Dịch: SunShin
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: viptruyenfull.com
---------------------
Trong hỏa chi mộ hoang vắng cô quạnh, hai đạo thân ảnh vẫn đang điên cuồng truy đuổi nhau. Một thời gian sau, Khung Dục cảm thấy vị trí hiện tại đã rời xa lối vào Thần Mộ thì hắn mới dừng lại, xoay người hướng về phía Lâm Phong. Trong tay hắn xuất hiện hỏa diễm trường thương đáng sợ, đồng tử hắn vô cùng lạnh lẽo, chỉ còn lại một mình Lâm Phong, hắn không có lý do tiếp tục chạy trốn .
Không lâu sau, thân ảnh Lâm Phong xuất hiện trước mặt Khung Dục, đồng tử Lâm Phong băng lãnh, tay hắn cầm Chúa Tể Chi Kiếm, sát khí khiếp người.
- Trước khi chiến đấu, ít nhất ngươi cũng nên nói ra thân phận của mình cho ta biết chứ?
Khung Dục hỏi Lâm Phong, hắn không có nửa điểm dám coi thường Lâm Phong. Tuy rằng bọn họ chỉ giao thủ trong khoảnh khắc, nhưng một kiếm kia của Lâm Phong cũng đủ để hắn tôn trọng .
- Lâm Phong!
Hôm nay, Lâm Phong giấu diếm thân phận, cũng không phải quá mức càn thiết, lần này Vận Mệnh Giả và hắn cùng chặn giết Khung Dục và cường giả Hỏa Diễm Thần Điện, song phương đã đi lên chiến trường ngoài ánh sáng. Từ nay về sau, hoặc hắn chết, hoặc Hỏa Diễm Thần Điện ngã xuống vị trí thống trị tựi Cửu Tiêu.
- Đệ nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ, Lâm Phong.
Đôi mắt Khung Dục hiện lên thần sắc giật mình, không phải hắn giật mình về thân phận của Lâm Phong, mà về thực lực của hắn, Khung Dục cũng không hiểu quá rõ về Lâm Phong, không phải tất cả người của Thần Điện đều hướng ánh mắt chú ý tới Lâm Phong. Chỉ có một vài người là phụ trách tới việc này. Khung Dục hắn chỉ nghe nói qua mười người đứng đầu trong Cửu Tiêu Hội Ngộ rất khả năng xuất hiện cấm kỵ thân thể, cho nên Thần Điện muốn giết chết những người này. Nhưng đối với hắn mà nói, đồn đãi kia là không thể nào tin được, tồn tại cấm kỵ thật sự có thể chôn vùi chư thần sao?
Thần Điện đã cường thế đến một trình độ nhất định, sao có thể bị hủy diệt vì một cái tồn tại cấm kỵ như vậy. Nhưng giờ phút này, Khung Dục khó tránh khỏi tôn trọng đối vớiLâm Phong, từ lúc Cửu Tiêu Hội Ngộ kết thúc tới nay chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, nhưng kẻ chỉ có tu vi Võ Hoàng đỉnh phong đứng trên chiến trường kia ngày hôm nay kẻ kia đã đạt tới tầng thứ của hắn xuất hiện tại trước mặt hắn, loại tốc độ trưởng thành này quá đáng sợ.
Sát khí trên người Khung Dục càng phát ra mãnh liệt, hắn lạnh nhạt nói:
- Có thể khiến Thần Mộ trở thành mộ địa của ngươi, cũng là vinh hạnh của ngươi.
Thanh âm vừa hạ xuống, trong tay Khung Dục liền xuất hiện đạo quang mang rạn nứt, chỉ thấy có một giọt máu tươi từ trên tay Khung Dục rơi xuống phía trên đạo quang mang kia. Đạo quang mang kia liền hóa thành một kiện hỏa diễm áo giáp sáng chói, dung nhập vào trong da thịt Khung Dục, đối mặt với công kích cường đại của Lâm Phong, hắn phải đảm bảo thật tốt cho bản thân. Thánh Vương Binh cường đại này ít nhất còn có thể thừa nhận một lần công kích, đây cũng có nghĩa cho dù hắn bị Lâm Phong đánh trúng một lần, cũng có thể thừa nhận được, tương đương với hai cái mạng.
- Không hổ là nhân vật trọng yếu của Hỏa Diễm Thần Điện.
Lâm Phong đối với việc Khung Dục có được vài kiện Thánh Vương Binh cũng không cảm thấy kinh ngạc, hỏa diễm trường thương là Thánh Vương Binh tính công kích, mà quang mang hóa thành nội giáp kia là Thánh Vương Binh tính phòng ngự, một công một phòng mới khiến Khung Dục có đủ sức chiến đấu khi gặp phải nguy hiểm.
Cước bộ Khung Dục bước tới hướng Lâm Phong. Lúc này, hắn trịnh trọng hơn rất nhiều so với lần trước, mỗi một bước đều như ẩn chứa quỹ tích của thiên đạo, khiến cho người ta có một loại cảm giác mờ ảo. Đồng thời, một cỗ thiên uy đáng sợ đang hội tụ, giống như là đạo của hắn đã dung nhập đến bên trong uy lực của thiên đạo, thánh pháp hòa hợp, công kích vô song.
Thần sắc Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, trường bào trên thân phần phật tung bay, một cỗ hỏa diễm phong bạo đánh úp về phía hắn. Cỗ ý cảnh đáng sợ kia giống như muốn xé rách thân thể hắn, hắn vẫn chưa trực tiếp thu Khung Dục vào thế giới trong cơ thể. Mà ngày hôm nay đại chiến ở ngoại giới, Khung Dục nhất định là chạy không thoát, tại sao không chân chính chiến cùng Khung Dục một trận, hắn cũng muốn nhìn xem bản thân có thêm Chúa Tể Chi Kiếm thì súc chiến đấu liệu có thể tăng lên một cái tầng thứ hay không.
Hỏa diễm trường thương trong tay Khung Dục chỉ hướng hư không, nhất thời thiên đạo thánh uy nghiền áp ra, trong hư không xuất hiện rất nhiều phong bạo như hóa thành từng chuôi trường thương cực kỳ đáng sợ.
- Giết!
Khung Dục quát lạnh một tiếng, nhất thời vô số hắc ám trường thương giết tới hướng Lâm Phong, mỗi một chuôi trường thương đều vô cùng đáng sợ, đang hội tụ thành hỏa diễm hắc động, giống như muốn hoàn toàn thôn phệ Lâm Phong. Giờ phút này chỉ thấy, Lâm Phong bước ra phía trước, hắn giống như hóa thành thiên địa chúa tể, toàn bộ mảnh hư không này đều do hắn chúa tể.
Đột nhiên, Lâm Phong đâm ra một kiếm, trong khoảnh khắc, một kiếm kia không ngừng khuếch trương hóa thành thôn phệ phong bạo đáng sợ, lực lượng vô tận điên cuồng hướng về phía cây trường thương kia nuốt xuống, vô tận công kích của trường thương trực tiếp bị thôn phệ, tiến vào trong hắc động, vị trí công kích của hai người giao nhau lan tràn ra khí tức khủng bố tới cực điểm.
Kiếm quang hóa thân thành hắc động thôn phệ trường thương, đây chính là thôn phệ lực của Chúa Tể Chi Kiếm.
Hỏa diễm trường thương trong tay Khung Dục run run, hắn rống giận một tiếng, ba nghìn trường thương hội tụ cùng một chỗ, hóa thành một thanh trường thương cự đại trực tiếp đâm về phía hắc động kia, từng đạo hắc ám hỏa long giống như đang rít gào theo trường thương nhảy múa.
- Oanh!
Chấn động khủng bố khiến cho hắc động bị hủy diệt, Lâm Phong lùi về phía sau một bước. Phiến không gian này đang có trận pháp điên cuồng đan vào nhau, khắp thiên địa đều tràn ngập kim sắc hư không văn lộ, nhất niệm thành trận, Lâm Phong muốn cho khắp hư không trở thành trận pháp do hắn chúa tể.
- Hừ!
Chỉ nghe Khung Dục hừ lạnh một tiếng, lập tức hắn cắm trường thương xuống mặt đất. Trong khoảnh khắc, kim sắc băn lộ điên cuồng tạc nứt ra, không ngừng bị phá hủy, hiển nhiên hắn cũng không muốn nhìn thấy Lâm Phong tạo thành trận pháp, nhưng mà văn lộ kia bị phá vỡ ngay lập tức ngưng kết lại, khắp hư không giống như đều do Lâm Phong chúa tể, tốc độ hắn phá hư không nhanh bằng tốc độ trận pháp thành hình.
Cước bộ Lâm Phong hướng phía trước bước ra, ngay lập tức trong hư không hiện lên ảo cảnh, Khung Dực chỉ cảm thấy quanh thân là một mảnh hắc ám, nhưng mà trong bóng tối này đột nhiên có một thanh kiếm đáng sợ giết tới, chuôi kiếm này chỉ có khoái ý cảnh đến cực trí, khiến cho không gian giống như sinh ra thác loạn.
- Đốt!
Chỉ thấy hai mắt Khung Dục giống như thiêu đốt, bên trong ánh mắt hắn, giống như đã không có ánh sáng mà chỉ có hỏa diễm đang thiêu đốt, đây chính là song đồng chi hỏa.
- Ông!
Bên trong hai mắt hắn như có hỏa hải bạo phát, kiếm trong tay Lâm Phong trực tiếp đâm vào trong hỏa hải, hắn lập tức khẽ nhíu mày, khoái chi kiếm của hắn lại không đâm trúng thân thể đối phương.
- Không đúng!
Đột nhiên Lâm Phong cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, lập tức hắn thấy được cặp mắt kia trong khoảnh khắc khiến cho đôi mắt hắn thiêu đốt lên. Trong khoảnh khắc hắn liền nhắm mắt lại, hắn chỉ cảm thấy một cỗ hỏa diễm đáng sợ thiêu đốt trong con ngươi của hắn, cực kỳ khó chịu.
Thân ảnh của Khung Dục cũng lập tức xuất hiện, quang hoa trên người hắn liền tán đi. Hiển nhiên, vừa rồi kiếm của Lâm Phong đã đâm trúng hắn, khiến cho nội giáp của hắn vỡ nát, đồng thời khiến thân thể của hắn hóa thành hư ảo, hắn lấy song đồng chi hỏa che dấu mới cho thể khiến Lâm Phong nghĩ rằng bản thân không đánh trúng.
- Diệt!
Khung Dục đánh ra một chỉ về phía Lâm Phong, một chỉ này hội tụ thánh uy đáng sợ, hư không như bị xuyên thủng, nếu như một chỉ này đâm vào mi tâm Lâm Phong thì chỉ sợ hắn hữu tử vô sinh, khoảng cách gần như thế, thủ chỉ kia còn chưa chạm đến Lâm Phong cũng đã khiến hắn có loại ảo giác bị hủy diệt.
Giờ khắc này, Lâm Phong cảm giác cả thân hình đều cận kề cái chết, một kích này có thể lấy mạng của hắn.
Nhưng mà giờ khắc này, trong đầu Lâm Phong lại lâm vào sự yên lặng tuyệt đối, ánh mắt hắn nhắm lại, hắn không có nửa điểm bối rối, bình tĩnh đã chút đáng sợ, kiếm hắn đã đâm ra liền không có khả năng thu hồi, mà một chỉ này quá nhanh, hắn không khả năng né tránh, chỉ có một loại lực lượng mới có thể khiến hắn có cơ hội né tránh.
- Đại Hư Không Chi Thuật!
Tâm niệm Lâm Phong chợt động, cả thân hình hắn giống như chìm vào hư không. Đồng thời, ngoại trừ loại lực lượng này còn có một loại khí tức khác vô ảnh vô hình trực tiếp nhảy vào trong đầu Khung Dục. Giờ khắc này Khung Dục đang thầm nghĩ sẽ giết chết Lâm Phong, đây là ý niệm mạnh nhất của hắn.
- Kết thúc rồi.
Thủ chỉ Khung Dục điểm ra, lập tức thân ảnh hắn trở nên rõ ràng, khoé miệng hắn hiện lên ý cười lạnh lẽo, giống như có thứ gì đó bị phá vỡ, đó là thân thể Lâm Phong, một kích này của hắn đã giết chết Lâm Phong, nhìn thấy thân ảnh phía trước đổ xuống, thần sắc Khung Dục lạnh lẻo, Cửu Tiêu đệ nhất Lâm Phong nghe đồn chính là kẻ có khả năng cao nhất sở hữu cấm kỵ thân thể thì lại như thế nào, tồn tại cấm kỵ vẫn bị chết trong tay hắn.
- Hửm?
Đúng lúc này, Khung Dục chợt nhíu mày, dường như có chỗ nào đó không đúng.
- Kiếm ý? Như thế nào sẽ!
Đột nhiên thần sắc Khung Dục thay đổi, hắn lộ ra thần sắc kinh hãi.
- Không có khả năng!
Trong miệng Khung Dục phun ra một đạo thanh âm, thân thể hắn vẫn bạo lui, nhưng mà tất cả đã chậm, thân ảnh Lâm Phong không biết từ khi nào xuất hiện , một chưởng đáng sợ đánh thẳng đến đầu Khung Dục, khiến hắn không kịp trở tay.
- Không. . .
Nhìn thủ chưởng hủy diệt kia phóng đại trong mắt, Khung Dục rống giận một tiếng, chuyện này không khả năng, nhưng mà một chưởng kia vẫn đánh xuống, Khung Dục chỉ cảm thấy thần hồn chấn động, đầu hắn giống như đều vỡ ra. Trong nháy mắt, hắn giống như mất đi tri giác.
- Oanh, oanh, oanh!
Lực lượng bài sơn đảo hải đột nhiên điên cuồng oanh tại trên người hắn, Lâm Phong không có lấy mạng của hắn, mà điên cuồng công kích hắn, vì muốn hắn mất đi năng lực tái chiến. Giây lát sau, Khung Dục chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị phá vỡ, máu tươi không ngừng phun ra, hắn không có biện pháp chịu đựng, thân thể hắn đổ gục xuống
- Ảo cảnh sao?
Khung Dục thì thào nói nhỏ, dường như hắn ý thức được cái gì đó.
Lâm Phong nhìn thấy thân thể Khung Dục gục xuống, chợt phun ra một ngụm trọc khí, lúc nãy thật nguy hiểm. Vừa rồi hắn theo ý nghĩ trong đầu Khung Dục lấy lực lượng ảo cảnh tạo ra mộng cảnh, vốn bằng năng lực tạo ảo cảnh của hắn rất khó có thể khiến Khung Dục chìm vào, nhưng mà kia một khắc kia khi Khung Dục muốn giết hắn, mà hắn lại thuận theo tâm tư Khung Dục, trong một khoảnh khắc khi hắn bị đánh trúng, hắn liền khiến Khung Dục rơi vào mộng cảnh, sự thật cùng ảo cảnh dường như là trọng điệp vào nhau, khiến hắn không thể cảm nhận rõ ràng.
Nhìn thoáng qua vết thương tại lồng ngực của mình, Lâm Phong cảm thấy vô cùng đáng giá, hiển nhiên, hắn cũng bị thương, nhưng hắn lại có thể bắt được Khung Dục, sự việc của Già Thiên liền có thể hóa giải .
- Chẳng qua hiện tại. . .
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, dườnh như lúc này hắn mới nhớ đến, hắn đang ở bên trong Thần Mộ, một trong bảy đại cấm địa!