Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 2328 - Phản Phệ

Phản phệ Phản phệ viptruyenfull.com

Lâm Phong nhìn chằm chằm đối phương, cặp mắt to lớn kia cũng nhìn chằm chằm lại hắn, đó là một đôi mắt thâm thúy không gì sánh được. Ánh mắt đó dường như khiến Lâm Phong hoàn toàn rơi vào tay kẻ địch.

- Tê......

Lâm Phong cảm thấy mắt đau đớn, liền nhắm mắt lại, trớ chú chi mâu đối diện với đối phương như rơi vào ảo giác khó có thể thoát ra.

Thủ chưởng hắc sắc to lớn đánh tới Lâm Phong, nhưng mà từ trước tới nay Lâm Phong chưa từng lùi bước, khí tức vô thượng trước mặt hắn muốn hủy diệt Hắc Phượng.

- Phốc, phốc, phốc......

Kiếm của Lâm Phong hung hăng đâm tới cặp mắt kia. Nhưng một khắc sau, kiếm của Lâm Phong bị hút vào đôi mắt đó, toàn bộ biến mất.

Thần sắc Lâm Phong trở nên trắng bệch, cặp mắt kia vẫn đang rỉ máu như trước.

- Tại sao có thể như vậy?

Lâm Phong nhìn đôi mắt đang rỉ máu yêu dị tới cực điểm kia nói nhỏ. Vô số thủ chưởng hung hăng vây giết hắn, Lâm Phong chỉ cảm giác được thân thể của chính mình dần dần chìm vào trong thân thể của đối phương. Máu huyết trên nguời hắn u bị cắn nuốt từng chút một. Thân thể hắn hoàn toàn dung nhập vào bên trong thân thể của đối phương. Hắn cảm giác được thần hồn của tự mình cũng đang rung chuyển.

- Không!

Trong lòng Lâm Phong rống to, thần hồn của hắn là chúa tể một thế giới làm sao có thể bị thôn phệ vào trong thân thể đối phương. Nơi này là nội thế giới của hắn mà.

Nhưng mặc kệ Lâm Phong gào thét đều vô dụng, thần hồn của hắn đã bị dao động, khí tức trên người càng ngày càng yếu ớt.

- Vì sao hắn không chết hay ta đã sai, đối phương căn bản không phải thực thể mà là linh hồn thể, hư ảnh Hắc Phượng trong Hắc Phượng mộ cốc đều là tàn hồn ngưng tụ mà thành, bọn họ đều không có thân thể.

Trong đầu Lâm Phong thầm nghĩ, chúa tể lực trong võ hồn thế giới của hắn bắt đầu sôi trào làm rung chuyển mảnh thế giới này.

- Thế giới của ta, ta là chúa tể, thần hồn của ta là chúa tể mảnh thế giới này, làm sao có thể bị hắn cắn nuốt.

Dường như Lâm Phong muốn liên hệ với nội thế giới của bản thân, đột phá cánh cửa đại đạo phủ đầy bụi.

- Ta sẽ thôn phệ chính mình, ta là chúa tể phiến thiên địa này khiến thế giới này trở thành thế giới thôn phệ.

Lâm Phong rống giận trong lòng, sao hắn có thể bị cắn nuốt như vậy, hắn sở hữu chúa tể lực, hẳn là chúa tể của toàn bộ thế giới này.

Không gian rít gào càng ngày càng lợi hại, chúa tể lực điên cuồng tràn ra, lực lượng cả phiến thế giới đều như hóa thành lực lượng thôn phệ, khí tức Lâm Phong không ngừng yếu ớt, nhưng chấp niệm trong lòng lại điên cuồng trở nên mạnh mẽ. Hắn chỉ có đâm vào tầng khe hở này mới có thể xoay chuyển thế cục, hắn bại hay tử chỉ trong một ý niệm.

- Thiên địa vạn vật, ta chính là chúa tể, ta là thần linh của thế giới này. Ở nơi này không có ai có thể cắn nuốt ta, tất cả chúng sinh trong thế giới này, mình ta độc tôn.

Chấp niệm Lâm Phong đang trở nên mạnh mẽ, loại ý chí cường đại này như đang trao đổi lực lượng thiên địa cùng thế giới, một tiếng ầm vang lên, dường như có lực lượng nào đó bị phá hủy. Lực lượng thôn phệ lập tức hướng về phía hư ảnh Hắc Phượng khổng lồ kia tràn tới.

Trong khoảnh khắc, bóng đen kia rung chuyển lên.

- Không, làm sao có thể, tại sao có thể như vậy?

Một đạo âm thanh lạnh lùng tràn ngập ra, dường như không thể tin được đây là thật vậy.

- Nuốt cho ta!

Lâm Phong rống giận một tiếng, trên người hắn một cỗ lực lượng kinh khủng trao đổi cùng phương thế giới này. Giống như hắn thực sự trở thành thần linh của mảnh thế giới này, bóng đen kia không ngừng nhỏ đi bị hắn cắn nuốt hết, chỉ trong khoảnh khắc hoàn toàn biến mất.

- Ông!

Hắc động đáng sợ xuất hiện, tôn Hắc Phượng đã hoàn toàn biến mất đi. Lâm Phong xuất hiện, khí tức trên người hắn kịch liệt phập phồng, ánh mắt hắn lạnh lẽo, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa hắn đã bị cắn nuốt hoàn toàn. đối phương chỉ là thần hồn, không phải thánh giai chân chính, nhưng lại chân chính sở hữu một luồng lực lượng thánh cảnh.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn về mảnh thế giới này, càng ngày càng thân thiện, chúa tể lực đã trở nên mạnh mẽ, đây cũng chính là thực lực của hắn tăng lên, thần hồn càng thêm phù hợp hoàn mỹ với nội thế giới. Chúa tể chi đạo của hắn dường như cũng tăng lên một tầng thứ. Đây không chỉ là ở trong nội thế giới mà hôn nay ở bên ngoài, lực chiến đấu của hắn chỉ sợ cũng cường đại hơn vài phần. Nếu là có một ngày ở thế giới bên ngoài, chúa tể lực của hắn cũng có thể chúa tể thiên địa, có thể đơn giản lấy thần hồn của mình nắm thiên địa trong tay, khi đó hắn sẽ cường đại tới mức nào chứ.

Lúc này, chỉ thấy Lâm Phong ngồi xếp bằng xuống, khí tức dần dần khôi phục bình ổn, vừa dùng lực lượng cắn nuốt một tồn tại đáng sợ, đương nhiên phải tiêu hóa thật tốt một phen.

Thời gian trôi qua từng chút, lúc Lâm Phong thôn phệ đối phương, kết hợp với lực lượng quái vật kia biểu hiện ra, dường như hắn có thể hoàn mỹ diễn hóa ra lực lượng của đối phương, thậm chí là loại thánh pháp kia, hắn đều có thể cảm ngộ ra hình thức ban đầu.

Ở trong ý thức của Lâm Phong, Thiên Diễn Thánh Kinh lại bắt đầu diễn hóa một lần nữa, diễn hóa ra các loại lực lượng, hắn cảm ngộ toàn bộ lực lượng thôn phệ của đối phương. Lâm Phong cảm giác cỗ lực lượng này, càng thêm hoàn mỹ trở thành một loại năng lực của hắn, hắn sử dụng càng thêm hoàn thiện, cường đại, đây chính là ý nghĩ của Lâm Phong.

Dần dần, Lâm Phong ở trong thế giới của bản thân như quên mất thời gian.

Bên ngoài, chỗ động phủ của Lâm Phong đã hoàn toàn bị phá hủy, Ngao Ma thủ hộ tại nơi này, giống như một tôn thần long kinh khủng xoay quanh ở trên chỗ động phủ của Lâm Phong, không cho bất luận kẻ nào tới gần. Lúc này, cả người hắn đều đang chảy ra thần long huyết, nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn là lạnh như băng nhìn quét xung quanh Hắc Phượng mộ cốc.

Ở xung quanh Ngao Ma có rất nhiều thân thể bị hủy diệt, trước mặt hắn còn có một hư ảnh Hắc Phượng vừa bị hắn xé rách rơi xuống, huyết nhục không rõ, giống như là một thân thể chân chính.

Bầu trời phía trên Ngao Ma, có vô số hư ảnh Hắc Phượng vờn quanh, chúng nhìn chằm chằm Ngao Ma, hận không thể nuốt chửng Ngao Ma.

- Rống!

Một tiếng rít gào truyền ra, thân thể Ngao Ma di chuyển quanh hư không, dù máu chảy khô cũng không lui bước, hắn biết hiện tại sợ rằng lão đại còn đang đại chiến, hắn không thể để cho kẻ nào động đến thân thể lão đại.

Ở bầu trời phía trên mộ cốc, những thân ảnh kia vẫn ở nơi này như trước, đôi mắt bọn họ nhìn chằm chằm khoảng không phía dưới, chỉ thấy vị lão giả cầm đầu mở miệng nói:

- Tại sao một ma long lại cam nguyện đi theo một nhân loại như vậy. Thực là khó có được, đáng tiếc, hắn tự mình xông vào cấm địa của Hắc Phượng tộc ta là tự tìm cái chết.

- Tộc lão, người nọ còn chưa đi ra, liệu có việc gì ngoài ý muốn xảy ra không?

- Hắc, nơi này là dung hợp thể của rất nhiều tàn hồn lão tổ tông, sợ rằng thiên chi thiên thủ đã nuốt đối phương rồi.

Tộc lão mở miệng lạnh lùng nói, cũng chính lúc này, ở ngoài Hắc Phượng bộ tộc, có vài đạo thân ảnh bước chậm đến. Thân ảnh Lam Qua cùng Tiểu Nhã xuất hiện trong đó.

- Lam Qua đại ca nhanh lên một chút, ca ca ta không biết có sao không.

Mấy ngày này Tiểu Nhã đứng ngồi không yên, vẫn khẩn cầu Lam Qua trở lại cứu Lâm Phong, thế nhưng Lam Qua cũng hiểu bằng vào lực lượng một người căn bản không đủ để lay động Hắc Phượng bộ tộc.

Thế nhưng mấy ngày tiếp theo, người của Mộ Sơn Tử dần dần vào trong Hắc Phượng yêu vực, Lam Qua không chịu được Tiểu Nhã cầu xin liền đưa vài người cùng tới Hắc Phượng bộ tộc.

Chuyến đi này có sáu người, Lam Qua, Hoa Thiên Ngữ, Xích Luyện Sơn, Tiểu Nhã và hai người khác, một người rất mập mạp, rất khó tưởng tượng một bàn tử như vậy có thể ở cùng một chỗ với bọn Lam Qua, người cuối cùng lại là một nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa có khí chất phi thường ôn nhu, ôn hòa, làm cho người đứng ở cạnh nàng có thể cảm giác được sự ấm áp, phi thường thoải mái.

Bọn họ tiến đến nơi này hướng phía bên trong Hắc Phượng bộ tộc, chỉ thấy từng đạo thân ảnh Hắc Phượng tộc bay lên không, nói:

- Người phương nào?

- Cút ngay!

Xích Luyện Sơn tức giận mắng một tiếng, thân thể của họ vẫn tiến lên phía trước, thần sắc cường giả Hắc Phượng bộ tộc đều không được tốt, đám người kia đi tới địa bàn Hắc Phượng bộ tộc bọn họ lại dám càn rỡ như thế, thật không biết sống chết. Thế nhưng khí tức của bọn hắn rất mạnh, cũng không phải người lương thiện.

- Nơi này là Hắc Phượng tộc!

Một người trong đó lạnh như băng nói, tại lúc, chỉ thấy một đao bích lôi trực tiếp giết ra, trong khoảnh khắc thân thể của người kia bị nổ thành phấn vụn, biến mất trong hư không. Sắc mặt những người khác trở nên cực kỳ khó coi, khí tức bắt đầu điên cuồng khởi động.

- Con mẹ ngươi!

Xích Luyện Sơn đánh ra một gậy, trong khoảnh khắc như một tòa đại sơn hướng phía trước đập ra, ầm một tiếng bạo vang, một vài Hắc Phượng trực tiếp bị đập chết, ngọn núi này hướng khoảng không phía dưới đập tới, âm thanh đáng sợ không ngừng truyền ra, phá hủy tất cả. Trong nháy mắt, toàn bộ Hắc Phượng bộ tộc đều rung chuyển.

Từng đạo thân ảnh phá không mà ra, bay lên trời, yêu khí ngập trời, nhưng mà sáu người kia vẫn bước tới trước, có loại khí phách không nhìn tất cả. Dường như chỉ cần bọn họ đi cùng một chỗ không có người nào có thể ngăn cản bước chân của bọn họ.

Giữa thiên địa, đột nhiên một n âm luật vang lên, sát khí vô hình rung chuyển khắp hư không, một đạo âm thanh cười khúc khích truyền đến, thân ảnh một tôc nhân Hắc Phương tộc đánh về phía bọn họ như bị âm luật cắt nát thân thể, hóa thành mưa máu bay tán loạn, trong lòng Hắc Phượng tộc nhân đều bị rung động. Mấy tên mới đến này, rất đáng sợ, hơn nữa bọn họ tới liền trực tiếp ra tay giết người, sáu người tàn sát tộc nhân Hắc Phượng bộ tộc bọn họ. Chính là những kẻ cuồng ngạo tận xương, căn bản không coi bọn họ ra gì.

Bình Luận (0)
Comment