Người dịch: Sunshine
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
------------------------
Tống Đế thành, Tinh Anh Chiến Đài ngoài phủ thành chủ chưa bao giờ thiếu người chiến đấu, người có thành tích bách chiến bách thắng sẽ trở thành võ tu tinh anh, họ có thể bước vào phủ thành chủ, trở thành một quân nhân trong quân đoàn Tống Đế thành, tìm được càng nhiều tài nguyên hơn, có được tình báo rộng lớn, có không gian lịch lãm trưởng thành tốt hơn, hơn nữa Tinh Anh Chiến Đài cũng là một loại lịch lãm.
Đương nhiên, việc lấy được chiến tích bách chiến bách thắng không dễ dàng.
Trên Tinh Anh Chiến Đài có hai đạo thân ảnh đang ngồi, đám người xung quanh họ có vẻ rất cung kính, bởi vì trong hai người này có một vị chính là thống lĩnh phủ thành chủ Tống Đế thành, thân ở địa vị cao, thực lực cường đại, nắm trong tay một phương địa ngục.
Mà bên cạnh Hắc Thường thống lĩnh là nữ nhi Tần Dao của hắn.
Hôm nay Tần Dao đã là thượng vị Hoàng nên khí chất càng thêm oai hùng hiên ngang, ít đi vài phần ngạo khí ngày xưa, tăng thêm vài phần vẻ đẹp.
- Dao nhi thấy Tinh anh thượng vị hoàng chiến đấu như thế nào, có lẽ có một số nhân vật có thể cùng con chống lại đó?
Hắc Thường thống lĩnh mỉm cười nói với Tần Dao.
- Có lẽ vậy.
Tần Dao khẽ gật đầu, nhưng mà trong lòng lại có vẻ không yên, lần này phụ thân chấp hành nhiệm vụ trở về, muốn nàng cùng tiến đến Quan Võ Đài xem chiến, nhưng mà nàng lại đang lơ đãng nhớ tới nam nhân kia, nàng đã từng ở cảnh giới hạ vị Hoàng giành được chiến tích bách chiến bách thắng nên nàng tự cho mình so với đối phương cường đại hơn, nhưng mà không lâu sau, tại chiến trường Tiên Quốc Thí Luyện, nàng lại rung động phát hiện, nàng đã sớm bị đối phương bỏ lại đằng sau không biết bao nhiêu xa, nếu không có nam nhân kia, lần trước nàng đã bị chết tại chiến trường Tiên Quốc Thí Luyện rồi .
- Con suy nghĩ cái gì thế?
Hắc Thường nhìn thấy tâm thần nữ nhi có chút không tập trung thì không khỏi hỏi.
- Phụ thân, người còn nhớ rõ Thanh Liên thống lĩnh cùng với Thanh Thanh không?
Tần Dao mở miệng nói, thần sắc Hắc Thường thống lĩnh khẽ ngưng lại gật đầu:
- Tự nhiên nhớ rõ, đáng tiếc cho gia hỏa kia, Dao nhi à Vương Tiêu không hy vọng có người nhắc tới bọn họ, chúng ta vẫn không nói tới thì hơn.
- Con biết, nhưng Lâm Phong không chết, không biết hiện tại hắn đã có thực lực gì rồi.
Tần Dao bình tĩnh nói ra khiến sắc mặt Hắc Thường thống lĩnh ngưng xuống, ngày xưa Thanh Liên thống lĩnh lấy thân hoá thành thanh liên, muốn bảo hộ Lâm Phong và Thanh Thanh, nhưng đáng tiếc thiên phú của Lâm Phong quá lợi hại, nhất là sau khi hắn nghe được Tần Dao nói lên sự tình ở chiến trường Tiên Quốc Thí Luyện thì hắn càng đánh giá cao Lâm Phong.
- Sức chiến của Lâm Phong quả thật rất đáng sợ, cùng cảnh giới có rất ít người là địch thủ với hắn, hơn nữa hắn có thể ngộ đạo sớm như vậy, nhưng đáng sợ nhất vẫn là ngộ tính.
Hắc Thường thống lĩnh thì thào nói nhỏ, nhớ tới thanh niên ngày xưa.
Lúc này Lâm Phong đang trên một ngọn núi cách phủ thành chủ không xa khắc hạ cấm chế, trước người hắn có một gốc cây toả ra khí tức thanh liên mờ ảo, thanh liên ý cảnh bao dung vạn đạo, mà bên trong thanh liên còn có một cô gái xinh đẹp bị đóng băng, khuôn mặt cô gái vẫn hồn nhiên như không.
Trong bàn tay Lâm Phong có hai cái bình nhỏ bị phong bế, hình như bên trong có sinh mệnh cả đời của ai đó, chỉ có điều không có khí tức gì thẩm thấu đi ra.
- Thanh Thanh.
Lâm Phong nhìn thấy thân thể đóng băng kia, bàn tay đặt trên mặt nàng, trong giây lát tiếng răng rắc vang lên không ngừng, một đoàn hỏa diễm mang theo lực lượng sinh mệnh lực đồng thời tràn ngập ra, hàn băng bị hòa tan, thân thể Thanh Thanh dần dần lộ ra.
- Sinh!
Tâm niệm Lâm Phong vừa động, lực lượng sinh mệnh sinh sôi không dứt điên cuồng tiến vào trong cơ thể Thanh Thanh, kéo dài sinh mệnh của nàng không cho nó ngừng lại, hắn đồng thời bóp nát bình ngọc, một dòng nước màu xanh hướng về phía thân thể Thanh Thanh chảy xuống, trong khoảnh khắc dòng nước bị thân thể Thanh Thanh hấp thu hết , một đạo quang hoàn thánh khiết bao phủ thân thể Thanh Thanh, khiến cho cả thân hình nàng giống như có sinh mệnh khí tức khủng bố đến cực điểm.
- Bất Tử Thần Dược.
Trong lòng Lâm Phong run lên, tuy hắn biết Thanh Thanh không có vấn đề, nhưng mà hắn vẫn khó lòng tránh khỏi sự khẩn trương, một cỗ quang hoàn bao phủ thân thể Thanh Thanh, chữa trị mỗi một cái bộ vị trên thân thể nàng, thậm chí nó còn cải tạo thần hồn của nàng, Cổ Thánh chỉ còn một luồng thần hồn mà dùng loại nghịch thiên thần dược này cũng có thể khôi phục, huống chi là Thanh Thanh, chuyện này căn bản không có áp lực gì.
Cỗ quang hoàn trên người Thanh Thanh không ngừng cọ rửa thân thể của hắn, rất nhanh khuôn mặt của nàng cũng xuất hiện vẻ sáng bóng, dần dần có một luồng khí tức hồng nhuận.
Chứng kiến một màn này trên mặt Lâm Phong lộ ra một chút ý cười, chắc không có chuyện gì nữa , hắn lập tức cầm một bình ngọc khác và bóp nát nó, dịch lỏng rơi lên người Thanh Thanh chảy xuống thanh liên, một cỗ lực lượng sinh mệnh vô cùng cường thịnh bao phủ thanh liên hóa đạo.
Lâm Phong đứng một bên, gắt gao nhìn tất cả diễn ra trước mắt, qua một chút thời gian lông mi xinh đẹp của Thanh Thanh khẽ giật giật, khiến cho tâm thần Lâm Phong cũng run rẩy theo, cặp mắt thuần khiết kia chậm rãi mở ra, hình như trong đó vẫn còn một chút thần sắc mê mang, không phải nàng đã chết rồi sao?
Đôi mắt đẹp thuần khiết chuyển động, Thanh Thanh lập tức thấy Lâm Phong đứng bên cạnh mình, trong lòng nàng khẽ run lên.
- Lâm Phong.
Trong đôi mắt đẹp của Thanh Thanh hiện lên vẻ nghi hoặc và mê mang:
- Ta đang nằm mơ sao?
Lâm Phong không ngừng lắc đầu, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ sáng lạn:
- Thanh Thanh, nàng đã không có việc gì nữa, mau nhìn xem thân thể có khôi phục hoàn toàn không.
- Uh?
Thần sắc Thanh Thanh cứng đờ, thân mình hắn lập tức giật giật, giờ phút này sinh mệnh khí tức của nàng rất mạnh mẽ, khiến nàng cảm giác rất kinh ngạc.
Sau đó Thanh Thanh lại thấy thanh liên phía dưới mình thì thần sắc không khỏi cứng đờ:
- Đây là khí tức của phụ thân. . .
Nàng giống như là nghĩ tới chuyện tình đáng sợ gì đó, trong khoảnh khắc sắc mặt Thanh Thanh trở nên trắng bệch, nàng nhìn Lâm Phong nói :
- Lâm Phong, cha ta. . .
- Thống lĩnh đại nhân cũng sẽ khôi phục, ông ấy và nàng sẽ giống nhau, ta đã cho ông ấy ăn Bất Tử Thần Dược.
Lâm Phong cười đáp lại, thần sắc Thanh Thanh cứng đờ, Bất Tử Thần Dược, thân thể của nàng đi lên vỗ về thanh liên, hào quang chói sáng, chỉ thấy phía trên thanh liên có một tôn hư ảnh dần dần ngưng hình.
- Thanh Thanh.
Một đạo thanh âm truyền ra, trái tim Thanh Thanh nhảy lên, nàng nhìn thấy hư ảnh đang ngưng tụ kia thì không khỏi hô lên một tiếng:
- Phụ thân, Thanh Thanh còn tưởng rằng từ nay về sau sẽ không được gặp lại người nữa.
- Lâm Phong, đa tạ.
Ánh mắt Thanh Liên thống lĩnh nhìn về phía Lâm Phong, nói:
Chỉ sợ thần dược ngươi cho ta và Thanh Thanh dùng, ta vĩnh viễn không thể hoàn lại.
Thần sắc Thanh Thanh ngưng xuống, phụ thân nàng là Thanh Liên thống lĩnh, cường giả Thiên Đế cảnh, nhưng mà ông lại nói không thể hoàn lại thần dược Lâm Phong dùng trên người bọn họ, có thể thấy được Lâm Phong vì cứu nàng cùng phụ thân của nàng, đã dùng bảo vật trân quý cỡ nào.
Thần dược khiến nàng khởi tử hồi sinh, nếu nàng không bị đóng băng thì nàng đã sớm tử vong, nhưng mà dù vậy thần dược của Lâm Phong vẫn khiến nàng trong thời gian ngắn ngủi, chữa trị hết thảy vết thương trong thân thể, còn có phụ thân của nàng nữa, hình như tình hình của phụ thân cùng nàng không sai biệt lắm, đều khởi tử hồi sinh.
- Thanh Liên thúc, dược vật có trân quý cuối cùng cũng chỉ là dược vật, làm sao đánh đồng với con người được.
Lâm Phong cười nói:
- Huống chi, nếu không phải vì ta, Thanh Thanh cùng thống lĩnh sẽ không bị như vậy, lại nói tất cả trách nhiệm nên tính lên trên người ta mới đúng.
- Làm sao có thể trách ngươi.
Thanh Liên thống lĩnh khẽ lắc đầu, thân thể hắn dần dần ngưng thực, còn gốc thanh liên kia lại tương phản, dần dần trở nên hư ảo.
- Lâm Phong, hiện tại chúng ta đang ở đâu?
Thanh Liên thống lĩnh hỏi.
- Trong Tống Đế thành.
Lâm Phong mở miệng nói khiến cho Thanh Liên thống lĩnh cùng Thanh Thanh đều sửng sốt, Tống Đế thành!
- Chỉ sợ Vương Tiêu sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
- Đã vài năm trôi qua, lần này ta trở về muốn tìm Vương Tiêu .
Lâm Phong lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một chút sát khí.
Thanh Liên thống lĩnh khẽ lắc đầu:
- Lâm Phong, thiên phú của ngươi tuyệt luân, tất nhiên có cơ duyên mới tìm được thần dược này, nhưng dù sao cảnh giới của ngươi cũng chưa có đến cảnh giới Đại Đế, muốn đối phó Vương Tiêu không có khả năng, hơn nữa hắn là hậu nhân thành chủ, ta muốn xuất thủ giết chết hắn cũng rất khó, căn bản không có cơ hội.
-Không. . .
Lâm Phong lắc lắc đầu:
- Thanh Liên thúc, lần này ta đến Minh giới, giết chết Vương Tiêu xong sẽ rời đi, tiến đến đại lục lịch lãm, còn giết như thế nào ta tự có biện pháp.
- Xem ra ngươi đã có tính toán, ta đây không ngăn cản ngươi nữa, có chuyện gì thì nói cho ta biết.
Thanh Liên thống lĩnh mở miệng nói.
- Ân, Thanh Liên thúc, người có dự định gì không?
Lâm Phong hỏi.
- Ta muốn xem mình còn có thể triệu tập Thanh Liên quân đoàn không, thập điện Diêm vương trong Minh giới nắm trong tay mười tòa chủ thành, không phải chỉ có Tống Đế thành.
Thanh Liên thống lĩnh đáp lại, Lâm Phong gật đầu, lần này hắn tới Minh giới vì giải quyết việc của Thanh Liên thống lĩnh, việc này giống như một cái gai đâm vào trong lòng hắn, tất nhiên hắn muốn giải quyết trước, sau đó hắn mới buông ra hết thảy, tiến đến đại lục lịch lãm đột phá Đế cảnh, sau khi thực lực cường đại, hắn còn có rất nhiều chuyện tình chờ hắn đi làm.
Chuyện tình Quảng Hàn Cung, Tuyết tộc, Thần Điện!
Lâm Phong cùng với Thanh Liên thống lĩnh và Thanh Thanh hàn huyên hồi lâu, Thanh Liên thống lĩnh cùng Thanh Thanh đã hoàn toàn khôi phục, về sau không cần Lâm Phong lo lắng nữa, giờ khắc này Lâm Phong khoác lên Áo Choàng Huyễn Ảnh, lại lần nữa cải biến diện mạo, hướng về phía phủ thành chủ Tống Đế thành mà đi.
Diễn võ trường ngoài phủ thành chủ vẫn đông nghìn nghịt người, Tống Đế hiếu chiến nên người trong Tống Đế thành cũng có chút bị ảnh hưởng, trên diễn võ trường bao giờ sẽ thiếu khuyết cường giả.
Nhưng mà dù vậy Tần Dao vẫn có vẻ không có hứng thú quá lớn, nàng nói với Hắc Thường thống lĩnh:
- Phụ thân, chúng ta trở về đi.
- Sao vậy, chướng mắt quá hay sao, xem hết một hồi chiến đấu rồi chúng ta quay về.
Hắc Thường thống lĩnh lắc đầu cười nói, trên võ đài thượng vị hoàng lúc này có một đạo thân ảnh chậm rãi đi lên chiến đấu, người này có làn da trắng nõn, nhưng không thấy rõ khuôn mặt bởi vì hắn luôn luôn cúi đầu, trên người có một cỗ khí tức không thể nói nên lời, trong thần sắc Hắc Thường thống lĩnh hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, nhìn người này nói:
- Chỉ sợ thực lực người này không đơn giản.
Tần Dao liếc nhìn Hắc Thường thống lĩnh, nàng không biết vì sao phụ thân nàng lại nói như thế.
Đối thủ của thanh niên kia chính là một vị trung niên có thủ đoạn rất tàn nhẫn, giờ phút này hắn đã lấy được hai mươi ba chiến thắng liên tiếp, hắn nhìn đối phương thấp giọng nói:
- Muốn chết.
Khi lời nói hạ xuống, thân ảnh của hắn cũng hướng về phía đối phương xông tới.
Đầu thanh niên trắng nõn kia nâng lên, một đạo ánh sáng tử vong đen kịt bắn về phía đối phương, trong khoảnh khắc thân thể người nọ cứng ngắc, cả thân hình không thể nhúc nhích lên, thân thể đang run rẩy.
- Tự mình đi xuống đi!
Trong miệng thanh niên phun ra một đạo hàn âm, sắc mặt người nọ như tro tàn, không nói câu nào mà trực tiếp đi xuống đài chiến đấu, hai chân chân hắn vẫn đang run rẩy, hắn cảm giác một ánh mắt của đối phương cũng có thể giết chết hắn.