Đông!

Diệp Khuyết lại bước lên phía trước, nhất thời cỗ lực lượng kia càng cường thịnh hơn nữa, khí thế trên người Diệp Khuyết điên cuồng nâng lên , thậm chí, thần hồn của Lâm Phong giống như đều sắp bị phá vỡ .

- Toái niệm.

Diệp Khuyết lạnh lùng quát một tiếng, nhất thời như có vô tận đạo uy phá vỡ trực tiếp triển áp lên thần hồn của Lâm Phong, muốn cho ý niệm của Lâm Phong vỡ tan, nhưng mà Lâm Phong thần hồn vững chắc, ý niệm cứng cỏi, làm sao có thể dễ dàng phá vỡ, chỉ thấy lúc này, khí tức trên người hắn cũng đồng dạng được nâng lên, vô tận kiếm ý gào thét giận dữ xuất hiện, hư không giống như có vô tận lợi kiếm bắn về phía Lâm Phong, chỉ thấy hắn duỗi tay túm lấy, ngay lập tức một lũ kiếm ý thao thiên không ngừng chuyển động, kiếm ý khủng bố cắt đứt mọi thứ, ngay cả đạo uy phá vỡ kia cũng đều bị tiêu diệt.

Xuy. . .

Hoa quang chém qua, kiếm của Lâm Phong giống như khiến cho không gian cũng trở nên trì trệ, một kiếm quảng hàn tiêu động, thiên địa cũng như trở nên yên lặng, chỉ còn một kiếm kia.

Kiếm quang trong nháy mắt bổ về phía Diệp Khuyết, chỉ thấy trên người Diệp Khuyết điên cuồng bộc phát ý chí khủng bố, khí tức cùng với chiến ý trên người cũng cuồn cuộn nâng lên.

- Toái binh.

Chỉ thấy Diệp Khuyết chỉ tay, ngay lập tức liền có vô tận ý chí dung nhập vào bên trong đạo uy, điểm lên thân kiếm vừa chém xuống trong hư không, khiến cho hư không ngưng tụ thành lưỡng đạo hoa quang, sau đó âm thanh răng rắc vang lên, tất cả đều tan thành mây khói.

- Thật mạnh.

Một lần giao phong ngắn ngủi lại làm cho người ta cảm giác được một trận áp lực hít thở không thông, khắp đài chiến đấu đều bị cỗ áp lực này bao phủ, vừa rồi khi Lâm Phong chém ra một kiếm, thời gian giống như cũng bị đình chỉ, ý chí bạo phát cùng với vạch quang hoa kia của Diệp Khuyết cũng đồng dạng đến khiến người ta phải run sợ, đây là hai nhân vật cực kỳ khủng bố.

Diệp Khuyết như thế, Lâm Phong cũng như thế.

Thân ảnh im lặng đi ra từ Ngu gia thế nhưng lại cường đại đến loại trình độ này, một kiếm vừa rồi kia, có thể trong nháy mắt giết chết biết bao nhiêu nhân vật Vũ Hoàng đỉnh phong

Hơn nữa, đây tựa hồ mới chỉ vẻn vẹn bắt đầu mà thôi, nghìn vạn lợi kiếm gào thét, chỉ thấy quanh người Lâm Phong xuất hiện từng cỗ kiếm linh, tất cả đều hóa kiếm, Lâm Phong bước về phía trước một bước, ngay lập tức một kiếm cũng theo đó phá không, ánh sáng trong nháy mắt khiến cho người ta bị hoa mắt, khí tức trên người Diệp Khuyết vẫn đang điên cuồng bạo phát, đồng dạng cũng bước về phía trước, đại địa rung động, quyền mang của hắn chèn ép mọi thứ, khiến cho kiếm vỡ nát, mọi thứ trước người hắn đều phải vỡ vụn.

Nhưng mà khi thân thể hai người tiếp cận, kiếm của Lâm Phong lại càng lúc càng nhanh, một kiếm từ trên trời giáng xuống, chém qua vòm trời, trên hư không lưu lại từng đạo ánh sáng sáng chói.

Bước chân của Diệp Khuyết càng ngày càng nhanh, giống như đã bắt đầu bùng nổ, quanh thân bao phủ quầng sáng, mỗi một quyền đánh ra đều giống như rung chuyển càn khôn, hư không cũng muốn dập nát, từng đạo kiếm quang lóa mắt kia đều không thể chạm vào người hắn, hắn ở Thiên Trận Kỳ Phủ được xưng Vũ Hoàng tiếp cận vô địch, thực lực mạnh mẽ đương nhiên không thể nghi ngờ.

- Nếu ngươi chỉ vẻn vẹn như thế, như vậy, còn kém quá xa.

Lúc này, Diệp Khuyết phun ra một đạo thanh âm bình tĩnh, thân thể hắn, cách Lâm Phong càng ngày càng gần, trên người mang theo toái liệt chi ý đầy khủng bố.

Ầm Ầm.

Chỉ thấy chân hắn giẫm thật mạnh lên mặt đất, nhất thời lưu quang khủng bố điên cuồng tuôn ra khắp bốn phương tám hướng của đài chiến đấu, từng cỗ trận uy tràn ngập xuất hiện, lực lượng càng thêm đáng sợ nhảy vào bên trong công kích của hắn, đồng thời, Lâm Phong chỉ cảm thấy mình đang bị đối phương bao vậy, tùy thời đều có thể bị chèn ép đến chết.

- Tiếp cận vô địch Vũ Hoàng, chuẩn bị tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ, không phải tài trí bình thường.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy tay hắn đánh ra một chưởng, tay kia thì đang nhanh chóng ngưng tụ cổ ấn, từng cái cổ tự bắt đầu trôi nổi trong hư không.

- Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!

Cổ tự trôi nổi trong hư không, quang hoàn bao phủ Lâm Phong, thiên địa cộng minh, vũ trụ hồng hoang giống như cũng đang rung chuyển, hàng tỉ kiếm ý điên cuồng hội tụ vào Lâm Phong, bát hoang pháp tắc cũng đồng thời hội tụ, Lâm Phong, hóa thành kiếm vua, pháp tắc Chí Tôn, kiếm ý, pháp tắc, đều phải cúi đầu xưng thần, mảnh thiên địa này, là do hắn khống chế.

- Khí tức thật khủng bố, cửu tự chân ngôn kìa.

Đám người đồng tử co rút lại, Diệp Khuyết cũng cảm giác được khí tức cường thịnh trên người Lâm Phong giờ phút này, chỉ thấy hắn cười lạnh nói:

- Có chút thủ đoạn, nhưng vẫn không thay đổi được chiến cuộc.

Thời điểm câu nói hạ xuống, bàn tay Diệp Khuyết cũng nhanh chóng ngưng tụ cổ ấn, ý chí tăng vọt, chiến lực ngập trời.

- Thiên địa tịch diệt, vạn vật giai toái, binh toái, niệm toái, đạo pháp cũng phải thoát phá.

Diệp Khuyết chợt quát một tiếng, trong thiên địa hội tụ vô tận lực lượng, giống như đang cùng Lâm Phong cướp đoạt lực lượng của vạn vật, một hội tụ thiên địa vạn pháp, một cái muốn phá vỡ vạn pháp vạn đạo, cỗ hơi thở khủng bố kia, khiến cho trái tim đám người cũng thình thịch nhảy lên, hai nhân vật Vũ Hoàng cảnh giao phong, không ngờ có thể sinh ra uy thế khiến người khác sợ hãi đến mức này, thậm chí là một vài nhân vật Đế cảnh cũng sợ đến tim mật run lên.

Ầm ầm.

Diệp Khuyết lại lần nữa giẫm lên đại địa, trận quang hội tụ, hóa thành vô tận lực lượng toái diệt gia tăng trên người, lực lượng của hắn vẫn còn đang tăng lên.

- Diệp Khuyết, thật đáng sợ, công kích của hắn đã cường đại tới cực điểm, lại còn có thêm trận đạo bổ sung.

- Trận đạo, không phải chỉ có ngươi biết.

Lâm Phong bình tĩnh nói, bàn tay đưa ra phía trước, liên tục rung động vài chục lần, ngay lập tức giống như có từng cỗ tiên thai ngưng hiện, hóa thành cầu thang chín bậc, từng bậc từng bậc, đều ngưng tụ thành vô thượng lực lượng.

Tiên thai trận đạo ngưng thực, lực lượng công kích của hai người lúc này đã ngưng tụ tới cực hạn.

- Đại Phá Toái Diệt Thiên Chưởng Ấn, giết.

Diệp Khuyết chợt quát một tiếng, lực lượng chèn ép thiên địa điên cuồng xông về phía trước giống như muốn phá vỡ tất cả mọi thứ .

Đồng thời khi hắn xuất thủ, Lâm Phong giống như cũng đang hội tụ lực lượng hồng hoang của thiên địa vạn pháp, sau đó ngưng tụ thành một thanh thí thiên chi kiếm rồi thêm cửu tự vào bên trong, tiếp theo nâng kiếm trực tiếp chém về phía trước, cự kiếm xẹt qua tiên thai trận đạo, giống như muốn bay lên trời cao, giờ khắc này, khắp vùng đất giống như trở nên vô cùng yên tĩnh, thiên địa cộng minh, vũ trụ đồng tấu, lấy Lâm Phong làm tâm, giống như có nghìn vạn bóng kiếm đang xuất hiện, sặc sỡ loá mắt.

Giờ khắc này, trái tim của đám người giống như đều muốn nhảy ra, nhìn chằm chằm va chạm hủy diệt kia.

Quang hoa sáng chói che phủ, phía trên đài chiến đấu đã phân thắng bại dựa vào một kích này, khí tức bạo ngược vẫn còn đang tàn phá, một đạo thân ảnh bình tĩnh đứng giữa khí tức hủy diệt đó, chính là thân ảnh của Lâm Phong.

Mà Diệp Khuyết, giờ phút này đã đánh bay khỏi đài chiến đấu, thân thể nằm sấp ở đó, không ngừng phun ra máu tươi, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Lâm Phong, tựa hồ đến lúc này vẫn còn không thể tiếp nhận sự thật là mình đã thua.

- Trận đạo, trận đạo của ngươi cũng lợi hại đến thế.

Diệp Khuyết thì thào nói nhỏ, nếu như Lâm Phong không có trận đạo kia, người thua không nhất định là hắn, nhưng mà, trận đạo của Lâm Phong, cùng với thêm vào uy lực công kích, làm cho hắn thua một cách thảm hại.

- Trận đạo của Thiên Trận Kỳ Phủ, quả thật không được tốt lắm.

Lâm Phong bình tĩnh nói, chung quanh hư không yên tĩnh không tiếng động, giống như vẫn chưa tỉnh lại sau chấn động, nhất là người của Thiên Trận Kỳ Phủ, Kinh gia, cùng với Ngu gia.

Diệp Khuyết, bại.

Diệp Khuyết hắn không ngờ lại thua.

Diệp Khuyết - người được xưng Vũ Hoàng tiếp cận vô địch, hắn thua.

Lâm Phong bước về phía trước, nhìn thấy hắn đi về phía Diệp Khuyết, ngay lập tức hướng Thiên Trận Kỳ Phủ có cường giả bay nhanh đến, trực tiếp đánh một chưởng về phía Lâm Phong.

Lâm Phong liếc mắt nhìn hắn, trong nháy mắt, ma đồng tối đen mang theo lực lượng nguyền rủa cùng với tử vong bay thẳng đến giảo sát đối phương, bàn tay cũng đồng thời chuyển động, vô tận lực lượng đáng sợ trực tiếp khiến đối phương chấn động đến xương cốt vỡ vụn, bàn tay của hắn trong nháy mắt vươn ra, chế trụ cổ họng đối phương, trực tiếp dùng tay nâng lên, nhân vật thiên tài của Thiên Trận Kỳ Phủ, ngay cả một kích cũng không thể tiếp nổi.

- Câu chuyện cười này, ngươi có cảm thấy buồn cười không?

Lâm Phong nhìn vào thân ảnh bị hắn nắm trong tay, ma đồng lạnh lùng, nhàn nhạt nói, cả hư không không hề có nửa điểm thanh âm!

Bình Luận (0)
Comment