Thời điểm Lâm Phong đi đến hành lang, hắn liền quay đầu lại nhìn Già Thiên và Quỳnh Thánh, cười nói:
- Trở về đi, hãy theo Thì Lão tu luyện thật tốt.
- Phụ thân, người có biết!
Quỳnh Thánh nhìn Lâm Phong nói.
- Ngươi chính là ngốc tử của vi phụ.
Lâm Phong nở nụ cười, hắn lập tức liếc mắt nhìn lão ngưu:
- Lão ngưu, ngươi đã tới đây một lần, như vậy, cũng có nghĩa ngươi đã đi ra ngoài đúng không.
- Lần đó ta đi theo chủ nhân ra ngoài.
Lão ngưu đáp lại.
- Lần này, ngươi hãy đi theo ta.
- Ngươi có biết cách rời khỏi Hằng Hà Thời Gian như thế nào không?
Lão ngưu hỏi.
- Thời gian mấy năm nay ta phiêu bạc, coi như có chút lĩnh ngộ, hơn nữa ta phát hiện ra một điểm huyền bí của Hằng Hà Thời Gian, chỉ cần tốc độ của ngươi cùng loại với sự lưu động của thời gian sẽ rất an toàn.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm lão ngưu, cười nói:
- Đây cũng có nghĩa người bước vào Hằng Hà Thời Gian chỉ có lĩnh ngộ thời gian, hơn nữa phải cảm giác được tốc độ chảy của thời gian mới có thể từ trong chỗ sâu của Hằng Hà Thời Gian đi ra ngoài.
Lão ngưu nở nụ cười, không nói thêm gì, cước bộ hướng tới phía trước Hằng Hà Thời Gian bước chậm mà đi, nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Ân.
Lâm Phong nhìn cùng Già Thiên và Quỳnh Thánh nói lời từ biệt với Mộng Tình cùng U U, hô:
- Mộng Tình, U U, bọn chúng đi theo Thì Lão, sẽ không phải chịu thiệt thòi .
Tuy rằng hai nàngq biết nhưng trong lòng vẫn có chút luyến tiếc. Tuy là vậy cuối cùng thì bọn họ vẫn phải trở về trong thế giới của Lâm Phong, còn Lâm Phong hắn cùng lão ngưu bước vào Hằng Hà Thời Gian, dựa theo thời quang mà lưu động.
- Ngưu tiền bối, ta muốn đi vào nội thế giới tiếp tục cảm ngộ, có biết ngài có thể mang ta đi một đoạn đường không?
Lâm Phong đang phiêu đãng trong Hằng Hà Thời Gian, liền nở nụ cười với lão ngưu bên cạnh, khiến cho lão ngưu trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Như thế nào, ngươi đã muốn cưỡi lên đầu lão ngưu ta sao.
- Tiền bối, người biết ta cũng không có ý này, chỉ là muốn có thời gian tu luyện nhiều hơn mà thôi.
Lâm Phong nhún vai, khiến cho lão ngưu lại trừng mắt liếc nhìn hắn:
- Nhìn trên phương diện lục lĩnh ngộ của ngươi, lão ngưu ta sẽ thanh toàn ngươi, ngươi đi lên đi.
- Đa tạ tiền bối.
Lâm Phong liền ngồi trên lưng lão ngưu, tiếp tục phiêu bạc bên trong Hằng Hà Thời Gian, khoé miệng hắn lộ ra một chút ý cười:
- Ngưu tiền bối, một khi chúng ta đã có thể cảm giác được tốc độ chạy của thời gian, lần sau còn có thể trở lại hay không?
- Có thể a, chỉ cần ngươi nguyện ý phiêu bạc trong Hằng Hà Thời Gian, dù sao ta cũng không biết chúng ta phải phiêu bạc bao lâu mới có thể đi ra ngoài, muốn tìm đến Thì Lão ở nơi đâu, là không có khả năng, lần này có thể nói vận khí của ngươi rất tốt.
Lâm Phong cười khổ, giờ phút này hắn không biết bản thân còn phải phiêu bạc bao lâu mới có thể đi ra ngoài. Thời gian bọn họ chìm trong phiêu bạc, đôi khi vài chục năm, thậm chí vài trăm năm, loại cô độc này là vượt qua năng lực thừa nhận của thường nhân. Lâm Phong hắn tu luyện nhiều năm như vậy nhưng toàn bộ thời gian cộng lại đều không dài bằng khoảng thời gian lần này hắn ở trong Hằng Hà Thời Gian.
Lâm Phong nhắm mắt ngồi ở trên người lão ngưu, hắn lập tức tiến vào trong thế giới vũ hồn của bản thân.
Hôm nay, thế giới của hắn cũng ngày càng phát triển lớn hơn, đến hôm nay đã xuất hiện năm vị cường giả cấp Thánh Vương, đây đều là nhóm người mà ngày xưa Lâm Phong bồi dưỡng. Chẳng qua thực lực của nhân loại trong nội thế giới của hắn vẫn gián đoạn như cũ, nhân vật đạt tới cấp Đế cảnh có số lượng rất ít, ngoại trừ số người cực nhỏ mà hắn mang vào, nhưng Lâm Phong cũng không có quá để ý. Lúc này ý niệm hắn khẽ nhúc nhích, nhất thời, hắn có thể cảm nhận được dòng chảy thời gian của cả phiến thế giới này, hôm nay hắn có thể nắm bắt được một chút thời gian chi ý.
- Hôm nay ta sẽ dung hợp khoái chi ý cùng thời gian chi ý, dung hợp mạn chi ý với thời gian chi ý, chỉ cần ta nguyện ý, tâm niệm vừa động liền có thể thay đổi tốc độ chảy của thời gian trong thế giới này. Chẳng qua hiện tại, ta chỉ có thể khiến cho tốc độ chảy của thời gian thay đổi tám lần, đợi cho ta lĩnh ngộ càng sâu liền có thể làm cho tốc độ chạy của thời gian trong thế giới này giống với bên ngoài, gấp mấy trăm lần, thậm chí ngàn lần. Khi đó, ở trong này trải qua ngàn năm thì chỉ là một năm ở ngoại giới, lúc đó còn sợ thế giới của ta sẽ phát triển chậm hay sao.
Lâm Phong nở nụ cười, thế giới của hắn sẽ càng ngày càng hoàn thiện, thời gian đầu sự phát triển của thế giới này cần hắn dẫn đường, nhưng đợi cho thế giới có được vòng tuần hoàn hoàn mỹ của chính mình thì hắn sẽ không nhúng tay vào mà tùy ý cho thế giới tự diễn hóa.
Trong Hằng Hà Thời Gian có tốc độ chảy bất đồng, mỗi một loại tốc độ chảy của thời gian sẽ tạo thành thời gian chi hà, dường như sẽ có một quỹ tích lưu động riêng. Chỉ cần quỹ tích này tuần hoàn không thay đổi thì sẽ không gặp phải nguy cơ mang tính hủy diệt, đây là huyền bí mà Lâm Phong đã lĩnh ngộ ra trong trăm năm phiêu bạc. Lão ngưu từng cùng chủ nhân của hắn đi tới Hằng Hà Thời Gian, hiển nhiên bọn họ cũng từng phát hiện ra huyền bí này, chỉ là loại phương pháp thuận theo Hằng Hà Thời Gian này cũng chỉ là một loại phương pháp bất đắc dĩ, vô cùng bị động. Bởi vì, bọn họ vĩnh viễn không biết bản thân cần phải phiêu bạc bao lâu, nhưng nếu không thuận theo quỹ tích này thì bọn họ nhất định sẽ chết, Lâm Phong cũng là bắt buộc phải làm như vậy, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hơn mười năm sau, trong Thái Yêu giới, tại vùng đấy bên cạnh Hằng Hà Thời Gian, có không ít cường giả xuất hiện, ánh mắt bọn họ nhìn Hằng Hà Thời Gian ở phía xa, đây chính là cấm địa thần bí nhất trong bảy đại cấm địa tại Cửu Tiêu này. Bên trong tràn ngập bí ẩn không biết, có người nói bên trong có rất nhiều thế giới bất đồng. Đương nhiên, thế nhân cũng chỉ coi đó là hồ ngôn loạn ngữ.
- Nhìn kìa, trong Hằng Hà Thời Gian có người.
Giờ phút này, đột nhiên có người kinh hô một tiếng, nhất thời toàn bộ đám cường giả kia hướng ánh mắt nhìn về Hằng Hà Thời Gian ở phía, lúc này bọn họ chỉ thấy có một thanh niên cưỡi trên lưng một hoàng ngưu đang phiêu bạc bên trong Hằng Hà Thời Gian, rất an nhàn, thích ý.
- Một đầu ngưu, mang theo một người, tuyệt đối cả hai đều là tồn tại siêu cấp đáng sợ.
Trong lòng đám người tràn ngập khiếp sợ, lúc này chỉ thấy hoàng ngưu kia bước ra từng bước hướng tới bên ngoài, giống như xuyên qua từng đạo vách ngăn vô hình chắn ngang ở phía trước kia, rất nhanh cả hai liền ra khỏi Hằng Hà Thời Gian.
- Có người, là võ tu.
Giờ phút này ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm những người kia, đồng tử hắn lóe ra, chỉ thấy hoàng ngưu kia vọt tới bên cạnh đám người, lúc này Lâm Phong chợt mở miệng hỏi:
- Đây là ở đâu?
Thần sắc những người này chợt run lên, đầu hoàng ngưu cùng thanh niên này sẽ không phải tồn tại từ thời kỳ viễn cổ chứ.
- Bẩm tiền bối, nơi này là Thái Yêu giới, khu vực giáp với phái nam của Hằng Hà Thời Gian.
Lúc này có một người cung kính nói, khiến cho Lâm Phong vui vẻ:
- Đi ra, rốt cục ta cũng đi ra .
- Kết cục của đại chiến giữa các Thần Điện như thế nào?
Lâm Phong lại hỏi lần nữa.
- Đại chiến giữa các Thần Điện?
Người nọ liền ngẩn người, nói:
- Tiền bối là muốn nói tới thượng cổ chi chiến?
Bọn họ nghĩ đến chiến đấu mà Lâm Phong hỏi chính là tràng đại chiến ở vô số năm trước kia.
- Không phải, ta muốn hỏi chính là ước chiến của các Thần Điện cùng Vận Mệnh Thần Điện, về sau này như thế nào?
Lâm Phong hỏi lại.
- A, hôm nay người của các Thần Điện đã đi tới Vận Mệnh Thần Điện, ước chiến kia rất nhanh sẽ bắt đầu, không biết lần này sẽ có kết cục gì.
Người nọ liền trả lời, âm thanh của hắn vừa hạ xuống, chỉ thấy thân thể của Lâm Phong cùng lão ngưu nhanh chóng xông ra ngoài, cấp tốc hướng tới phương hướng của Vận Mệnh Thần Điện phóng đi. Đồng thời, Lâm Phong cũng dùng ngọc giản truyền tin cho Vận Mệnh Giả, nói cho hắn biết bản thân đang trên đường trở về.
Trận ước chiến này còn chưa có bắt đầu, hắn có thể tới kịp.
- Không ngờ người này lại biết tới tràng ước chiến kia?
Sau khi Lâm Phong rời đi, những người kia vẫn ngây ngẩn cả người, tràng ước chiến kia được định ra tại hai năm trước, việc này cũng có nghĩ là thời gian người này bước vào Hằng Hà Thời Gian còn chưa tới hai năm, hắn lại có thể còn sống đi ra từ trong Hằng Hà Thời Gian.
Từ sau lần cuối Lâm Phong cùng Vận Mệnh Giả gặp nhau, Vận Mệnh Giả một mực vẫn ở trong Phượng Hoàng Cốc tại Thái Yêu giới đợi Lâm Phong, nhưng hắn thật không ngờ Lâm Phong lại từ phương hướng khác trở lại.
- Lão sư, tình huống như thế nào.
Từ trước đến nay Lâm Phong và Vận Mệnh Giả vẫn duy trì liên hệ qua ngọc giản, bởi vậy bọn họ mới có thể hội hợp tại một chỗ.
- Vừa đi vừa nói chuyện, lần này tình hình rất nghiêm trọng, chỉ sợ Vận Mệnh Thần Điện sẽ gặp phải một trường kiếp nạn.
Vận Mệnh Giả mở miệng nói.
- Không thể thuyết phục các Thần Điện khác sao?
Lâm Phong hỏi.
- Các Thần Điện đều mang ý xấu, muốn bọn họ thay đổi ý nghĩ của mình là không thể làm được, giống như Thái Yêu giới bên này, Vận Mệnh Thần Điện đã bị cô lập. Mấy ngày nay ta một mực tiếp xúc cùng người của Phượng Hoàng Cốc cùng Thần Phượng bộ tộc vẫn không có cách nào có thể khiến bọn họ thay đổi quyết định.
- Hiện tại, hy vọng duy nhất chính là thắng được ước chiến lần này, như vậy áp lực của Vận Mệnh Thần Điện sẽ nhỏ hơn rất nhiều, chúng ta sẽ chiếm được thiên đạo chi lý.
Vận Mệnh Giả mở miệng nói, người của Vận Mệnh Thần Điện tin vào mệnh số, tin tưởng thiên đạo, nhưng bọn họ cũng hiểu được, thiên đạo là phụ, sức người có thể thay đổi cả thiên đạo. Bởi vậy, người tu đạo chưa từng có người nào chân chính ký thác vận mệnh của mình vào thiên đạo, tất cả đều là tranh đoạt tương lại cùng thiên đạo.
Lâm Phong trầm mặc, hắn không biết đối thực lực đối thủ lần này của hắn sẽ như thế nào, hắn chỉ có thể làm cố gắng lớn nhất, giành được chiến thắng của trận ước chiến này. Hôm nay, hắn có chút tin tưởng bản than có thể chiến thắng trận chiến này. Đương nhiên, hắn cũng tuyệt đối không coi nhẹ đối thủ.
- Đúng rồi Lâm Phong, ngươi, chuẩn bị như thế nào?
Ánh mắt Vận Mệnh Giả nhìn chằm chằm Lâm Phong, mở miệng hỏi.
- Cho dù không tiếc hết thảy, ta cũng sẽ thắng được trận chiến này.
Thần sắc Lâm Phong trầm ngâm đáp lại, đây là nhân tình mà hắn nợ Vận Mệnh Thần Điện, hắn chỉ cho phép mình chiến thắng.
Lâm Phong cùng Vận Mệnh Giả về tới Vận Mệnh Chi Thành. Ngày hôm nay, bởi vì ước chiến kia, Vận Mệnh Chi Thành mở rộng đại môn đối với Cửu Tiêu thiên đình, bên trong, tụ tập rất nhiều cường giả, chư cường khắp nơi tại Cửu Tiêu đều tề tụ về Vận Mệnh Chi Thành, Thánh Nhân cũng xuất hiện rất nhiều, đây chân chính có thể nói là một hồi thịnh hội, đã từ rất lâu rồi Cửu Tiêu không có cảnh tượng lớn tới bực này .
Một ngày này, trong Thần Điện huyền phù trên hư không của Vận Mệnh Chi Thành, có hai tôn thân ảnh từ trên trời giáng xuống, dừng ở phái trên một tòa cổ phong, ánh mắt hai người nhìn về thân ảnh phía trước.
- Lâm Phong.
Điện chủ của Vận Mệnh Thần Điện Điện mở mắt ra, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Phong, thần sắc lộ ra ý cười hòa nhã, nói:
- Cuối cùng ngươi đã trở lại.
- Đã làm Điện chủ lo lắng.
Lâm Phong khẽ hạ thấp người, nói.
- Ngươi là người trong số mệnh, ta chưa bao giờ hoài nghi rằng ngươi sẽ không xuất hiện.
Điện chủ mỉm cười nói:
- Lần này sẽ có bốn người tham gia, tùy ngươi lựa chọn người cùnh mình chinh chiến.
Ánh mắt Lâm Phong hướng tới hư không phía dưới, hắn phát hiện ra một vài thân ảnh quen thuộc ở đó, Sở Xuân Thu thân khoác tử sắc trường bào, ngạo nghễ mà đứng, giống như một tồn tại ngạo thị thương sinh; Không Minh, hai tay tạo thành chữ thập, im lặng giống như không tồn tại, khí chất của hắn cùng Sở Xuân Thu hoàn toàn bất đồng, bọn họ cũng đã đạt tới Thánh Vương tiểu thành, tốc độ tu luyện cũng là vô cùng siêu phàm.
- Trên người ngươi từng phát ra vận mệnh quang hoa, trên người Sở Xuân Thu cùng Không Minh cũng từng xuất hiện dị tượng, bọn họ cũng là nhân vật phi phàm.
Điện chủ mở miệng nói.
- Ân.
Lâm Phong gật gật đầu, sau đó hắn lại nhìn về phía sư huynh Hầu Thanh Lâm của mình, Quân Mạc Tích, Chu Vinh Mãn cũng đã trở lại, còn có Hoa Thanh Phong, cùng với các đệ tử kiệt xuất khác của Vận Mệnh Thần Điện.