Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 2230 - Hồ Sơ

Hồ sơ Hồ sơ viptruyenfull.com

Người dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

------------------------

Lâm Phong bước đi rất trầm trọng, giống như thân thể quá mỏi mệt vậy, mái tóc dài che lấp khuôn mặt nhưng ánh sao lại lóe ra, thần hồn không ngừng tràn ngập phóng xuất, dò thám thế giới này.

- Muốn bước vào Đế cảnh, phải làm cho thần hồn cùng thiên địa tương dung, bất cứ lực lượng công kích gì cũng có thể hóa thành thực chất, chấp bút ra hoa, có thể xuất hiện thiên hà, cường giả am hiểu hỏa diễm, huy động bàn tay có thể sinh ra Hỏa Diệm Sơn, thần hồn lớn mạnh vô cùng, người cường đại hơn có thể lợi dụng lực lượng thiên địa, dễ dàng lĩnh ngộ đại đạo, bởi vậy vô số người đến Đế cảnh mới lĩnh ngộ đạo ý.

Lâm Phong nhớ lại lời nói của Vận Mệnh Giả, muốn bước vào Đế cảnh phải làm cho thần hồn cùng thiên địa giao hòa.

- Ta từng bị mảnh thiên địa này bỏ quả, có lẽ đây cũng là nguyên nhân ta không thể bước vào Đế cảnh.

Lâm Phong nói nhỏ trong lòng một tiếng, nhưng mà đúng lúc này, đôi mắt hắn lại phá lệ trở nên sáng chói, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phương xa, giống như nơi nào đó có một cỗ lực lượng hấp dẫn thần hồn hắn.

- Đó là đâu?

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, hắn du lịch đại lục, không có lúc nào là hắn không thử để cho thần hồn cùng thiên địa tương dung, hy vọng mỗi một cái thời cơ, mỗ cái địa điểm tìm được điểm phù hợp, nhưng mà thẳng đến hiện tại cũng không có biện pháp làm được, giống như thời điểm hắn bước vào Vũ Hoàng, có lẽ mảnh thiên địa này bài xích hắn .

Lâm Phong đi đến trước một tòa cự thạch nghỉ chân, thân hình hắn trực tiếp dừng phía trên cột đá, khoanh chân mà ngồi, thần hồn tràn ngập về phương xa, hôm nay thần hồn của Lâm Phong đã cường đại tới mức không tưởng, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể tùy thời ly thể mà ra, đương nhiên thần hồn ly thể có thể thăm dò thiên địa, nhưng nó có một điều kiện cực kỳ nguy hiểm, nếu như gặp người có ác ý, trực tiếp công kích thần hồn của hắn, thì hắn sẽ gặp bất trắc, sau khi tới đế cảnh thì thần hồn cùng thiên địa giao hòa, chuyện thần hồn ly thể càng hoàn mỹ, hôm nay Lâm Phong chỉ phân ra một luồng thần hồn hướng về phương xa lan ra, đi thăm dò địa phương có lực hấp dẫn thần hồn của hắn rốt cuộc ở đâu.

Lực lượng thần hồn Lâm Phong giống như một cơn gió đi về phía trước, hướng về Vĩnh Dạ Thành mà đi, tất cả cảnh tượng phía dưới đều trong tầm mắt của Lâm Phong, đây là một tòa thành trì phi thường cổ lão, kiến trúc bên trong rộng lớn vô cùng, nhìn nó giống như từng tòa cổ bảo vậy, thực lực võ giả ở đây rất cường đại, Vũ Hoàng cảnh có thể tuỳ ý thấy được, cường giả Đế cảnh cũng có không ít người.

Thần hồn phiêu đãng hồi lâu trên hư không khiến cho trong lòng Lâm Phong rất rung động, kia là nơi nào tại sao khoảng cách lại xa như vậy, nó giống như có lực hấp dẫn với thần hồn rất lớn, rất kỳ diệu, rất có khả năng nó là một bảo địa.

Lòng hiếu kỳ khiến Lâm Phong sử dụng từng đợt luồng thần hồn không ngừng đi về trước, xuyên qua không biết bao nhiêu khoảng cách, rốt cục hắn cũng thấy được phía trước có một tòa bảo đàn mênh mông, hư không phía trên có mây tía phiêu đãng, phía trước cung điện có rất nhiều cánh cửa màu đen, phía trên cánh cửa có nước tử vong không ngừng chảy xuôi, tràn ngập tử khí đáng sợ, nước chảy xuôi hội tụ thành tử vong hà, mang tòa thành bao phủ ở bên trong, không ngờ nó cùng Minh Vương Cung có chút tương tự.

- Đây là đâu?

Thần sắc Lâm Phong ngưng hạ, lực lượng hấp dẫn thần hồn hắn là đám mây tía trong hư không kia, nó khiến cho thần hồn hắn muốn dung nhập vào trong đó, cảm giác cực kỳ kỳ diệu.

Mà đám mây tía kia chắc thuộc về một thế lực nào đó, không thể nghi ngờ đây là một thế lực cực kỳ cường thịnh, chung quanh tụ tập rất nhiều võ giả tiến đến muốn bái nhập vào thế lực này, cũng có người tới cảm thụ đám mây tía kia.

Bên trong đám người kia có một người đứng phía trước thành lũy, một vị thanh niên đang ngẩng đầu nhìn hư không, trong hiện lên một chút dị sắc.

- Lại có người dùng thần hồn tới đây, thật kỳ lạ.

Bên cạnh hắn có một thanh niên khác mỉm cười nói.

- Người ngưỡng mộ danh tiếng của Cửu U Phủ tiến đến đếm mãi không hết, cả Vĩnh Dạ Thành cũng chỉ có Cửu U Phủ hội tụ tử hồn khí, hóa thành tử hồn thiên bích, bao phủ cả Vĩnh Dạ Thành, có lẽ người này cũng bị tử hồn khí hấp dẫn mà đến.

Khoé miệng thanh niên kia hiện lên một nụ cười lãnh đạm, mở miệng nói.

- Như vậy thì sao, tuy như thế nhưng đa số người tới đây có lòng tham vọng tưởng, Cửu U Phủ dễ dàng đến gần như vậy ư, ngày xưa Dạ Ảnh sư huynh cũng bắt đầu đi ra từ Cửu U Phủ, bước lên sân khấu Cửu Tiêu Hội Ngộ, tiến vào tốp hai mươi Cửu Tiêu Hội Ngộ.

Bên cạnh có một nữ tử xinh đẹp mặc áo trắng lạnh lùng nói, khi nữ tử này nói về Dạ Ảnh trong đôi mắt đẹp vẫn không nhịn được toát ra tia sáng kỳ dị.

- Các ngươi đoán thực lực của chủ nhân luồng thần hồn này như thế nào?

- Chẳng qua chỉ là một luồng thần hồn mà thôi, nhìn cường độ tuyệt không vượt quá Đế cảnh, vậy mà vẫn muốn đến gần Cửu U Phủ, thật sự vọng tưởng.

Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, bàn tay lập tức run lên đánh ra một đạo kiếm ý vào trong hư không.

Lâm Phong cảm thấy có người công kích thần hồn của mình, thần hồn gian nan né tránh ra, hắn muốn tiến đến gần một chút để cảm thụ khu vực kia có chuyện gì xảy ra, nhưng không nghĩ rằng có người công kích mình.

Thần hồn hóa thành một đạo ảo ảnh nhìn thanh niên phía dưới, chỉ thấy đối phương nhíu nhíu mày, đánh ra bảy đạo phong mang bao vây thần hồn Lâm Phong lại nhanh như một tia chớp.

Thần hồn Lâm Phong chuẩn bị rời đi, nhưng mà lợi kiếm ở các phương vị bao vây mà đến, một đạo tiếng vang xuy xuy truyền ra, luồng thần hồn này bị tru diệt một cách dễ dàng.

- Buồn cười.

Thanh niên kia hừ lạnh một tiếng, kiếm uy lượn lờ trên người biến mất không thấy.

Giờ phút này Lâm Phong ngồi phía trên cột đá bên ngoài Vĩnh Dạ Thành cũng mở mắt ra, trong mắt hiện ra vẻ băng hàn chợt loé lên rồi biến mất, một luồng khí tức tử vong tràn ra, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Đám người trước người hắn cảm nhận được luồng khí tức tử vong này, trong lòng không khỏi khẽ run rẩy xuống, nhân vật này thật lợi hại, trong nháy mắt vừa rồi bọn họ cảm giác được khí tức tử vong cực kỳ đáng sợ.

- Trong Vĩnh Dạ Thành có một địa phương, trên hư không có tử vân phiêu đãng, ngoài thành có nước suối tử vong chảy xuôi, đó là chỗ nào?

Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm vào mấy người này, lãnh đạm hỏi một tiếng, thần sắc bọn họ nhất thời ngưng lại, họ cảm nhận được một luồng uy áp nhàn nhạt hạ lạc ở trên người, trong lòng dao động kịch liệt, bọn họ cảm giác một luồng ý niệm của đối phương cũng có thể giết chết bọn họ.

Quả nhiên không thể nhìn người qua tướng mạo, người này thoạt nhìn giống như dã nhân nhưng thực lực lại cực kỳ cường đại.

- Đó là một trong những thế lực mạnh nhất Vĩnh Dạ Thành, Cửu U Phủ.

Có người đáp lại.

- Đám mây màu tím kia là gì?

Lâm Phong tiếp tục hỏi lần nữa.

- Tử hồn khí, Cửu U Phủ tụ tập tử hồn khí trong thiên địa, biến nó trở thành trung tâm cả Vĩnh Dạ Thành, nó có thể làm cho người ta dễ dàng dung nhập thần hồn với thiên địa, từ đó bước vào Đế cảnh.

- Kỳ diệu như thế sao.

Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một đạo phong mang, hội tụ tử hồn trong thiên địa có thể làm cho người dễ dàng dung nhập thần hồn vào trong thiên địa sao, khó trách có người nhiều như vậy.

- Tử hồn khí giống như chất môi giới trung gian vậy, nó có thể khiến võ giả dễ dàng dung nhập thần hồn vào bên trong, trở thành một bộ phận trong đó, sau đó thông qua tử hồn cảm ngộ thiên địa, phù hợp với thiên địa, cuối cùng khiến thần hồn dung với trời đất, đó là diệu dụng của tử hồn khí.

Người nọ lại mở miệng nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn lập tức đứng dậy hướng về phía Vĩnh Dạ Thành.

. . .

Bên trong Vận Mệnh Thần Điện, có một toà đại điện tràn ngập trong ánh sáng của sao trời, trong phiến không gian này có vô số quang điểm hạ xuống, những cái quang điểm kia đều là ánh sáng Tu Di, giờ phút này có vài người ở đây mở ánh sáng Tu Di ra đọc tin tức, sau đó lại lập tức buông xuống.

- Vẫn chưa tìm được sao?

Lúc này, thân ảnh Vận Mệnh Giả xuất hiện ở đây, nhìn một người phụ trách hỏi.

- Không có, bây giờ đã trôi qua vô số năm nên hồ sơ trong Vận Mệnh Thần Điện nhiều vô cùng vô tận, một số hồ sơ trọng yếu được giữ lại cũng trở nên vô cùng rối loạn, hôm nay chúng ta chỉ có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm, mở ra tất cả các loại hồ sơ thậm chí đám hồ sơ bỏ đi cũng phải tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được giới thiệu mà người nọ để lại.

Người phụ trách đáp lại, Vận Mệnh Giả khẽ vuốt cằm, trong lòng thầm than, năm tháng như thoi đưa đang không ngừng trôi qua, áp lực về Sở Xuân Thu càng ngày càng lớn, mà mười đại đệ tử của Thần Điện ngày xưa cũng trưởng thành thật sự rất nhanh, tất cả đã sớm bước Đế cảnh, chỉ có một người ngoại lệ, Lâm Phong.

Nhưng mà theo Lâm Phong nói, lực lượng của hắn chắc đã sớm bỏ qua rồi Đế cảnh, chỉ có chậm chạp không thể đột phá mà thôi, có lẽ trong đó có sự huyền bí, chỉ sợ hai chữ “cấm kỵ” mới có thể khái quát sự huyền bí đó, cho dù điện chủ Thần Điện cũng không thể biết nguyên nhân này, cấm kỵ thể trong thế gian ngoại trừ Lâm Phong ra đã sớm không tồn tại nữa, nếu muốn tìm hiểu chỉ sợ phải ngược dòng thời gian quay về thời kỳ thượng cổ mới có thể lý giải, Vận Mệnh Thần Điện đối với cấm kỵ thể hiểu rõ nhất , trừ lần đó ra cũng chỉ có một chút đồn đãi lưu lạc bên ngoài, truyền lưu khắp Thiên Đình Cửu Tiêu cùng với Cửu Tiêu đại lục, thế gian có rất nhiều người biết cấm kỵ thể, nhưng không có ai biết điều này có ý nghĩa gì.

- Những hồ sơ vụn vắt đã bắt đầu sưu tầm chưa.

- Bắt đầu rồi, tại nửa năm trước đã bắt đầu sưu tầm loại hồ sơ này.

Người nọ gật gật đầu, Vận Mệnh Thần Điện đã tồn tại vô số năm tháng, có được lượng tin tức khổng lồ, giống như cát trong sa mạc sao trên trời.

Đột nhiên có một đạo thân ảnh từ bên ngoài điên cuồng đi đến, thân thể hắn khẽ run rẩy, ánh mắt Vận Mệnh Giả chuyển qua, nhìn về phía hắn nói:

- Ông bạn già, có chuyện gì mà khoa trương như vậy?

Người này cũng là nhân vật cao tầng của Vận Mệnh Thần Điện.

- Tìm được rồi!

Hai tay lão giả cầm một một cái ngọc giản giao cho Vận Mệnh Giả khiến thần sắc Vận Mệnh Giả ngưng lại, một luồng thần niệm xâm nhập vào trong đó, cái ngọc giản này chỉ ghi lại có một câu.

Hô hấp của Vận Mệnh Giả dần dần trở nên dồn dập, bàn tay buông, trong giây lát cái ngọc giản kia tan thành mây khói, chỉ sợ nó không bao giờ tồn tại nữa, mà trái tim hắn cũng hung hăng run rẩy lên, quang mang trong mắt cũng giống như những ngôi sao kia.

Bình Luận (0)
Comment