Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Kia người thanh niên khôi ngô kia dừng lại, đôi mắt to lớn của hắn lập tức nhìn chằm chằm Lâm Phong, phát ra một âm thanh cuồn cuộn như sóng biển:
- Hảo. Không ngờ lực lượng cơ thể của ngươi còn mạnh hơn ta. Khó trách Lôi huynh lại mang ngươi đến đây, quả nhiên có chỗ hơn người.
Ngay sau khi nói xong, một luồng ma quang chói sáng lập tức bao phủ toàn thân người thanh niên kia. Chỉ một lát sau, thương thế do Lâm Phong gây ra đã biến mất hoàn toàn.
Cùng lúc đó, khi thấy Lâm Phong có thể đánh lui người thanh niên khôi ngô kia, không ít người chung quanh đều nhìn chằm chằm Lâm Phong.
- Có thể dùng lực lượng của cơ thể khiến cho to con bị thương thật hiếm thấy.
- Ta càng ngày càng thấy Cửu Tiêu Hội Ngộ thật sự là một nơi thú vị. Mấy ngày trước mới xuất hiện một vị trận sự lợi hại, mà hôm nay lại có một tiểu quái vật đến. Còn có kia cô gái kia nữa, nàng không chỉ rất lợi hại, mà còn làm cho người động tâm. Chỉ mỗi một mình Thiên Ma Lôi gia mà đã xuất hiện nhiều nhân vật lợi hại như vậy, không biết cả Thần Tiêu Thành đang cất dấu bao nhiêu thiên tài nữa đây?
Một thanh niên có gương mặt trắng nõn đứng trong hư không chậm rãi nói xong, khiến cho mọi người cũng khẽ gật đầu. Đúng như lời của người thanh niên đó, khi Cửu Tiêu Hội Ngộ còn chưa bắt đầu, mà bầu không khí đã trở nên náo nhiệt hẳn lên, không biết khi Cửu Tiêu Hội Ngộ chính thức bắt đầu, sẽ có bao nhiêu anh tài lộ diện đây.
- Lôi huynh, có phải hôm nay huynh đi xem trận tỷ thí luyện đan nhàm chán của hậu nhân hai Đan Vương không? Kết quả như thế nào? Chắc chỉ có vài nhân vật nhỏ xuất hiện thôi chứ gì?
Ngay khi người kia nói xong, tất cả mọi người ở quanh đó liền nhìn về Lôi Động Thiên.
Khi thấy mọi người đều đang nhìn mình, Lôi Động Thiên lập tức nở một nụ cười đắt ý, từ tốn nói.
- Nếu ta nói cho các huynh những chuyện đã diễn ra trong buổi tỷ thí luyện đan hôm nay, tất cả các huynh nhất định sẽ hối hận, vì không đi xem?
- A? Nói nghe một chút đi.
- Kết quả của tỷ thí luyện đan, hậu nhân của Đan Vương Đan Tiêu đại lục thắng. Các huynh có biết người đánh bại Vương Thánh là ai không, là một cái tiểu cô nương. Nhưng mọi chuyện bây giờ mới chỉ bắt đầu, khi thấy Vương Thánh bại, Vương Thế đã xuất hiện.
- A, cái tên giả hỏa Vương Thế thật không biết xấu hổ? Thân là đệ nhất thiên tài của Đan Vương gia của Thần Tiêu Thành, mà lại đi khi dễ một tiểu cô nương. Sau đó thì sao, có phải hậu nhân của Đan Vương Đan Tiêu đại lục bị Vương Thế sĩ nhục không?
Sau khi nghe xong, Lôi Động Thiên lập tức nở nụ cười, nói:
- Khi tiểu cô nương kia sắp bị Vương Thế ăn hiếp, ca ca của nàng lại xuất hiện. Các huynh đoán thử xem, ca ca của tiểu cô nương đó là ai?
Khi mọi người nghe Lôi Động Thiên cố lộng huyền hư, thì sắc mặt của cả đam đều lộ ra vẻ to mò. Có người trực tiếp hỏi:
- Là ai vậy?
- Cửu Linh Hoàng.
- Đan Tiêu Đệ Nhất Quân, Cửu Linh Hoàng?
Lúc mọi người nghe thấy cái tên đó, cả đám đều cảm thấy bất ngờ. Một người có đôi mắt sắc bén chậm rãi nói:
- Đan Tiêu Đệ Nhất Quân và đệ nhất thiên tài của Đan Vương gia chạm trán nhau quả thực rất thú vị. Đánh tiếc không được tận mắt chứng kiến.
- Không chỉ có như thế đâu, Vô Tình công tử và Thánh Sơn Nhàn Nhân cũng đến đó.
Câu nói này của Lôi Động Thiên lập tức khiến cho mọi người cảm thấy càng thêm sốt ruột. Có người nói.
- Lôi Động Thiên, huynh đừng thừa nước đục thả câu nữa. Mau nói thẳng vào vấn đề chính đi.
- Ha hả.
Lôi Động Thiên sản khoái cười to một tiếng, rồi mới tiếp tục nói:
- Mặc dù ai bên đều không ưa gì nhau, nhưng Vương Thế cự tuyệt lời khiêu chiến của Cửu Linh Hoàng. Hắn để cho Vương Giới xuất chiến đấu với một người bên phía Cửu Linh Hoàng. Kết quả người kia đánh chết Vương Giới.
- Cái gì? Vương Giới bị người ta giết rồi?
Lúc những người có xuất thân từ Thần Tiêu Thành, nghe Vương Giới bị giết, bọn họ lập tức hét to. Vì ở Thần Tiêu Thành, nên bọn họ tất nhiên biết Vương Giới là người phương nào. Nên khi bọn họ nghe tin Vương Giới bị giết, cả đám mới tỏ ra ngạc nhiên như vậy.
- Người đó cũng có lá gan thật lớn, hắn không sợ Đan Vương gia báo thù sao?
- Đương nhiên là sợ, cho nên chúng ta mới tức tốc về đây.
Ngay khi Lôi Động Thiên dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên ngỡ ngàng. Lập tức có người nhìn về phía Lâm Phong.
- Chẳng lẽ hắn giết Vương Giới?
- Ha ha, khó trách thân thể của huynh đệ lại khủng bố như vậy. Huynh đệ có thể giết chết Vương Giới, chuyện đánh lui ta cũng rất bình thường. Lá gan của huynh đệ rất lớn nha.
Người thanh niên khôi ngô nhìn Lâm Phong, cảm thán.
Mặc dù những người đến từ đại lục khác không biết Vương Giới là ai. Nhưng từ biểu cảm của đám Thần Tiêu Thành, họ có thể nhận ra những người đó rất kính sợ Vương Giới. Nên người có thể giết Vương Giới, chắc chắn là một người vô cùng lợi hại.
- Chư vị đang chuyện gì? Mà vui vẻ như vậy?
Đúng vào lúc này, một đạo thanh âm đột nhiên truyền đến, khiến cho mọi người chú ý đến chủ nhân của thanh âm đó. Họ lập tức nhìn thấy một đạo bóng người đang chậm rãi bước tới, nhưng khi sắp tới nơi, người đó lại đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn mọi người.
- Dương Tiêu, ngươi mau đến đây đi. Để ta giới thiệu cho ngươi một người cực kỳ lợi hại. Không biết khi các ngươi chạm trán nhau sẽ như thế nào?
Người thanh niên khôi ngô nhìn bóng người ở trong hư không, cười nói.
Lúc Lâm Phong nhìn thấy người được gọi Dương Tiêu đó, ánh mắt của hắn đột nhiên nheo lại, bắn ra từng đạo hàn quang về phía người đó.
- Hảm?
Lôi Động Thiên lập tức nhận ra dị tượng của Dương Tiêu và Lâm Phong. Dường như hai người này có quen biết nhau.
- Dương Tiêu.
Lâm Phong lập tức thu hồi hàn khí, nở một nụ cười sáng lạn với Dương Tiêu. Hắn và Dương Tiêu đều xuất phát từ Thiên Trận Kỳ Phủ để đến Thần Tiêu Thành, nên chuyện cả hai cùng vào Phương Đông Vực cũng bình thường và chuyện cả hai chạm mặt nhau cũng tất nhiên. Lâm Phong chỉ hơn bất ngờ vì lại gặp Dương Tiêu sớm như vậy mà thôi.
Khi Dương Tiêu nghe Lâm Phong gọi tên mình, hắn cũng lập tức nở nụ cười đáp lại, nhưng nụ cười của hắn có chút không được tự nhiên.
- Thì ra là Mộc Phong huynh. Sau khi chúng ta chia tay ở Càn Phủ động thiên, ta còn lo Mộc Phong huynh gặp phải bất trắc. Không ngờ hôm bày lại gặp được huynh ở đây.
Dương Tiêu cười nói.
- Mộc Phong là sao Lâm Phong huynh?
Lôi Động Thiên nhìn Lâm Phong, hỏi.
- Lúc ta quen Dương Tiêu ở Thiên Trận Kỳ Phủ, ta đã dùng cái tên đó.
Lâm Phong cười đáp.
- Thì ra là thế. Không ngờ hai huynh đã quen biết từ lâu.
- Ân, quen biết đã lâu. Lúc trước Dương Tiêu huynh đã liên hợp với mấy vị cường giả Đế cảnh đuổi giết ta ở Thiên Trận Kỳ Phủ. Nhưng may Lâm Phong ta có mạng lớn, nên may mắn trốn thoát. Nếu không đã không có ngày hôm nay.
Câu nói của Lâm Phong lập tức khiến cho sắc mặt của Dương Tiêu trở nên vô cùng khó coi..
- Đúng rồi, lần trước ở Thiên Trận Kỳ Phủ, ta đã phát hiện ra Dương Tiêu huynh có một thiên phú phi thường lợi hại. Huynh ấy có thể biến trí nhớ của người khác thành trí nhớ của mình. Mọi người có thấy loại năng lúc cướp lấy trí trớ này có đáng sợ không? Có lẽ Dương Tiêu huynh cũng muốn cướp trí nhớ của ta, nên mới đối phó ta.
Ngay khi Lâm Phong dứt lời, sắc mặt Dương Tiêu lập tức trở nên trắng bệch. Ánh mắt của mọi người nhìn Dương Tiêu lúc này có vài phần lạnh lùng và kiêng kị.
- Dương Tiêu. Người kia trở nên ngớ ngẩn là do ngươi làm.
Mọi người vẫn chưa quên, cách đây mấy ngày, đột nhiên có một người biến thành ngu ngốc, khiến cho mọi người vô cùng nghi hoặc. Nhưng đến giờ phút này, mọi người đã biết do Dương Tiêu làm.
- Lấy thiên phú trên phương diện trận đạo để che dấu ngươi khả năng ăn cắp trí nhớ, cộng thêm lúc bình thường vô cùng khiêm tốn, nên tất cả mọi người đều không ngờ là huynh. Đúng không Dương Tiêu.
Mỗi một câu nói của Lâm Phong lúc này đều làm cho mọi người cảm thấy từng đợt từng đợt hàn ý chạy dọc sóng lưng. Bây giờ họ mới hiểu tại sao một người như Dương Tiêu lại luôn điệu thấp như vậy. Thì ra mục đích của hắn là để lấy lòng mọi người, chờ khi mọi người lơ là, hắn sẽ lấy cắp trí nhớ của đối phương. Khi nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra, đồng thời thầm kêu may mắn. Nếu thực lực của bọn họ không khá lợi hại, khiến cho Dương Tiêu không dám xuất thủ, kết cục của bọn sẽ vô cùng thê thảm.
- Dương Tiêu huynh quả nhiên lợi hại. Ta không ngờ huynh lại xuống tay nhanh như vậy đó. Chắc huynh đã lấy cắp trí nhớ của rất nhiều cường giả rồi, nên mới thông thảo như vậy.
Khi thấy sau mỗi câu nói của Lâm Phong, ánh mắt của mọi người nhìn mình càng thêm lạnh lùng. Dương Tiêu lập tức nở nụ cười, nhìn mọi người nói:
- Dương Tiêu ta là người dám làm dám nhận. Nếu không phải hắn ta ép ta, ta cũng sẽ không xuống tay với hắn. Dương Tiêu ta cũng không có thực lực đối phó mọi người. Vì để bù lại việc này, ta nguyện ý đưa trí nhớ của người kia chia cho chư vị cộng hưởng.
- Tên giảo hoạt.
Lúc Lâm Phong nghe Dương Tiêu nói vậy, hắn không khỏi thầm nghĩ một tiếng. Quả nhiên đúng như dự đoán, khi mọi người nghe Dương Tiêu nói vậy, trong mắt họ lộ ra hào quang tham lam. Mặc dù bọn họ biết Dương Tiêu rất nguy hiểm, nhưng bọn họ cũng chỉ cẩn thận đề phòng, chứ không hề muốn truy cứu trách nhiệm của Dương Tiêu. Dù sao người nọ cũng không có quan hệ với bọn họ, nên bọn họ cũng không muốn xuất đấu cho hắn. Đặc biệt là khi nghe Dương Tiêu nói sẽ chia sẻ trí nhớ của người đó, thì bọn họ lập tức quên luôn chuyện đối phó Dương Tiêu.
- Ta không ý kiến.
Một người bình tĩnh nói.
- Một khi Dương Tiêu huynh đã nói như vậy, thì chúng ta sẽ tha thứ cho huynh một lần. Nếu chúng ta còn phát hiện huynh sử dụng thủ đoạn bỉ ổi này với bất kỳ người nào trong chúng ta, mọi người sẽ cùng nhau tiêu diệt.
- Yên tâm đi. Một khi Dương Tiêu ta đã hứa với mọi người, thì ta sẽ không vi phạm.
Sau khi Dương Tiêu hiên ngang lẫm liệt nói xong, tất cả mọi người liền nhìn về phía Lôi Động Thiên.
Lôi Động Thiên thân là chủ nhà, nên hắn có quyền quyết định chuyện này. Dù sao người bị cướp trí nhớ cũng là người do hắn mời đến, nên hắn có muốn trừng phạt Dương Tiêu cũng là chuyện bình thường.
Lúc thấy mọi người đang nhìn mình, Lôi Động Thiên lập tức cười lạnh trong lòng một tiếng, nhưng trên mặt lại không hề để lộ ra bất kỳ gợn sóng nào, từ tốn nói:
- Một khi mọi người đã thống nhất như vậy, thì ta cũng sẽ theo ý mọi người. Dương Tiêu, lần sau huynh không được tái phạm nữa, nếu không Thiên ma Lôi gia ta sẽ không bỏ qua.
- Nhất định.
Ngay khi Dương Tiêu đang vui mừng vì vừa qua một kiếp này, thì hắn đột nhiên cảm thấy một luồng lãnh ý xâm nhập. Mà không chỉ có hắn cảm thấy như vậy, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như vậy, nên họ lập tức nhìn về phía lối vào quảng trường. Ở nơi đó đang có một băng sơn mỹ nhân từ từ bước đến, ánh mắt của nành tựa như một thanh lợi kiếm lạnh như băng đâm vào trái tim mọi người.
Khi Lâm Phong nhìn thấy bóng người xinh đẹp kia, hắn lập tức nói nhỏ.
- Tại sao nàng ta lại ở đây?