Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 2410 - Muốn Chết

Muốn chết Muốn chết viptruyenfull.com

Dịch: Sunshine

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: viptruyenfull.com

--------------------

Lang Yên tiến lên chiến đài, một vòng chiến đấu này những cường giả thượng vị Hoàng đối chiến. Lúc này có cường giả của Thiên Võ hoàng triều xuất hiện tại xung quanh diễn võ trường, những người này bố trí nên một tầng lực lượng vô hình để tránh cho dư lực chiến đấu lan đến gần khán đài.

- Chỉ sợ chiến đấu tại tầng thứ thượng vị Hoàng cuối cùng vẫn so đấu lực lượng đạo, không biết vừa rồi Lang Yên có sở ngộ hay không.

Vũ Hoàng nhìn những người chuẩn bị đối chiến trên diễn võ trường, tầng thứ này chiến đấu đã là cấp bậc chiến đấu cao, nếu như đặt ở trước kia, khi Thánh Thành Trung Châu chưa rung chuyển, thượng vị Hoàng đã tính có là nhân vật chút lợi hại .

- Tầng thứ Hoàng Bảng Vấn Đạo so đấu chính là trình độ lĩnh ngộ về đạo.

Thí Thiên Lão Tổ cũng nói nhỏ một tiếng.

- Hẳn sẽ có sở ngộ .

Lâm Phong tự tin gật đầu, hắn khiến Lang Yên tiến vào mộng cảnh đã phát hiện thiên phú của Lang Yên quả thật rất không tồi, có thể bồi dưỡng. Tuy rằng thời gian hắn chỉ đạo Lang Yên không dài, nhưng đối với Lang Yên mà nói, nhất định sẽ có chút cảm ngộ khắc sâu.

Hơn trăm người, đồng thời đối chiến, khí tức khủng bố điên cuồng dao động, đại chiến lập tức bạo phát. Chỉ thấy Thạch Hiên đứng đó, không có người nào dám đánh về phía hắn, người tại mỗi một cái tầng thứ chiến đấu bọn họ đều hiểu biết lẫn nhau. Giống như thời điểm lúc trước Lâm Phong tham gia Hoàng Bảng Vấn Đạo, hắn đối với thực lực cùng đạo của những người khác đều có chút hiểu biết. Thực lực Thạch Hiên rất đáng sợ, tất nhiên không người nào có thể địch lại, hắn liền đứng thứ nhất tại Hoàng Bảng.

Chẳng qua giờ phút này Thạch Hiên lại nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn tới một phương vị nào đó, thần sắc không khỏi ngưng hạ, thần sắc hắn lập tức lộ ra ý cười nhàn nhạt:

- Lang Yên ngươi cho rằng ngày hôm nay ngươi có năng lực chiến cùng ta một trận sao?

- Thạch Hiên, ngươi phản bội Thiên Đài, một trận chiến giữa ngươi và ta không thể tránh né.

Lang Yên lạnh lùng nói.

- Thật không?

Khoé miệng Thạch Hiên hiện lên ý khinh thường:

- Vừa rồi người bên cạnh Vũ Hoàng đã chỉ giáo ngươi một phen? Ta nhìn người này có vài phần quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng ngươi nghĩ hắn là ai mà chỉ tùy ý chỉ giáo ngươi một chút đã có thể chiến một trận cùng ta, chẳng lẽ ngươi không biết sư tôn của ta là người phương nào sao? Mấy ngày nay, sư tôn đã dạy dỗ ta vài lần.

- Cứ đánh sẽ biết.

Lang Yên nhắm mắt lại, hai người đều không có lập tức xuất thủ, dù sao, thực lực Lang Yên cũng đứng ở đỉnh tại thượng vị Hoàng cảnh, có thể bài danh đệ tam trên Hoàng Bảng, thực lực rất cường đại, đồng dạng không có người nào dám trêu chọc, thậm chí hai người bọn họ đều không có động thủ liền trực tiếp tiến vào vòng trong.

Tiếp theo, hai người đối chiến đào thải, Lang Yên chiến liên tục vài trận đều thắng lợi.

Trên khán đài, Lâm Phong nhìn thấy tất cả, trên mặt hắn mang theo mỉm cười, mà Vũ Hoàng bên cạnh hắn mở miệng nói:

- Lang Yên này không ngờ đều không có sử dụng tốc độ chi đạo, chỉ bằng vào trọng lực chi đạo một đường đi tới, xem ra là hắn chuẩn bị để con bài chưa lật lại một trận chiến cuối cùng.

- Bốn vị trí đầu đối chiến mới là chiến đấu chân chính, vận khí Lang Yên không tồi, hắn sẽ đối quyết cùng người đứng thứ tứ tại Hoàng Bảng.

Mộc Trần cũng rất chú ý một trận chiến này, Thạch Hiên lại đối chiến với người thứ hai trên Hoàng Bảng.

- Lợi hại, Lang Yên lại có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ, loại tốc độ công kích vừa rồi thật nhanh, nhanh hơn so với công kích trước kia của hắn.

Đúng lúc này, ánh mắt Vũ Hoàng sáng lên, Lang Yên lại có thể nhẹ nhàng thu phục đối thủ, ánh mắt bọn họ chuyển qua khẽ ngưng hạ, chỉ thấy Thạch Hiên trực tiếp đánh ra một đạo kiếm quang đả bại cường giả đứng thứ hai Hoàng Bảng, một kiếm kia thật kinh diễm.

- Người này có thể so với Kiếm Manh ngày xưa, thậm chí còn hơn một chút.

Lâm Phong nhìn về phía Thạch Hiên, một người như vậy lại có tâm thuật bất chính, nhận Thiên Đài trọng điểm bồi dưỡng lại trở thành phản đồ, kẻ này không thể lưu nếu không sẽ trở thành mối họa cho Thiên Đài.

- Lang Yên, người phải chết tiếp theo chính là ngươi.

Thạch Hiên nâng kiếm chỉ về phía Lang Yên, đôi mắt hắn chậm rãi nhìn về hướng Vũ Hoàng, trên miệng lộ ra một nụ cười lạnh như băng:

- Thạch Vũ Song Hoàng, hôm nay thực lực của các ngươi cũng không bằng ta thì có tư cách gì đứng đầu Thiên Đài, không bằng hãy mang vị trí đứng đầu Thiên Đài tặng cho ta, có lẽ, ta sẽ phát dương quang đại Thiên Đài.

- Hỗn láo.

Vũ Hoàng tức giận quát một tiếng, lạnh như băng nói:

- Phản đồ, ngươi thật không biết xấu hổ.

- Thiên hạ lấy cường giả vi tôn, các ngươi không có năng lực dạy dỗ ta, ta tất nhiên sẽ đi theo người có thực lực càng mạnh, nếu không lấy thực lực hai người các ngươi cũng xứng để ta khom người bái kiến sao, các ngươi, có tư cách gì.

Thạch Hiên hoàn toàn lộ ra lòng dạ thâm hiểm của hắn, thanh âm vô cùng cuồng vọng truyền ra.

- Ngươi câm miệng.

Lang Yên quát lớn một tiếng, nói:

- Hôm nay, ngươi và ta phải có một người chết.

- Ta sẽ thành toàn ngươi.

Trong tay Thạch Hiên lóe ra kiếm ảnh, tại cảnh giới này, không có Già Nam tăng nhân cản đường của hắn, Lang Yên sao có thể cản trở hắn. Hôm nay nơi này chính là sân khấu của hắn.

- Xuy…

Một kiếm giết ra, quang mang tràn ngập hư không đâm vào ánh mắt mọi người khiến tất cả đều không thể mở mắt ra.

- Quang ý cảnh.

Lang Yên nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng mà Lâm Phong chỉ đạo cho hắn trong mộng cảnh.

- Quả thực buồn cười.

Thạch Hiên chứng kiến Lang Yên nhắm mắt lại, thần sắc hắn càng lạnh lùng hơn, kiếm quang lập tức đánh tới, đó là quang ý cảnh.

- Chậm!

Lang Yên phun ra một chữ, toàn bộ hư không giống như đều chậm xuống lại, đây là một lọai ý cảnh, ý niệm của hắn có thể làm chủ tất cả.

- Hả?

Không ngờ quang chi kiếm của Thạch Hiên lại bị chậm lại, hắn không khỏi nhíu mày lại, Lang Yên dường như đã lĩnh ngộ đạo càng sâu, nhưng như vậy thì tính sao.

- Giết!

Kiếm quang run lên, lúc này chỉ thấy mấy chục đạo hắc ám kiếm quang vô thanh vô tức xuyên qua hư không đánh tới, căn bản khiến đối phương không có chỗ trốn.

- Chậm lại!

Đôi mắt Lang Yên vẫn đóng chặt, hắn phóng thích loại ý cảnh này tới tận cùng. Đồng thời, hắn đánh ra một chưởng, một tiếng nổ mạnh vang lên, trong hư không xuất hiện một trọng lực chưởng ảnh giống như tia chớp bắn ra, so với kiếm quang của đối phương còn nhanh hơn. Chưởng ảnh lập tức đánh bay những hắc ám chi kiếm bị làm chậm kia.

- Phốc xuy!

Thạch Hiên chém ra một kiếm, quang chi kiếm trực tiếp chém nát chưởng ảnh. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, hắn lĩnh ngộ quang ám chi đạo từ trước đến nay đều giết người trong vô thanh vô tức, chỉ cần một ý niệm đã có thể nhanh như chớp lấy mạng đối thủ. Nhưng mà lúc này, không ngờ công kích của hắn lại không thể giết chết Lang Yên.

Đột nhiên thân thể Thạch Hiên hóa thành một đạo quang mang, vô thanh vô tức phóng về hư không trên đỉnh đầu Lang Yên.

- Chạy đi đâu.

Lang Yên hét lớn một tiếng, toàn bộ không gian giống như đều bị làm chậm lại, quang ám có thể khắc chế tốc độ của hắn, nhưng một khi tốc độ lớn mạnh đến siêu việt quang cho đạo của đối cũng đủ để phản lại khắc chế.

- Trọng lực.

Lang Yên chợt rống giận, Thạch Hiên cảm giác khắp hư không đều bị chậm lại, thần sắc hắn vô cùng rung động, sao có thể như thế, loại đạo này đã vượt qua phạm trù của tiểu thành chi đạo, đạt tới cấp bậc đại thành, Lang Yên sao có thể đạt được nhanh như vậy.

- Ông!

Thân thể Lang Yên biến mất, hắn chợt đánh ra một chỉ hướng tới đầu Thạch Hiên. Giờ khắc này, hắn giống như trở lại trong mộng cảnh, gặp lại một chỉ kia của Lâm Phong, một chỉ nầy dường như không có lực lượng, nhưng mà lại siêu thoát hết thảy, chỉ có nhanh, nhanh đến tận cùng, nhanh đến trực tiếp xuyên qua hư không.

Chứng kiến một màn này sắc mặt Thạch Hiên chợt thay đổi, hắn đánh ra một kiếm hướng xuống hư không phía dưới, đây lại là một đạo quang chi kiếm, nhưng lúc này dường như quang chi kiếm của hắn đã có tốc độ của ánh sáng, Lang Yên công kích, nhanh hơn so với hắn, hai người bọn họ đang so xem ai nhanh hơn.

- Phốc xuy!

Máu tươi tiêu sái bắn ra, lồng ngực Thạch Hiên bị Lang Yên xuyên thủng.

- Nổ tung cho ta.

Lang Yên hét lớn một tiếng, thân thể Thạch Hiên giống như đều phải tạc nứt ra, kiếm của hắn trực tiếp rời tay, hắn quăng kiếm ra, muốn trảm Lang Yên.

- Chậm.

Lang Yên đánh trúng Thạch Hiên khiến cho sự tự tin của hắn tăng nhiều, hắn quyết phải tru sát Thạch Hiên.

- Trọng lực.

Lúc này, Lang Yên phát ra thêm một loại đạo uy, bắt đầu phát huy ra uy lực, Thạch Hiên đã bị thương, kiếm của hắn ném ra phải chịu trọng lực cùng với lực lượng mạn ý cảnh trói buộc, dường như sẽ bị tru sát, mà Lang Yên lại tránh thoát kiếm của hắn. Một màn này, hiển nhiên đã vượt ra ngoài dự tính của mọi người, trận chiến đấu này không có va chạm hoa mỹ, nhưng lại vô cùng mạo hiểm, hai người đang thuần túy so đấu tốc độ, trong điện quang hỏa thạch liền có thể quyết định sinh tử.

- Đủ rồi.

Lúc này chỉ thấy một tiếng quát lớn từ trên trời giáng xuống, một cỗ lực lượng đáng sợ trực tiếp áp bách tại trên người Lang Yên, khiến cho cả người hắn căng thẳng, mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, thân thể Thạch Hiên đã dung nhập vào trong hư không.

- Chiến này chấm dứt.

Trong hư không, người chủ trì chiến đấu lần này liếc mắt nhìn quét về phía Lang Yên, mở miệng hỏi:

- Thiên phú của ngươi không tồi, ngươi có nguyện ý bái nhập vào Thiên Võ hoàng triều, trở thành đệ từ của cổ Thánh không?

- Đánh rắm.

Lang Yên khó thở, nổi giận mắng:

- Thiên Võ hoàng triều tổ chức thịnh điển lần này không khỏi quá đê tiện đi, trọng tài không ngờ cũng xuất thủ ngăn cản, ta thật khinh thường gia nhập vào Thiên Võ hoàng triều.

- Dám vũ nhục Thiên Võ hoàng triều ta, giết.

Thanh âm người nọ lạnh như băng, khiến cho tâm thần tất cả mọi người đều chấn động, uy thế thật mạnh, đây chính là Thiên Võ hoàng triều, Lang Yên cự tuyệt gia nhập, lại dám vũ nhục Thiên Võ hoàng triều, không thể nghi ngờ cấp cho Thiên Võ hoàng triều cái cớ để tru sát bản thân. Ở nơi này, chỉ sợ chỉ có người của Già Nam thánh triều mới có thể chống lại Thiên Võ hoàng triều, những người khác dám chống lại bọn họ thì đều phải nhận cái chết, không có gì gọi là lý lẽ cả, tất cả chỉ có dựa vào thực lực để quyết định tất cả.

- Muốn chết, giết hắn.

Âm thanh của Lâm Phong vừa rơi xuống, trong khoảnh khắc một hàng thân ảnh trực tiếp nhảy vào vòng chiến, tử khí khủng bố tràn ra, khiến cho thần sắc vị trọng tài kia ngưng hạ, hắn xoay người lại quát:

- Làm càn, các ngươi dám quấy rối thịnh điển.

- Giết!

Lúc này chỉ nghe một thấy một đạo thanh âm gầm rống truyền ra, nhất thời cả người vị trọng tài kia đều cảm giác được tử vong chi khí, chỉ thấy một cỗ phong bạo thổi quét mà ra, giống như có một đạo hư không phong bạo xuyên qua, đột nhiên một tiếng vang nhỏ truyền ra, trong hư không chợt bắn ra một mảnh mưa máu, đầu lâu cùng thân thể của vị trọng tài kia tách ra, đôi mắt của hắn vẫn mở lớn giống như là không thể tin được một màn như vậy lại xảy ra, hắn bị người miểu sát ? Hơn nữa, lại là ở trong thịnh điển của Thiên Võ hoàng triều.

Không chỉ có hắn, thần sắc của tất cả mọi người đều ngây dại, ngoại trừ người của Già Nam thánh triều, lại vẫn còn có người dám làm càn như vậy, những người này lại dám giết trọng tài trong thịnh điển của Thiên Võ hoàng triều? Mặc dù là người của Già Nam thánh triều cũng không dám làm như thế.

Bình Luận (0)
Comment