Dịch: Muỗi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Cuộc chiến đấu vẫn tiếp tục như cũ. Mạt Thương Lan và Hỏa lão chiến đấu kịch liệt, tà khí và nộ hỏa va chạm điên cuồng, nhưng hai người không ai làm gì được ai.
Công pháp của Mạt Thương Lan đầy tà dị, Hỏa lão có kinh nghiệm phong phú, công pháp võ kỹ đều nắm giữ thuần thục, nhất là năng lực khống hỏa đã đạt tới cấp độ lô hỏa thuần thanh.
Băng Hà Đằng và Mộng Tình cũng chiến đấu kịch liệt, cảnh giới của Băng Hà Đằng cao hơn Mộng Tình, nhưng chiến lực Mộng Tình lại mạnh vượt qua dự đoán mọi người, hơn nữa vừa rồi còn đánh Băng Hà Đằng bị thương, Băng Hà Đằng lại không thể làm gì Mộng Tình.
Về phần người Ngốc Ưng bảo, bọn họ không có khả năng động tới Lâm Phong, bởi vì bọn họ không dám.
Đại dương màu tím thật đáng sợ, người bị nó bao phủ vào bên trong sẽ bị ăn mòn và hủy diệt, quá biến thái.
- Xem ra hôm nay Lâm Phong không chết được.
Đám người nói thầm trong lòng một câu, đội hình cường đại như thế, Ngốc Ưng bảo và sơn trang Băng Tuyết cùng tham dự vào nhưng không thể giết Lâm Phong, chính thức quyết định vận mệnh chính là đám người cường đại kia.
Hỏa lão và Mộng Tình có thể đối phó hai người mạnh nhất của đối phương, thiên phú Lâm Phong rất mạnh, hắn không sợ cường giả Huyền Vũ cảnh, cho nên thế lực của hai bên ngang nhau.
Thời điểm đám người đang cảm khái, một chiếc kiệu màu trắng từ phía xa bay tới gần.
Chiếc kiệu do bốn nữ tử mang mạng che mặt nâng lên, đồng thời phía sau chiếc kiệu còn có nhiều người đi theo, mũi chân đạp nhẹ vào mặt đất, dáng vẻ phiêu nhiên như tiên.
Lúc này đoàn người đi vào giữa cuộc chiến, cũng ngăn cản giữa mọi người.
Ánh mắt mọi người ngưng trọng. Những người này là người phương nào?
Ánh mắt Lam Kiều tỏa sáng, bóng dáng lập lòe đi tới trước chiếc kiệu, nói với người trong kiệu:
- Vân di, tại sao ngài lại tới đây?
Màn che dần dần nâng lên, một bóng dáng nữ tử xinh đẹp xuất hiện, nàng có khí chất cao quý, đạm mạc nhưng tài trí hơn người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Đến làm một ít chuyện!
Vân di cười nói với Lam Kiều, ánh mắt của nàng nhìn lên người Lâm Phong, đôi mắt nhìn Lâm Phong đang tỏa sáng.
Hắn không thể nhìn ra tuổi tác của nữ tử xinh đẹp này nhưng làn da của nàng rất đẹp, hơn nữa trên người còn mang theo khí chất cao quý, thực lực tuyệt đối phi phàm.
- Lâm Phong, đúng không?
Nữ tử xinh đẹp nói với Lâm Phong một câu.
- Đúng thế.
Lâm Phong gật đầu, nói:
- Có chuyện gì không?
- Có việc.
Nữ tử xinh đẹp khẽ gật đầu, nói:
- Lâm Phong, ngày ấy ngươi ở trong Mộng Các chúng ta đấu giá một cái đỉnh cổ không hoàn chỉnh, ngươi cũng không dùng được, hiện tại chúng ta muốn thu trở lại, nguyên thạch ngươi đấu giá, chúng ta sẽ trả cho ngươi, thế nào?
- Cửu Thiên Thương Long đỉnh!
Đôi mắt Lâm Phong run lên, người này tới đây vì Cửu Thiên Thương Long đỉnh, trong lòng của hắn sinh ra một tia cảm giác không ổn, đối phương nói mình là người Mộng Các, rất hiển nhiên, nữ tử xinh đẹp này là chủ nhân của Mộng Các, nàng đã muốn ra tay thu hồi Cửu Thiên Thương Long đỉnh, rất có thể đã biết rõ Cửu Thiên Thương Long đỉnh là vật gì.
- Vật phẩm đã bán đấu giá rồi, dường như không có đạo lý nào lại thu hồi!
Lâm Phong cất tiếng nói một câu, ánh mắt nhìn đối phương, hắn không muốn trả Cửu Thiên Thương Long đỉnh lại cho Mộng Các.
Đám người này cũng cảm thấy khó hiểu, Lâm Phong nói đúng, vật đã bán đấu giá, nhà bán đấu giá không có đạo lý nào thu hồi, bởi vì đây là việc không có khả năng, đấu giá cho Lâm Phong, nó đã thuộc về Lâm Phong.
Việc này có phần kỳ quái.
- Ta có thể trả gấp đôi số nguyên thạch trung phẩm để đền bù tổn thất.
Vân di lại lên tiếng lần nữa, nàng không nóng không vội, giọng nói rất bình tĩnh.
Gấp đôi? Lâm Phong cười lạnh một tiếng, Cửu Thiên Thương Long đỉnh đâu phải vật chỉ có giá trị bốn ngàn nguyên thạch trung phẩm, một trong thượng cổ thập đại tên đỉnh có giá trị liên thành, là của quý chân chính.
- Không cần, ta không thiếu nguyên thạch, ta rất thích cái đỉnh cổ kia.
Lâm Phong lạnh nhạt nói một tiếng, hắn đã đạt được, làm gì có đạo lý phun ra.
- Lâm Phong, ngươi dùng hai ngàn nguyên thạch trung phẩm đấu giá đạt được cái đỉnh cổ, hiện tại ta ra một vạn, thu trở lại.
Nữ tử xinh đẹp tiếp tục nói.
- Ta nói ta thích cái đỉnh cổ kia, cho dù là bao nhiêu nguyên thạch cũng không đổi.
Thái độ của Lâm Phong rất kiên quyết, ánh mắt mỹ phun lộ ra một tia hàn quang.
- Vân di, như thế nào?
Lam Kiều có dự cảm không ổn, dường như có chuyện gì đó xảy ra trên người Vân di và Lâm Phong.
- Kiều Kiều, không quan hệ tới con.
Vân di nói một tiếng, lúc này nàng nhìn sang Lâm Phong lần nữa:
- Ngươi chiếm lấy cái đỉnh cổ kia cũng không dùng được, mà chúng ta thật sự cần tới nó, cho nên hi vọng ngươi trả lại cho Mộng Các, Mộng Các ta tất nhiên cảm kích.
Lâm Phong vẫn lắc đầu như cũ.
Cuối cùng, nữ tử xinh đẹp không còn kiên nhẫn, trên người tỏa ra hàn khí. Thân thể Lam Kiều run rẩy.
Không xong rồi.
- Không biết tốt xấu.
Nữ tử xinh đẹp mắng một tiếng, nàng lại nể mặt Lam Kiều mới khổ tâm khuyên bảo, nhưng Lâm Phong lại không lĩnh tình.
- Nếu ta nhất định muốn ngươi giao ra thì sao?
Đôi mắt Lâm Phong ngưng tụ, giọng nói mang theo lạnh lùng:
- Mộng Các lấy vật phẩm ra đấu giá, dường như là thứ người khác nhờ Mộng Các đấu giá, Mộng Các các ngươi chẳng qua chỉ là kẻ đấu giá thay, hiện tại ta đã lấy được bảo vật, các ngươi cũng giao nguyên thạch cho chủ nhân của cái đỉnh cổ, nhưng hiện tại các ngươi lại đòi cái đỉnh cổ của ta, Mộng Các có uy tín hay sao?
Nữ tử xinh đẹp nghe Lâm Phong nói thế, nàng không quan tâm, nàng lạnh lùng nói:
- Ta nói, hôm nay ngươi nhất định phải giao cái đỉnh cổ ra đây, nếu không hậu quả ngươi không có thể thừa nhận.
Đám người kia nghe nữ tử xinh đẹp nói thế, tâm thần rung động, dường như sắp xảy ra chuyện lớn.
Hôm nay, Mộng Các muốn đối phó Lâm Phong, thực lực Mộng Các còn khủng bố và đáng sợ hơn cả Ngốc Ưng bảo.
- Mộng Các không biết tốt xấu như vậy từ lúc nào thế?
Giọng nói châm chọc vang lên, Hỏa lão vận dụng hỏa diễm chưởng tấn công, nương theo tiếng nổ lớn, hắn cũng tách ra khỏi Mạt Thương Lan, cũng xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, hắn không vui nhìn chằm chằm vào Nữ tử xinh đẹp.
- Hiện tại ngay cả Mộng Các cũng bỉ ổi như vậy, nếu những người khác đoạt bảo vật ta đấu giá đạt được, ta không cảm thấy kỳ quái, nhưng bảo vật là do Mộng Các các ngươi đấu giá, các ngươi không bảo vệ cũng không tính, không ngờ còn muốn cướp đoạt, thật sự là đáng sỉ nhục.
Đám người nghe Hỏa lão nói thế, rất nhiều người âm thầm gật đầu, đúng vậy, Mộng Các làm như vậy rất quá phận.
Bảo vật là do bọn họ đấu giá bán ra, bọn họ cần phải bảo vệ mới đúng, hiện tại còn muốn cướp đoạt.
- Khặc khặc!
Mạt Thương Lan cười âm trầm, hắn nhìn Vân di, cười nói:
- Cái gì sỉ nhục trơ trẽn, giết các ngươi thì nó biến thành cái rắm.
- Nghe thấy chưa?
Nữ tử xinh đẹp nhìn Lâm Phong, nàng lạnh lùng nói:
- Không nên ép ta, ta còn không muốn giết ngươi, giao cái đỉnh cổ ra đây, ta không can thiệp vào chuyện của các ngươi.
- Vân di.
Sắc mặt Lam Kiều biến thành tái nhợt, nàng hô một tiếng, Vân di vốn muốn tác hợp nàng và Lâm Phong, nhưng hiện tại lại muốn giết Lâm Phong.
- Kiều Kiều, hiện tại không có chuyện của con.
Vân di lạnh lùng nói một tiếng, Lam Kiều khẽ cắn bờ môi, Ngốc Ưng bảo và sơn trang Băng Tuyết không làm gì được Lâm Phong, chẳng lẽ người cuối cùng đối phó Lâm Phong lại là thế lực của nàng hay sao?
Lam Kiều biết rõ, nếu Vân di muốn đối phó Lâm Phong, chuyện này quá dễ dàng, Lâm Phong trốn không thoát.
Lúc này, Mộng Tình và Băng Hà Đằng cũng đình chỉ chiến đấu, nàng rút lui đến bên cạnh Lâm Phong.
Ánh mắt Lâm Phong lạnh như băng, lại bị bức bách lần nữa, xem ra hôm nay hắn bị uy hiếp mấy lần?
Những thế lực này rất cường đại, tất cả có thể tùy ý uy hiếp hắn, muốn làm thế nào thì thế nào, cũng không đặt hắn vào trong mắt, bởi vì thực lực của hắn không đủ.
Nếu thực lực Lâm Phong cường đại, ai dám làm càn với hắn, ngay cả bảo vật hắn đấu giá được cũng sắp bị cướp về.
- Rất tốt.
Lâm Phong nhìn nữ tử xinh đẹp, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị, hắn lạnh lùng nói:
- Thế lực của ngươi cường đại, cho nên ngươi có thể uy hiếp ta, không giao thì giết; ngươi cho rằng các ngươi nhất định có được cái đỉnh cổ kia đúng không?
Nữ tử xinh đẹp nhăn nhíu mày, nàng thấy Lâm Phong đang tươi cười tà dị, hắn lớn tiếng nói ra:
- Tất cả mọi người nghe rõ ràng, các ngươi biết rõ, Mộng Các bọn họ vì cái gì lại vô sỉ như thế, lại muốn đoạt cái đỉnh cổ ta đấu giá được?
Lâm Phong vừa dứt lời, khóe mắt của nữ tử xinh đẹp khẽ giật, nàng lạnh lùng nói:
- Im miệng!
- Im miệng? Ngươi đã uy hiếp muốn giết ta, còn bảo cho ta im miệng? Giết ta, ngươi cho rằng bảo vật chính là của các ngươi sao? Ngây thơ, buồn cười, ngu xuẩn.
Lâm Phong cười nói một câu, hắn nhìn đám người, sau đó hắn nói lớn:
- Ta nhận được cái đỉnh cổ kia chính là một trong mười cái đỉnh nổi danh thời thượng cổ, là Cửu Thiên Thương Long đỉnh!