Lâm Phong còn sống, đột nhiên hai người chiến đấu cùng Huyết Thánh dừng tay lại, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Phong.
- Ngươi giết chết người của ta!
Người chiến đấu cùng Huyết Thánh chính là một lão giả lôi thôi nhưng râu dài, mày rậm, nhìn lại thấy rất uy nghiêm, hắn am hiểu lực lượng kim hệ đến mức đăng phong tạo cực, công kích mạnh mẽ, phòng ngự khủng bố, chỉ có tốc độ là hơi kém, hắn vẫn luôn áp chế Huyết Thánh suốt trận chiến đấu, nếu Lâm Phong không xuất hiện khiến hắn phân tâm, thì chỉ sợ Huyết Thánh đã bị thua.
Lâm Phong đứng trong hư không nhìn hai người hỏi:
- Chín đại địa vực xâm lấn lẫn nhau vì cái gì? công huân cá nhân lại có tác dụng gì?
- Ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi, chín đại địa vực xâm lấn lẫn nhau vì tích lũy công huân, nếu trong chiến tranh triển áp đối thủ, cướp lấy công huân đến một trình độ nhất định thì những công huân này có thể hội tụ thành di tích thần linh, còn công huân cá nhân, nghe nói khi công huân cá nhân đạt tới một giá trị nhất định, ngươi cũng có thể một mình tìm được chỉ dẫn của thần linh.
Lão giả mày rậm nói với Lâm Phong.
- Thần tích, mọi người trong Thần Mộ cũng tin tưởng có thần tích tồn tại sao.
Ánh mắt Lâm Phong ngưng hạ, chỉ nghe lão giả lại nói:
- Trong Thần Mộ thần linh định ra quy tắc, những người đồng cấp tru sát đối thủ, mới giành được nhiều công huân nhất, cho dù thời điểm kim chi mộ chúng ta chiếm thượng phong cũng sẽ không lấy Thánh Nhân đối phó Đế cảnh, vì như vậy công huân đạt được quá ít, không bằng nhân vật Đế cảnh của chúng ta, giết chết nhân vật Đế cảnh của hỏa chi mộ, nói cách khác, mặc dù vừa rồi ngươi giết chết rất nhiều người, nhưng ngươi không thể vì hỏa chi mộ tích lũy bao nhiêu công huân, tất cả đều là lãng phí, ngươi tàn sát Đế cảnh là làm trái với quy tắc trong Thần Mộ.
- Quy tắc, chẳng lẽ thần linh cho ngươi chỉ dẫn hay sao? vì sao ta không có tìm được chỉ dẫn.
Lâm Phong cười lạnh.
- Hừ, chỉ cần ở trong Thần Mộ một thời gian tự nhiên hắn sẽ biết, cái này cũng vì cân bằng, phòng ngừa cường giả cảnh giới cao hơn giết hại người có cảnh giới thấp hơn, chỉ có loại quy củ này mới có thể cân bằng tình hình trong này, cho dù ngươi là tồn tại Thánh cảnh rất mạnh, nhưng ngươi sẽ không đi giết hại địa vực đối phương, một khi ngươi làm như vậy, cường giả địa vực đối phương cũng sẽ giết bằng được người của ngươi, như vậy sẽ làm cho người trong Thần Mộ bị diệt sạch, lúc đó đừng nghĩ đến di tích thần linh xuất hiện.
Lão giả hừ lạnh một tiếng:
- Cường giả Chí Tôn trong chín đại Thần Mộ là chúa tể, nhưng họ sẽ không xuất thủ, mà để Thần Mộ dựa theo quy tắc vận chuyển.
- Lâm Phong, đúng là trong chiến tranh Thánh Nhân rất ít khi xuất thủ với nhân vật Đế cảnh cho nên Đế cảnh mới là vật hi sinh chân chính, cũng vì đó mà số lượng bọn họ là nhiều nhất, dựa theo quy tắc hắn nói, muốn mở ra di tích, nhất định phải giết chết nhân vật Đế cảnh cùng cấp, còn giết Thánh Nhân rất khó, những ai tới Thánh cấp rồi muốn dựa vào việc giết tồn tại cùng cấp để tích lũy công huân cá nhân là rất khó, tầng thứ càng cao, khó khăn càng lớn.
Lâm Di nói với Lâm Phong.
Càng ngày Lâm Phong càng tin tưởng rằng, khả năng thần linh thật sự tồn tại, như vậy quy tắc này sẽ phi thường cân bằng, Đế cảnh là vật hi sinh, mà chín đại Chí Tôn lại nắm trong tay hết thảy nhưng không có tự xuất thủ vì bọn họ có cùng cảnh giới, nếu không có vài người cùng vây giết một người thì cho dù bọn họ có thể giết chết toàn bộ những người khác cũng vô dụng, vì thế họ chỉ có đợi người trong thế lực của mình đi đoạt lấy nhiều công huân hơn, một khi di tích thần linh xuất hiện, bọn họ mới là người thu lợi.
- Nếu cảnh giới của ngươi giống chúng ta, là tiểu thành Thánh Vương, thì ngươi giết chết những người này đoạt lấy công huân cũng rất ít, đó là làm trái với quy tắc, vậy ngươi đáng chết.
Lão giả chiến đấu cùng Huyết Thánh cũng ẩn ẩn hướng về phía Lâm Phong phóng thích khí tức khủng bố, chuẩn bị tru sát Lâm Phong trước.
- Rất ít?
Lâm Phong lộ ra một chút hoài nghi, lúc hắn giết chết nhân vật Thánh cảnh, hắn cảm giác cỗ lực lượng kia có chút khổng lồ, vậy mà còn kêu ít sao? Thần linh chế định quy tắc, vậy hắn ở trong cái quy tắc này thuộc loại cảnh giới gì?
Chúa tể cảnh trung kỳ, nếu lấy Thánh cảnh đến đối chiếu, hắn cho rằng mình coi như mới bước vào Thánh cảnh, nhưng mà công pháp hắn tu luyện hoàn toàn bất đồng với những người khác, hắn có thể hoàn toàn triển áp nửa bước Thánh Nhân khác, sức chiến đấu của hắn tuyệt đối ở mức đỉnh phong của nửa bước Thánh Nhân, bằng vào các loại thủ đoạn hắn có thể tranh phong cùng tiểu thành Thánh Vương, tiếp tục dùng Thánh Vương Binh lợi hại thì sức chiến đấu của hắn sẽ càng thêm khủng bố, cho nên thời điểm hắn mang hết toàn lực ra, hắn có thể chiến thắng Khung Dục, mang đối phương bắt lại.
Chắc quy tắc của thần linh định cảnh giới của hắn là nửa bước Thánh Nhân, còn chiến lực của hắn là tiểu thành Thánh Vương, đây là tính đặc thù của chúa tể cảnh, hôm nay hắn tùy ý công kích, cũng đều có thể diễn hóa ra thủ đoạn mạnh mẽ, khống chế hết thảy.
Theo Lâm Phong thì cái gọi là thiên đạo chúa tể, chắc là cảnh giới cuối cùng, không gì không làm được, hiện tại hắn đang lĩnh ngộ từng chút một, không ngừng tiến hóa lực lượng của hắn.
- Thật đáng buồn.
Đột nhiên Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm, khiến cho ánh mắt vị lão nhân cùng Huyết Thánh ngưng hạ, cả hai lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, tại sao lại nói thật đáng buồn?
- Ta mới bước vào trong Thần Mộ không lâu, đây là lần đầu nghe được các ngươi nói tới quy tắc thần linh, đã có quy tắc như vậy, vì sao các ngươi không cho nhân vật Đế cảnh hành động tự do, mà lại dùng Thánh Nhân đến trói buộc, hơn nữa các ngươi cũng không phải một mình đi liệp sát đối thủ, mà lúc nào cũng theo một nhóm người, đây là bởi vì các ngươi vô năng, biết chính mình không thể tru sát người cùng cảnh giới, cho nên các ngươi mới lợi dụng nhân vật Đế cảnh, tạo thành một thế lực tích lũy công huân, nhưng mà làm như vậy, mặc dù một ngày kia, công huân thật sự tích lũy đủ rồi, di tích thần linh xuất hiện thì khi đó cường giả như mây, lúc đó các ngươi tính sao?
Lâm Phong bình tĩnh nói:
- Các ngươi biết rõ kết cục như vậy nhưng vẫn làm như thế, chính vì các ngươi vô năng, hơn nữa còn muốn bảo mệnh, sợ bị người lợi hại liệp sát, mới tụ tập cùng một chỗ, thật bi ai.
Thần sắc lão giả cứng đờ, lời nói của Lâm Phong chỉ thẳng nội tâm bọn họ.
- Vậy thì đã làm sao, sau khi đi vào bên trong Thần Mộ, muốn đi ra ngoài khó khăn cỡ nào, mặc dù ở bên trong bất tử, ngoại giới người biết thần hồn ngọc giản của ngươi không vỡ, nhưng họ lại không biết nơi này chẳng qua là một mảnh lao tù mà thôi, không có lực lượng cường đại, có ai dám độc hành ở bên trong, một mình đi đến khu vực của người khác, đi liệp sát đối thủ, ngươi có biết làm như thế sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm không?
Lão nhân lạnh lùng nói.
- Ngươi dám nói, người như vậy tồn tại sao?
Lâm Phong từ chối cho ý kiến hỏi, khiến cho thần sắc lão giả ngưng hạ:
- Đương nhiên tồn tại, nhưng không có nghĩa ngươi có thể.
Lâm Phong đánh ra một chiêu, Chúa Tể Kiếm nhất thời xuất hiện ở trong tay, ánh mắt hắn nhìn về phía bầu trời, sau khi thông suốt chỉ thấy thân thể hắn phóng lên cao, một cỗ ý cảnh vô cùng trầm trọng, giống như uy áp thiên đạo bao phủ vòm trời.
- Đông!
Kiếm giống như búa lớn, mang theo cự lực khủng bố, đâm vào phía trên phong ấn, từng đạo vết rạn lập tức xuất hiện, tiếng răng rắc truyền ra, kiếm quang phá không, phong ấn vỡ vụn.
- Lúc đứng ở chỗ thấp ngươi nhìn người trên chỗ cao, sẽ nghĩ đối phương không gì không làm được, cao cao tại thượng, nhưng mà khi ngươi đặt chân lên tầng thứ đó, ngươi sẽ phát hiện bọn họ cùng ngươi lúc trước không có gì khác nhau, đều đang nhìn những người khác, mặc dù cùng cảnh giới nhưng bọn họ không dám tưởng tượng mình sẽ trở thành đối phương, giống như các ngươi vậy, vô luận ngươi ở đâu trong thế giới này, ngươi cũng là người thường, thứ không bình thường chỉ có tín niệm.
Lâm Phong quay đầu lại, nhìn Huyết Thánh và lão giả kia mở miệng nói, khi hắn chưa đặt chân lên Thánh cảnh, hắn cũng nghĩ Thánh Nhân xa không thể thành, hôm nay hắn lại phát hiện Thánh Nhân cũng giống nhau.
- Ta vẫn luôn cho rằng, nếu ngươi thủ vững tín niệm, biết mình có thể làm được thì sẽ có một ngày, ngươi đạt tới cái tầng thứ kia, mà cũng có một ngày ngươi mất đi tín niệm, cảnh giới của ngươi sẽ vĩnh viễn dừng lại, có thể đạt tới Thánh cảnh, chứng minh các ngươi cũng từng có được ý chí cùng tín niệm vô cùng cứng cỏi, nhưng hiện tại. . .
Lâm Phong dứt lời, không có tiếp tục nói nữa, hình như lúc hắn nói chuyện cùng Huyết Thánh và lão giả, mà đang nói với chính hắn, cho dù thế giới này thật sự tồn tại thần linh, bọn họ là chúa tể quan sát chúng sinh thì cũng có một ngày, hắn có thể đi đến cảnh giới đó, hơn nữa hắn sẽ luôn tiêu sái đi xuống.
- Lâm Di, chúng ta đi!
Lâm Phong nói với Lâm Di, Lâm Di nghe Lâm Phong nói xong đôi mắt lộ ra một chút khác lạ, giờ phút này nàng còn có cảm giác, khoảng cách giữa nàng và Lâm Phong rất xa xôi, hắn xa xa không thể với tới.
Lâm Di gật gật đầu, thân hình lóe ra, Lâm Phong mang theo nàng ly khai, Huyết Thánh cùng lão giả không có ngăn trở, lời nói của Lâm Phong không ngừng vang lên trong đầu bọn họ.
Thật lâu sau, lão giả thở dài một tiếng, nhìn thân ảnh đã rời đi, nói:
- Ở trong Thần Mộ trải qua bảy vạn năm, từng có hùng tâm, ma luyện vô số lần, hy vọng ngươi mãi mãi không thay đổi tín niệm.
Giờ khắc này, lão giả vì Lâm Phong đưa ra lời chúc phúc, hy vọng hắn ở bên trong Thần Mộ, cũng có thể thủ vững tâm của chính mình, không để năm tháng ăn mòn.
- Phía trước có một mảnh doanh địa, ta mang ngươi đến đó, bảo bọn họ chiếu cố ngươi, được không?
Lâm Phong nói với Lâm Di, khiến cho thần sắc Lâm Di run rẩy, hình như ánh mắt có chút ảm đạm, giống như mất mác cái gì đó.
- Tốt.
Khẽ gật đầu, Lâm Di biết nàng và Lâm Phong có chênh lệch quá lớn.
Thân ảnh hai người bay lên, hướng về phía hạ không mà đi, ngay sau đó chỉ thấy một đạo thân ảnh bước chậm trong hư không, cảm nhận được cỗ uy áp kinh khủng kia, hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
- Người tới có ý gì?
- Doanh trại của nàng lọt vào xâm lấn, đã bị hủy, ta có chuyện phải rời đi, ta mang nàng đến chỗ các ngươi, giúp ta chiếu cố nàng.
Lâm Phong mở miệng nói, hơi thở khủng bố giống như một cỗ thiên uy tràn ngập phía trên hư không, người nọ khẽ gật đầu nói:
- Được ta sẽ mang nàng an bài ở một vị trí thật tốt trong doanh trại.
- Cáo từ !
Thân ảnh Lâm Phong phá không rời đi, Lâm Di nhìn chằm chằm về phương xa, hình như có một loại tình cảm nào đó, đó là một loại ngưỡng mộ.
- Hắn đi làm cái gì?
Một vị Thân Nhân đi tới bên cạnh Lâm Di, hỏi.
- Đi tới một cái khu vực khác, tự mình đoạt công huân!
Lâm Di thấp giọng nói, khiến cho thần sắc đối phương run lên, còn Lâm Di thì hướng về phía hạ không bước chậm mà đi, không cần nói, nàng cũng biết Lâm Phong muốn làm cái gì!