Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 273 - Khiêu Khích

Khiêu Khích Khiêu Khích viptruyenfull.com

Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Trong một gian phòng khách quý, Lâm Phong và Mộng Tình ngồi ở trên ghế mềm, Bá Đao lại đứng sau lưng hai người.

Xuyên qua tấm màn kỳ lạ, ba người Lâm Phong có thể thấy rõ ràng tất cả cảnh tượng bên ngoài, nhìn sơ qua cả phòng đấu giá lớn như vậy.

Lúc này, phòng đấu giá trước mặt đột nhiên có một bóng người uyển chuyển đi ra. Đó chính là nữ tử đã tiếp đón Lâm Phong trước đây không lâu. Giờ phút này nàng đã đổi một trang phục khác. Đó là một chiếc váy dài màu xanh, làn váy thật dài kéo trên mặt đất, hai vai vẫn lộ ra bên ngoài. Từ góc nhìn này của Lâm Phong, thậm chí có thể nhìn thấy được khe sâu bên trong, khiến cho Lâm Phong cảm giác có chút khác thường.

Mắt Mộng Tình khẽ chớp, liếc nhìn về phía Lâm Phong. Lâm Phong dường như có cảm giác, ánh mắt nhìn qua. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Lâm Phong không khỏi khẽ cười.

Vào lúc này, ở trong phòng khách quý bên cạnh phòng của Lâm Phong có một người thanh niên dáng vẻ bình thường đang ngồi. Ánh mắt hắn lạnh lùng như đao. Phía sau hắn có một đám người rất cung kính đứng ở nơi đó. Đó chính là hai nam, hai nữ Lâm Phong đã ở trong tửu lâu.

- Nữ nhân Lam Kiều này càng lúc càng quyến rũ.

Lãnh Nguyệt hờ hững nói một tiếng, trong câu nói có kèm theo ý mờ ám, nhưng từ trong miệng của hắn nói ra, vẫn khiến cho người ta cảm thấy vài phần sắc bén.

- Nếu như Lãnh Nguyệt sư huynh thích nói, tin tưởng Lam Kiều nhất định sẽ không cự tuyệt.

Một người phía sau Lãnh Nguyệt nịnh hót nói.

Đã thấy khóe miệng của Lãnh Nguyệt hơi cong lên, cười nói:

- Quá thuận theo, điều này còn có ý nghĩa gì nữa, ta thích dùng sức mạnh.

Nghe hắn nói như thế, bốn người nhìn nhau. Đao công tử có tính cách kỳ quái, sắc bén bá đạo, hắn cũng không quá để ý xem người khác có thuận theo hắn hay không. Hắn hưởng thụ chính là khi dùng để đao bắt đối phương thuận theo. Không nghĩ tới đối với nữ nhân, hắn cũng như vậy, cuối cùng lại thích cưỡng bách.

- Thật vất vả mới tới thành cổ Thiên Lạc một chuyến, đao phải lấy được, nữ nhân cũng không có thể thiếu.

Giọng điệu Lãnh Nguyệt lạnh lùng, thần sắc bốn người sau lưng hắn cứng đờ. Xem ra, Lam Kiều chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Lãnh Nguyệt. Ai bảo nàng ngày thường mị hoặc như vậy, hơn nữa còn để lộ ra thân thể tuyệt vời, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Hôm nay buổi bán đấu giá diễn ra giống như thường ngày, vẫn là mười món vật phẩm Lâm Phong không có hưng thú quá lớn với mấy cái bảo vật ban đầu. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở đó nhìn người đấu giá phía dưới.

Mãi đến khi Lam Kiều tuyên bố món vật bán đấu giá thứ tám, Lâm Phong mới có được vài phần hứng thú.

Linh khí thượng phẩm, Tàn Nguyệt, giá khởi đầu là một nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Hôm nay, có rất nhiều mọi người đến đây vì Tàn Nguyệt này. Vừa được đưa ra bán, giá khỏi điểm của Tàn Nguyệt lại tăng lên tới hai nghìn nguyên thạch trung phẩm, vượt qua năng lực của không ít người.

Linh khí thượng phẩm tuy rằng trân quý, nhưng hai nghìn nguyên thạch trung phẩm tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ.

- Ba nghìn nguyên thạch trung phẩm!

Lúc này, một giọng nói sắc bén truyền ra, giống như đao. Một đao ý phóng ra ở trên không trung, bao phủ lấy tất cả đám người ở trong phòng đấu giá, nhưng nó vừa lóe lên lại biến mất.

Điều này làm cho ánh mắt của rất nhiều người chợt cứng đờ. Ngay lập tức ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía một chỗ phòng khách quý, ở nơi đó mơ hồ có một thanh đao sắc bén sắp được rút ra khỏi vỏ.

- Là Đao công tử!

Trong lòng đám người thầm run rẩy, đao ý này chắc là do Đao công tử phóng ra. Bọn họ đã sớm nghe nói hắn đi tới thành cổ Thiên Lạc, không ngờ trực tiếp nhìn đám người phóng ra đao ý, thật là bá đạo.

Chỉ có điều thiên phú và thực lực của bản thân Đao công tử đều siêu quần, lại thêm phía sau có Hạo Nguyệt tông, tất nhiên có bản lĩnh để bá đạo. Ngay cả cường giả Huyền Vũ cảnh cũng sẽ nhường hắn vài phần. Dưới Huyền Vũ cảnh, Đao công tử thật sự không mấy kiêng kỵ.

Sau khi đao ý này phóng ra, quả nhiên phòng đấu giá lại yên tĩnh vài khắc.

- Ba nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm!

Lúc này, giọng nói lạnh lùng vang lên, đánh tan sự yên tĩnh. Giọng nói này cũng tới từ cùng một hàng gian phòng khách quý của Đao công tử, hơn nữa cùng chỗ với Đao công tử, chỉ cách nhau một gian phòng khách quý.

- Sao?

Ánh mắt Lãnh Nguyệt chợt lạnh xuống, lập tức nói:

- Bốn nghìn nguyên thạch trung phẩm.

- Bốn nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm.

Giọng nói mang theo hơi lạnh kia lại một lần nữa vang lên, khiến cho sắc mặt Lãnh Nguyệt dần dần biến hóa, trong lúc bất chợt một đao ý dâng trào phóng ra ngoài, đánh về phía trong phòng khách quý này.

- Đao công tử làm vậy là có ý gì, bán đấu giá là công bằng cạnh tranh, ngươi làm vậy tính là cái gì.

Một đạo khí tức lạnh giá phát ra, giống như hàn băng, như sương như tuyết, ngăn cản đao ý ở bên ngoài.

- Người của sơn trang Băng Tuyết!

Ánh mắt của đám người nghiêm lại. Đệ tử của sơn trang Băng Tuyết, hơn nữa còn dám khiêu khích Đao công tử, như vậy chỉ có một người.

- Băng Nguyên!

Đao công tử quát lạnh một tiếng, lên tiếng lần nữa:

- Năm nghìn nguyên thạch trung phẩm.

- Năm nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm.

- Tám nghìn nguyên thạch trung phẩm.

Lần này, Lãnh Nguyệt trực tiếp tăng giá lên đến hơn tám ngàn, đồng thời đao thế sắc điên cuồng phun ra.

Đám người phía dưới thầm run rẩy. Đao công tử thật là giàu có, giá tiền này đã rất cao.

- Nếu Lãnh huynh thích như vậy, ta lại không tranh nữa.

Lãnh Nguyệt hờ hững cười, hàn băng ý lại một lần nữa trở nên hung bạo mạnh mẽ, sương tuyết màu trắng lan tràn ở phía trên không trung, những tiếng động cực lớn ầm ầm bạo phát ra. Bức màn che ở giữa phòng khách quý của hai người này ầm ầm nổ tung, lộ ra ba bóng người.

Một nam một nữ đang ngồi ngay ngắn ở trong đó, còn có một nam tử đeo mặt nạ đứng ở phía sau.

- Vậy ta lại cám ơn Băng huynh, thanh đao Tàn Nguyệt thuộc về ta.

Trong giọng nói của Đao công tử đều là phong quang, lại nhìn ba người Lâm Phong ở giữa.

Đám người nhìn ba người Lâm Phong, cũng âm thầm lắc đầu. Chỉ có thể trách bọn họ gặp xui xẻo, không ngờ lựa chọn phòng khách quý ở giữa phòng khách quý của Băng Nguyên và Đao công tử.

- Lam Kiều, tuyên bố.

Đao công tử nhìn trên đài đấu giá mở miệng nói một tiếng. Lam Kiều liếc mắt nhìn về phía gian phòng khách quý vừa bị nổ tung, khẽ gật đầu với Lâm Phong, lộ ra một nụ cười có vẻ áy náy.

Nàng vừa định mở miệng nói, lại nghe Lâm Phong thản nhiên nói:

- Tám nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm.

Lâm Phong vừa dứt lời, nhất thời không gian dường như bị đông cứng. Lâm Phong ra giá tám nghìn một trăm nguyên thạch trung phẩm, tranh đoạt với Đao công tử.

- Hắn là đang bực bội sao?

- Có lẽ là gặp phải vạ lây, trong lòng khó chịu mới hành động theo cảm xúc. Xem ra, người này sẽ gặp xui xẻo.

Trong lòng rất nhiều người đều sinh ra một ý nghĩ, nhưng những người đã từng nhìn thấy Lâm Phong và Băng Nguyên xung đột, lại không cho là như vậy. Không ngờ là người này, hắn không chỉ trêu chọc Băng Nguyên, lúc này hình như lại muốn khiêu khích Đao công tử, Lãnh Nguyệt.

Lãnh Nguyệt nghe được giọng nói đột nhiên này cũng cảm thấy sửng sốt một chút, ngoại trừ Băng Nguyên ra, lại còn có người khiêu khích hắn, muốn đối nghịch với hắn.

Ánh mắt khép hờ, ý thức của Đao công tử đập ra, nhất thời biết đối phương là người nào, hắn mở mắt ra, khóe miệng cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh.

- Xem ra, một đao ở trong khách sạn kia còn chưa đủ uy hiếp được các ngươi.

Lãnh Nguyệt bá đạo nói một tiếng, sau đó lập tức mở miệng nói:

- Chín ngàn nguyên thạch trung phẩm.

- Chín ngàn một trăm nguyên thạch trung phẩm.

Lãnh Nguyệt vừa dứt lời, trong nháy mắt, giọng nói của Lâm Phong lại vang lên. Đáng hận hơn chính là, giọng nói của Lâm Phong cực kỳ bình tĩnh, không có nửa điểm dao động. Hình như, hắn căn bản cũng không có để Đao công tử vào trong mắt.

- Ngươi đâm đầu vào chỗ chết.

Lãnh Nguyệt đứng dậy, đao ý cuồng phách ầm ầm phóng ra, âm thanh két két vang dội. Tấm màn ở phía trước người của Lãnh Nguyệt nổ tung, bóng dáng sắc bén của hắn nhất thời xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lúc này, hắn và Lâm Phong chỉ cách một bức tường, nếu như hai người đều nhảy tới trước một bước, lại có thể nhìn thấy được đối phương.

Thân thể của Bá Đao khẽ run lên, đi tới phía trước, bước chân bỗng nhiên nhảy lên. Nhất thời đao thế bá đạo dâng trào, xông ra ngoài.

Giữa hư không phát ra tiếng nổ ầm ầm vang dội. Đây là đao cùng đao va chạm vào nhau.

- Đấu giá không nổi cũng không nên ở chỗ này cho thêm mất mặt xấu hổ, Đao công tử, đổi tên thành công tử xấu hổ, ngược lại còn thích hợp hơn một chút.

Lâm Phong nói một tiếng, lại ở ngay trước mặt tất cả mọi người, châm chọc Lãnh Nguyệt như vậy.

- Một vạn hai ngàn nguyên thạch trung phẩm.

Lãnh Nguyệt cắn răng mở miệng nói, Lâm Phong cuối cùng lại châm chọc hắn đấu giá không nổi.

- Ha hả, người của Hạo Nguyệt tông quả nhiên là không có chỗ để sử dụng nguyên thạch.

Lâm Phong châm chọc cười nói:

- Linh khí đắt như vậy, ta cũng không cần.

- Đáng chết, hắn cố ý.

- Người này thật thú vị, cuối cùng lại cố ý khiêu khích chọc giận Đao công tử, khiến cho hắn tiêu hao nhiều nguyên thạch như vậy đi đấu giá thanh đao Tàn Nguyệt.

Nghe được Lâm Phong nói, ánh mắt mọi người đều có phần nghiêm trọng. Người này thực sự quá to gan.

Sắc mặt của Lãnh Nguyệt và bốn người phía sau hắn đều cứng đờ, ánh mắt lạnh như băng.

- Ha ha, huynh đệ nói không sai, xem ra Hạo Nguyệt tông thật sự không có chỗ nào để dùng nguyên thạch.

Băng Nguyên ở bên cạnh cũng mở miệng châm chọc nói, giọng điệu rất sung sướng, cố ý lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cho Lãnh Nguyệt đi hận Lâm Phong. Nếu như bọn họ đấu với nhau, chẳng phải sẽ càng thú vị sao?

Chỉ có điều lại thấy Lâm Phong cười lạnh một tiếng, môi giật giật, lạnh lùng thốt ra một câu:

- Ai là huynh đệ với ngươi? Người của sơn trang Băng Tuyết lại đều giống như ngươi vậy, thích làm vài chuyện hèn hạ, sợ hãi rụt rè, không dám quang minh chính đại.

Lâm Phong vừa dứt lời, mọi người lại choáng váng. Lâm Phong, hắn không chỉ khiêu khích Đao công tử, lúc này ngay cả Băng Nguyên, hắn cũng muốn đắc tội, hai bên ai hắn cũng sỉ nhục, ai hắn cũng không khiếp sợ!

Bình Luận (0)
Comment