Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 2499 - Đại Kết Cục

Đại kết cục Đại kết cục viptruyenfull.com

Sau một đêm, Cửu Tiêu rung chuyển mọi chuyện lại bình tĩnh xuống, tất cả chiến đấu cũng dần dần bình ổn.

Băng Hỏa Thần Điện tự động giải tán, Hư Không Thần Điện cũng không còn tồn tại, mọi người trong Ma Thần Điện tán đi, Bằng tộc trong Thái Yêu giới không dám đặt chân vào Cửu Tiêu nữa.

Sinh Mệnh Thần Điện xuất hiện trở lại; Thiên Phạt Thần Điện cực kỳ hưng thịnh.

Tại vùng đất Vận Mệnh Thần Điện ngày xưa không chỉ có Vận Mệnh Thần Điện trùng kiến, mà nó còn liên thông đến một cái thế giới, đó là thế giới của Lâm Phong, nối tiếp hai cái thế giới chính là cánh cửa vận mệnh, người bên trong có thể tùy ý ra vào, mà người ngoại giới phải được cho phép, mới có thể bước vào bên trong.

Hôm nay cánh cửa vận mệnh của Vận Mệnh Thần Điện trên một ngọn núi cao nhất, trước cánh cửa có rất nhiều thân ảnh, mấy cái thân ảnh này, đều là một chút tồn tại siêu cấp đáng sợ, có thực lực vô thượng cảnh, trong những người này có người của Đại Địa Thần Điện, có người của Thiên Âm Thần Điện, cũng có vô thượng cường giả Hư Không Thần Điện, nhân vật chí tôn của Hỏa Diễm cùng Băng Tuyết Thần Điện ngày xưa, bọn họ nơm nớp lo sợ, tiến đến bồi tội .

Nhưng mà lúc này, chỉ thấy trong cánh cửa vận mệnh có một người đi ra, nói với bọn họ:

- Các ngươi trở về đi, chúa tể nói, ngày xưa Thiên Âm Thần Điện cùng Đại Địa Thần Điện cũng bất đắc dĩ mới quy thuận Băng Hỏa Chí Tôn, hắn sẽ không để trong lòng, về sau hảo hảo phát triển Thần Điện của mình.

- Đa tạ!

Thần sắc hai vị điện chủ trở nên kích động, tuy họ đoán Lâm Phong sẽ không so đo việc này cùng bọn họ, nhưng mà Lâm Phong không nói ra, khiến bọn họ bất an trong lòng.

- Những người khác cũng đi đi, chúa tể không rảnh so đo cùng các ngươi.

Người kia lại phất phất tay lần nữa, những người khác cũng bất an rời đi, thầm nghĩ về sau phải quản bản thân cho tốt, không nên làm Vận Mệnh Thần Điện tức giận.

Ngày khác lại có hàng thân ảnh đến bên ngoài cánh cửa vận mệnh, người cầm đầu chính là một lão ẩu, người này dẫn theo không ít người đi tới, bọn họ buông xuống bên ngoài cánh cửa vận mệnh, cung kính nói với thủ vệ:

- Hai vị, chúng ta muốn cầu kiến Già Thiên một lần, thỉnh thông báo một tiếng.

- Báo danh hào ra.

Hai người đạm mạc nói một câu, mấy ngày hôm nay đều có người cầu kiến, sao họ có thể để ý nhiều như vậy.

- Chúng ta là người Tuyết tộc, cũng là gia chủ của mẫu thân Già Thiên.

Lão ẩu thấp giọng nói.

- A, hóa ra là người Tuyết tộc, lúc trước dám miệt thị chúa tể của chúng ta, đi đi, thiếu chủ Già Thiên không rảnh thấy các ngươi.

Một người trong đó phất phất tay, hôm nay sự tích của Lâm Phong đã sớm truyền khắp thiên hạ, có ai biết, có ai không hiểu, mấy cái người Tuyết tộc này thật buồn cười, hiện tại mới biết cầu tới cửa sao.

- Là như vậy tiểu ca, Tuyết tộc chúng ta xuất hiện một vị vương thể, hơn nữa dung mạo đẹp tuyệt luân, thiên phú dị bẩm, ta muốn giới thiệu cho hài nhi Già Thiên.

Chỉ thấy lão ẩu kia nở nụ cười, sau đó lập tức phất phất tay, nhất thời phía sau có một vị nữ tử tiến lên.

- Nàng gọi An Nhiên, hai vị tiểu ca có thể hỗ trợ một chút hay không.

Lão ẩu cầu xin nói, hai gã thủ vệ kia nhìn thoáng qua nhau, quả thật nữ tử này không tồi, chỉ có điều không biết Già Thiên thiếu chủ có thích không.

- Như vậy đi, ta giúp các ngươi mang nàng đi cầu kiến Già Thiên thiếu chủ, các ngươi đi về trước đi.

Trong đó có một người mở miệng nói.

- Tốt, tốt!

Lão ẩu vui sướng gật gật đầu, lập tức dặn dò An Nhiên vài tiếng, sau đó bọn họ rời đi, nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn như cũ, họ hy vọng Già Thiên có thể tha thứ cho Tuyết tộc, cấp bọn họ một chút hy vọng.

Lâm Phong không ở trong thế giới của mình, lúc này thân ảnh hắn trực tiếp xuất hiện trong Thánh Thành Trung Châu, hắn đứng ở phương xa, nhìn về phía Thiên Đài, thấy Thiên Đài trở lại đứng sừng sững, lại lần nữa tuyển nhận môn nhân, đôi mắt hắn cũng lộ ra một nụ cười, Thiên Đài gặp nhiều sóng gió, lên lên xuống xuống, đều vì hắn, cuối cùng hôm nay không còn người nào dám động .

Tại phía trước Thiên Đài, Vân Thanh Nghiên cùng Đại Hai Trùng đứng ở đó, thét to:

- Đừng nóng vội, cả đám cùng tiến đến đây, người không có thiên phú, đừng nghĩ đến chuyện tiến vào Thiên Đài , hắc hắc.

- Đại Hại Trùng tiền bối, có biết Lâm Phong chúa tể ở đâu không?

Giờ phút này có người hỏi.

- Đương nhiên là biết, ngươi không nhìn xem ta là ai à, ta là anh em kết nghĩa của Lâm Phong, cùng nhau lưu lạc thiên nhai, lúc trước ở Thiên Trì Tuyết Sơn, hắn còn đánh một trận với ta, bại dưới tay ta đó.

Đại Hại Trùng lớn tiếng cười nói, khiến cho Lâm Phong ở xa xa không biết nói gì.

- Gia hoả này, da mặt thật dầy!

Nhược Tà bên cạnh Lâm Phong khinh bỉ nói.

- Lâm Phong, lúc nào đó tới Chiến Vương Học Viện ngồi một chút.

Thí Thiên Lão Tổ bên cạnh mỉm cười nói.

- Lão tổ, ta không đi học viện đâu, người cầm lấy một chút công pháp cùng vũ khí, coi như một chút tâm ý của ta nhé.

Lâm Phong đưa cho lão tổ một chiếc nhẫn trữ vật, khiến cho Thần sắc Thí Thiên Lão Tổ ngưng lại những lão tổ khác bên cạnh hắn lộ ra ý hâm mộ, chỉ sợ lần này Thí Thiên Lão Tổ sẽ được chọn lựa trước một lần đi.

- Lão sư, người thật sự không đi đến thế giới của ta sao?

Lâm Phong hỏi Mộc Trần và Vũ Hoàng .

- Không được, trước kia chúng ta coi Thánh Thành Trung Châu là Thánh Địa, Thiên Đài đã đứng sừng sững ở Thánh Thành Trung Châu, đợi cho Thiên Đài củng cố, ta sẽ du lịch các đại thế giới, rồi mới đi thế giới của ngươi một chút.

Mộc Trần cười nói, hắn cũng thật không ngờ, đệ tử của chính mình lại trở thành Thần linh cao cao tại thượng, hắn căn bản không dám nghĩ.

- Cũng tốt, ta sẽ làm bạn cùng lão sư một đoạn thời gian.

Lâm Phong nở nụ cười, hắn đã khiến tin tức Thiên Đài trọng kiến ở Thánh Thành Trung Châu truyền ra khắp Cửu Tiêu, hy vọng những đệ tử Thiên Đài khác nghe được có thể tiến đến.

. . .

Kiếm Sơn, Vô Thiên Kiếm Đế đang khoanh chân mà ngồi phía trên một ngọn núi, nhưng mà lúc này, ánh mắt hắn lại mở ra, ánh mắt phong duệ, thẳng về phía trời xanh, cả thân hình giống như một thanh lợi kiếm vô cùng phong duệ.

- Người nào đến nơi này!

Mắt Vô Thiên Kiếm Đế như kiếm.

- Vô Thiên tiền bối, lâu lắm không gặp.

Chỉ thấy thân ảnh Lâm Phong phiêu đãng xuống, khiến cho đồng tử Vô Thiên Kiếm Hoàng ngày xưa co rút lại, hắn lập tức cười to nói:

- Lâm Phong, ngươi đã trở lại.

- Đến xem tiền bối có mạnh khỏe hay không.

Lâm Phong nở nụ cười:

- Chẳng qua hôm nay ta thấy tiền bối đã bước vào Thánh Đế cảnh, thì an tâm rồi.

- Ha ha, ta khẳng định ngươi đã bỏ qua ta rồi, ta vẫn không nhìn thấu tu vi của ngươi như cũ, đến đây ngồi đi.

Vô Thiên Kiếm Đế cười nói, Lâm Phong đi đến bên cạnh Vô Thiên ngồi xuống.

- Ngày xưa ta cũng có áp lực thật lớn, xung quanh Kiếm Sơn xuất hiện rất nhiều thế lực lợi hại, hơn nữa ta lại trở mặt với Vô Cực Thiên Cung, ta không thể không khiến chính mình cường đại lên.

Vô Thiên cười nói.

- Vô Cực Thiên Cung.

Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, lập tức cười nói:

- Duyên phận, xem ra tiền bối đã giải quyết ?

- Ân, đã giải quyết .

Vô Thiên cười nói:

- Ngươi nói cho ta biết, hiện tại tu vi ngươi là gì .

- Ta?

Lâm Phong nở nụ cười nói.

- Chúng ta đi ra ngoài một chút nhé.

Lâm Phong nói xong, cuồng phong lập tức thổi qua, Vô Thiên chỉ cảm thấy đầu bị một trận mê muội, ngay sau đó hắn phát hiện mình đã xuất hiện phía trên một tòa thành trì, dưới hạ không, có một cái đại trận.

- Diễm Kim thành, Diễm Kim Tháp tổ chức luyện khí.

Vô Thiên lung lay, lập tức nhìn về phía Lâm Phong ở bên cạnh, hắn còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.

- Ngươi, ngươi. . .

Vô Thiên bị nghẹn nói không ra lời, này là cái cảnh giới gì?

- Tiền bối, ngươi tới Thánh Đế cảnh rồi, ở trong này cũng khó mà có thể đi về trước, về sau đến Cửu Tiêu thiên đình ngồi đi.

- Ta đi đâu tìm ngươi?

Vô Thiên hỏi.

Vận Mệnh Chi Thành, hoặc là ngươi hỏi ai đó nói tìm Lâm Phong là được.

Lâm Phong cười nói, khiến cho Vô Thiên Kiếm Hoàng gật gật đầu, ít nhất cũng là Lâm Phong Thánh cảnh đi.

- Nhìn đi, không ngờ phía dưới là Đoan Mộc Thánh Đế cùng Mộc Lâm Tuyết, bọn họ trở về chủ trì cái đại hội luyện khí này sao.

Lâm Phong nhìn về phía hạ không, hắn thấy được người quen ngày xưa, Đoan Mộc Thiên Đế, Mộc Lâm Tuyết cùng với Mộc Thanh Ảnh.

- Mộc Lâm Tuyết đã gả cho một vị nhân vật thiên tài, hôm nay phu quân nàng cũng có tu vi Thiên Đế, người này theo đuổi nàng hơn năm trăm năm, nàng mới đồng ý, lần trước ta nghe Đoan Mộc nói, trước kia nàng một mực chờ đợi, không đợi biết bao nhiêu năm tháng nữa.

Vô Thiên nói xong nhìn về phía Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong mỉm cười.

Giờ phút này, Đoan Mộc giống như cảm giác được cái gì đó liền ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu hư không, khoảnh khắc hắn nhìn thấy Lâm Phong, lòng hắn hung hăng run rẩy.

- Bị phát hiện rồi, chúng ta đi xuống đi.

Vô Thiên cùng Lâm Phong bước chậm mà xuống, chỉ thấy cùng lúc đó thân thể Đoan Mộc bay lên không, đi đến trước mặt Lâm Phong, khom người xuống làm lễ, cung kính nói:

- Đoan Mộc, bái kiến chúa tể.

- Chúa tể?

Vô Thiên sửng sốt, có cảnh giới này sao?

- Đoan Mộc tiền bối, ngươi đừng làm ta tổn thọ.

Lâm Phong cười nói.

- Chúa tể, ngươi cũng không nên gọi ta là tiền bối.

Đoan Mộc Thánh Đế cảm thấy xấu hổ, đây chính là gia hoả xử lý Thần đó a.

- Tốt, tốt, Đoan Mộc lão ca.

Lâm Phong không nói gì, chỉ thấy Mộc Lâm Tuyết đi đến trước người Lâm Phong, đôi mắt ẩn ẩn ngấn lệ, trừng mắt nhìn thanh niên phía trước, hắn từng trợ nàng luyện khí, giúp nàng cướp lấy danh hiệu quán quân, nhưng mà, hắn lại rất nhẫn tâm.

- Ngươi là tên hỗn đản, hỗn đản.

Mộc Lâm Tuyết mắng Lâm Phong.

- Lâm Tuyết, không được làm càn.

Đoan Mộc quát lớn một tiếng, Lâm Phong cười khổ không thôi, nói:

- Đoan Mộc lão ca, không sao.

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Mộc Lâm Tuyết, cười nói:

- Chứng kiến các ngươi đều mạnh khỏe, ta yên tâm rồi.

Nhìn thấy Mộc Lâm Tuyết vẫn trừng mắt nhìn hắn như cũ thì Lâm Phong biết không thể ở lâu, nói:

- Đoan Mộc lão ca, rảnh rỗi có thể đi đến Cửu Tiêu thiên đình tìm ta, Lâm Tuyết, sống tốt với nhân sinh của chính mình nhé.

Dứt lời, hắn mang theo Vô Thiên biến mất trước mặt đám người, Mộc Lâm Tuyết nhìn thấy thân ảnh kia biến mất, nước mắt không ngừng rơi xuống, phu quân của nàng đi đến trước mặt nàng, thở dài một tiếng, hắn vẫn biết trong lòng nàng có hắn, ngàn năm không quên.

Yêu Dạ Đảo, Lâm Phong lại một nữa đi tới nơi này, Thần niệm càn quét mà qua, rất nhanh, hắn phát hiện Hồ Nguyệt cùng Thần Vũ, họ vẫn còn ở lại Yêu Dạ Đảo như cũ, hơn nữa hắn phát hiện, Hồ Nguyệt cùng Thần Vũ Vũ Hoàng, ở cùng một chỗ .

Chứng kiến một màn này Lâm Phong vui sướng vô cùng, đột nhiên một cái nhẫn trữ vật từ trên bầu trời hạ xuống, dừng ở bên cạnh Thần Vũ Vũ Hoàng cùng Hồ Nguyệt, hai người ngẩn ra, Hồ Nguyệt lập tức nhặt lên, nói:

- Ai ?

Nói xong, Thần niệm của nàng xâm nhập vào bên trong, sau một lát thân thể của hắn khẽ run rẩy, phóng lên cao giận dữ hét:

- Thằng ranh con Lâm Phong, ngươi đi ra cho ta.

- Thần Vũ tiền bối, Hồ Nguyệt tỷ tỷ, rảnh rỗi đi đến Cửu Tiêu thiên đình tìm ta, Tiêu lão cũng ở nơi đó.

Thanh âm Lâm Phong cuồn cuộn mà đến, nhưng mà họ đâu có thấy bóng dáng Lâm Phong, Hồ Nguyệt cùng Thần Vũ nhìn ra phương xa, chỉ thấy Thần Vũ cười nói:

- Gia hoả này, không thèm hạ xuống gặp mặt.

- Xem ra ta không tìm hắn tính sổ không được.

Hồ Nguyệt thấp giọng mắng, nhưng mà lúc này Lâm Phong, đã tới khu vực Thanh Đế Sơn rồi, ngày xưa nơi đây là vùng đất của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, chỉ có điều hôm nay nơi này, đã bị Thiên Đài thống trị.

Hôm nay Thiên Đài cũng cực kỳ phồn thịnh, Thần niệm Lâm Phong đảo qua cả Thiên Đài, rất nhanh, ánh mắt hắn ngưng lại, hắn thấy được một thân ảnh quen thuộc.

- Nàng thật sự đến Thiên Đài sao.

Nội tâm Lâm Phong chấn động, Hoắc Thi Vận từ Long Sơn đế quốc tìm kiếm chính mình, tìm được Thiên Trì Tuyết Sơn, hắn lưu lại tin tức, Thiên Đài đã thành lập, nàng lại thật sự đến đây.

Ngàn năm, đây là cái khái niệm gì, lúc này tóc Hoắc Thi Vận rất tóc dài, nàng đứng phía trước cửa sổ, thì thào nói nhỏ:

- Nghe nói Thiên Đài đã trùng kiến ở Thánh Thành Trung Châu, không biêt hắn có ở nhà hay không.

Nghĩ tới đây, mắt đẹp của nàng lộ ra một chút ý cười, nhưng mà một chút ý cười này, có thêm vài giọt nước mắt, ngàn năm chờ đợi, ngàn năm cô tịch, nàng khắc khổ tu hành, không cho chính mình già đi, nhưng mà hắn không có xuất hiện.

Một tiếng thở dài vang lên bên tai Hoắc Thi Vận, khiến cho thân thể Hoắc Thi Vận chuyển qua, rồi đột nhiên mắt đẹp của nàng đọng lại ở kia, hai tay nàng che mặt lại khóc.

- Ngàn năm qua, ngươi rất ngốc.

Lâm Phong đi lên trước, ôm Thi Vận vào trong ngực, giờ khắc này thân thể Hoắc Thi Vận run rẩy, cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có, ngàn năm chờ đợi, ngàn năm đau khổ, giờ khắc này hạnh phúc cũng tiến đến, nước mắt của nàng, không thể khống chế, rơi xuống như mưa.

Phía trên hư không vô tận, có một tôn thân ảnh Lâm Phong đứng ở kia, khoé miệng lộ ra một chút ý cười, hắn lập tức bước chậm mà ra, ly khai nơi này.

. . .

Bộ lạc cổ lão, Mục Doãn vẫn ở đây như cũ, nàng vẫn thánh khiết và xinh đẹp như vậy, hơn nữa đã sớm bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, chỉ có điều nàng vẫn vì người trong bộ lạc chữa bệnh, được tôn là thánh nữ, không biết có bao nhiêu người theo đuổi, nhưng mà nàng chưa bao giờ động tâm qua, ngàn năm qua, trong bộ lạc biến ảo hàng nghìn hàng vạn thứ, chỉ có nàng là mãi mãi không thay đổi, chưa từng có rời khỏi bộ lạc.

Ngày hôm nay, Mục Doãn chữa trị hết thương thế cho mọi người xong, thì ngồi dưới hàng cây trước nhà, hai tay nâng cằm, giống như hoài niệm về cái gì đó.

Nhưng mà lúc này, chỉ thấy có một người ngồi bên cạnh Mục Doãn, Mục Doãn đang ngẩn người nên lúc này mới phản ứng lại, chuyển mắt qua nhìn, vừa nhìn thấy người đó, ánh mắt của nàng không thể dời đi.

Mục Doãn ở trong trong bộ lạc ngàn năm, chưa bao giờ rời đi nửa bước, rốt cục ngày này cũng tới rồi, cuối cùng nàng theo một vị thanh niên rời đi, không ai trách nàng, chỉ có vô số lời chúc phúc.

. . .

Lâm Phong đi vào trong tiểu thế giới, đi tới Bát Hoang, hôm nay Kiếm Các đã là vương của Bát Hoang, nhưng mà tại Thiên Khung Tiên Khuyết, có một vị tiên tử cực lợi hại, Kiếm Các cũng không dám trêu chọc, không biết vị tiên tử này có bao nhiêu cường đại, nghe nói nàng là một vị đại đế cường đại, cũng có người nói, nàng đã siêu việt đế cảnh.

Lâm Phong đi tới Thiên Kính Thành, vùng đất của Thiên Đài ngày xưa, sau đó nghỉ chân thật lâu.

Sau đó Lâm Phong đi tới Thiên Trì Tuyết Sơn, ở đây hắn gặp được vài vị lão sư, Hỏa Tôn Giả, Tuyết Tôn Giả, Kiếm Cuồng, hắn còn gặp được Thiên Trì Tuyết, bọn họ cũng rất cao hứng.

Lâm Phong đi tới Long Sơn đế quốc, hắn tới đón người nhà U U, theo hắn rời đi.

Lâm Phong đi tới Tuyết Nguyệt Quốc, vào trong Đoạn Nhận Thành.

Lâm Phong đi tới Vân Hải Tông, hắn giống như lại thấy được Bắc lão, thấy được Không lão, thấy được Nam Cung Lăng.

Lâm Phong, đi tới Dương Châu Thành.

. . .

Cửu U thập nhị quốc có tuyết sơn mờ mịt, tuyết bay không ngừng, trên một tòa tuyết sơn, có một gian phòng nhỏ, ngoài gian phòng nhỏ, một vị nữ tử im lặng nằm trong tuyết, nhìn bầu trời, nữ tử này rất xinh đẹp, nàng buông tha tất cả muốn trở thành Băng Tuyết nữ Thần, nàng buông tha cho việc phải làm một vị tiên tử, nàng đi lên tuyết sơn, sinh sống một mình ngàn năm.

Ngày hôm nay, có một vị thanh niên đi lên tuyết sơn ít dấu chân người này, hắn đạp từng bước đi tới trước phòng nhỏ, hắn nằm bên người nữ tử, một cách rất im lặng.

Ánh mắt Như tiên tử chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía thanh niên, tiên tử rơi lệ, nước mắt chảy xuống tuyết, khiến một mảnh bông tuyết bị hòa tan.

. . .

Ngày này, có vài đạo thân ảnh đi tới Vận Mệnh Chi Thành, bọn họ đi đến bên cạnh Vận Mệnh Chi Thành, trong đó có một người phóng đãng không gò bó, trong tay cầm hồ lô rượu lô, muốn đi vào thế giới của Lâm Phong.

Vài đạo thân ảnh khác giống như người một nhà, một nam một nữ, mang theo một cô gái mười tuổi.

- Các ngươi là ai, báo danh tính ra, tới đây làm gì?

Thủ vệ hỏi mấy người.

- Ta nói ta là huynh đệ của Lâm Phong, bảo hắn ra đây đón ta đi.

Thanh niên hào phóng kia uống một ly rượu, sang sảng nói.

- Ngươi muốn chết à.

Đột nhiên tên thủ vệ kia phóng thích thánh uy, hắn chính là tiểu thành Thánh Vương, chuyện này khiến cho cước bộ thanh niên lui lại, buồn bực nói:

- Ta thật sự là huynh đệ của hắn, ngươi nói với hắn, tên ta là Vân Phi Dương!

Cô gái bên cạnh quát lớn với hắn:

- Ngươi nói dối, cha ta mới là huynh đệ với Lâm Phong, Lâm Phong là đại bá của ta.

- “.....”

Ánh mắt thanh niên kia lóe lên, thật vất vả mới biết Lâm Phong ở đây, sao bây giờ không thấy hắn vậy!

- Mỗi ngày ta thấy rất nhiều người giả mạo như các ngươi tiến đến, đi đi thôi, đừng ép ta động thủ.

Tên thủ vệ lạnh lùng nói.

- Xem ra ta chỉ có thể tự tay báo cho anh ta.

Lâm Vô Thương ôm lấy cô bé cười khổ nói, hắn lập tức lấy ra một quả ngọc giản, chỉ có điều tên thủ vệ kia bĩu môi, không thèm nhìn Lâm Vô Thương.

Hoàng cung, Tuyết Nguyệt Quốc, phía trên tiệc rượu, mọi người ngồi cùng một chỗ, nói đến chuyện vui lại phá lên cười.

Phía trên bàn rượu này, có rất nhiều người, Lâm Phong, Lâm Hải, Nguyệt Mộng Hà, Lâm Vô Thương, Ngân Nguyệt, Mộng Tình, Đường U U, Liễu Phỉ, Đoạn Hân Diệp, Thu Nguyệt Tâm, Mộc Trần, Vũ Hoàng, Hầu Thanh Lâm, Nhược Tà, Thiên Si, Quân Mạc Tích, Lang Tà, Vân Phi Dương, Đại Hại Trùng, Tiêu Vũ Thiên, Tiểu Nhã. . . Rất nhiều, rất nhiều, bọn họ ngồi với nhau, kể rõ từng chuyện xưa, từ chuyện cảm động đến chuyện nhiệt huyết!

Lâm Phong có hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ, hắn lại nhớ tới Bắc lão, nhớ tới Không lão, nhớ tới Yên Vũ Bình Sinh, nhớ tới điện chủ Vận Mệnh Thần Điện, hắn suy nghĩ, có một ngày, hắn có thể khiến thời gian nghịch chuyển hay không!

( Hết)

Bình Luận (0)
Comment