Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 300 - Ác Mộng Của Lạc Hà Tông

Ác Mộng Của Lạc Hà Tông Ác Mộng Của Lạc Hà Tông viptruyenfull.com

Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Khí tức thật khủng khiếp, đám người Lạc Hà tông nhìn ba người đáp xuống bên cạnh Lâm Phong, thân thể bọn họ run lên nhè nhẹ.

Bọn họ nghe nói bên người Lâm Phong còn có hai cường giả, một là lão đầu am hiểu dùng hỏa diễm và một nữ tử che mặt, nhưng lúc này, dường như còn nhiều ra một người, đó là lão giả tóc đỏ, hơn nữa khí tức của lão giả tóc đỏ là kinh khủng nhất.

- Xích lão, Hỏa lão, giết, không lưu một ai.

Sát khí trên người Lâm Phong lạnh thấu xương, Xích lão và Hỏa lão khẽ gật đầu, khí tức khủng bố bộc phát càng ngày càng mạnh, nhất là Xích lão, khí tức trên người hắn đã khủng bố tới mức vượt qua Huyền Vũ cảnh tầng ba.

- Huyền Vũ cảnh tầng bốn!

Nội tâm trưởng lão Lạc Hà tông sinh ra cảm giác không ổn, thầm mắng không xong, bên người Lâm Phong, còn có cường giả đáng sợ như thế, còn mạnh hơn cả Hỏa lão và nàng kia, là cường đại Huyền Vũ cảnh tầng bốn.

Đến Huyền Vũ cảnh, kém tầng một cảnh giới, thực lực sẽ cách biệt một trời một vực.

- Không xong.

Sắc mặt những người thay đổi, giết Lâm Phong? Dường như người gặp nguy hiểm hiện tại chính là bọn họ.

- Lâm Phong, chỉ cần nàng còn một hơi, cho nàng phục dụng này Tụ Tức đan xem có thể phát sinh kỳ tích hay không.

Hỏa lão cầm một viên đan dược nhét vào trong miệng Vân Hi, sau đó hắn vận chuyển nguyên lực điểm vào mi tâm của Vân Hi.

Tâm thần Lâm Phong run lên, cẩn thận cảm nhận, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, đúng vậy, Vân Hi vẫn còn bảo trì một tia khí tức, dù khí tức rất yếu ớt, vừa rồi hắn hoàn toàn bị thù hận và sát ý bao phủ tâm linh cho nên không phát hiện.

- Hỏa lão.

Trong mắt Lâm Phong lộ ra một tia hi vọng, một đạo hỏa diễm màu tím nhúc nhích trong mi tâm Vân Hi, Hỏa lão thu hồi ngón tay, hắn nói với Lâm Phong:

- Nàng không chết trong bảy ngày, tuy tâm mạch suýt nữa bị đánh rách tơi tả, thương thế rất nặng, bảy ngày sau, hẳn phải chết.

Ánh mắt Lâm Phong run lên, hắn la lên:

- Còn có biện pháp nào không.

- Có.

Hỏa lão trầm ngâm một lát, cau mày nói:

- Cần đan dược cực kỳ cường đại mới được.

- Đan dược.

Ánh mắt Lâm Phong lóe sáng, hắn giao Vân Hi cho Mộng Tình, nói:

- Mộng Tình, hỗ trợ chiếu cố nàng.

Mộng Tình nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra một tia khác thường, nhưng nàng vẫn gật đầu ôm Vân Hi vào trong ngực.

Sau khi giao Vân Hi cho Mộng Tình, Lâm Phong quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Cương, sát ý kinh khủng hóa thành sát phạt kiếm đâm thẳng vào Ngô Cương, bước chân của Ngô Cương không ngừng thối lui, sắc mặt tái nhợt.

Hắn lại bị ánh mắt của Lâm Phong dọa sợ!

Ánh mắt Lâm Phong thật đáng sợ, sát ý quá mạnh.

- Ta không giết ngươi, thiên lý ở đâu!

Lâm Phong bộc phát sát ý vô cùng đáng sợ, hắn mở miệng nói:

- Xích lão, Hỏa lão, phiền toái các ngươi giết sạch đám người kia cho ta.

- Rất lâu không có hoạt động gân cốt, sau khi đột phá còn chưa hưởng thụ tư vị chiến đấu.

Xích lão cười lạnh một tiếng, thân thể hắn biến mất khỏi vị trí cũ.

- Ah...

Lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, bàn tay Xích lão trực tiếp khắc lên người một tên trưởng lão Lạc Hà tông, trong khoảnh khắc, ngực trưởng lão kia bị thiêu đốt cháy đen.

Người trưởng lão àny chính là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng một, một kích, chết!

Huyền Vũ cảnh tầng một, và Huyền Vũ cảnh tầng bốn, kém ba đại cảnh giới, chênh lệch quá lớn, thực lực cách biệt một trời một vực, là chiến đấu nghiền ép hoàn toàn.

Sắc mặt đám người Lạc Hà tông trắng bệch, cường giả Huyền Vũ cảnh, mỗi một người đều là bảo vật của tông môn, nhưng lại bị gạt bỏ dễ dàng.

Hơn nữa, không chỉ có như thế, bọn họ nghĩ tới rất nhiều việc, Xích lão một kích giết Huyền Vũ cảnh, như vậy bọn họ thì sao?

Cảm giác nguy cơ bao phủ tâm thần bọn họ, có lẽ ngày hôm nay bọn họ sai rồi.

- Tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ liên thủ đối địch.

Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba cầm đầu lên tiếng.

Hắn còn chưa dứt mời, một đạo khí tức hỏa diễm đáng sợ xuất hiện, là Hỏa lão tấn công hắn.

- Xích lão quỷ, ta ngăn cản tên này trước, ngươi thỏa thích giết những người khác đi, ta muốn xem ngươi dùng bao nhiêu thời gian.

Hỏa lão lớn tiếng nói ra, hắn đối phó cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba duy nhất, đám Huyền Vũ cảnh tầng một và tầng hai còn sót lại không đủ nhìn, Xích lão quỷ có thể tùy ý đồ sát, chỉ sợ không bao lâu là có thể giết sạch bọn họ.

- Tốt.

Xích lão gật đầu ứng một tiếng, thân thể hắn lướt đi lần nữa, chân nguyên không ngừng lưu chuyển trên người hắn, tâm thần đám người kia rung động mạnh.

Biện pháp ứng phó thật độc ác, Hỏa lão đối phó trưởng lão Huyền Vũ cảnh tầng ba, những người bọn họ không có năng lực chống đỡ Xích lão, chỉ có thể chờ bị giết.

Lúc này, Xích lão lại tấn công một tên Huyền Vũ cảnh tầng một, người nọ không có dũng khí chiến đấu, hắn trực tiếp chạy thục mạng.

Nhưng Huyền Vũ cảnh tầng một có thể so tốc độ với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn hay sao?

Uy áp khủng bố hàng lâm, đột nhiên hắn quay đầu lại, một chưởng lực vô cùng bá đạo đã bao phủ người hắn, một tên cường giả Huyền Vũ cảnh chết!

Cảm xúc khủng hoảng bắt đầu bao phủ tâm thần đám người Lạc Hà tông, cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn thật đáng sợ, lúc này bọn họ đã hối hận.

Hối hận vì Ngô Cương nói dối mà đi giết Lâm Phong, bức tử Vân Hi, hôm nay, bọn họ chẳng những không thể giết Lâm Phong, còn đưa tới một đám sát thần, Lâm Phong muốn đòi nợ.

- Ngô Cương, hỗn đản!

Lúc này người Lạc Hà tông đều mắng thầm trong lòng, hỗn đản này, chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác chọc giận Lâm Phong, từ đó làm người Lạc Hà tông thừa nhận hậu quả đáng sợ, hậu quả hủy diệt.

Lúc này, trên người Lâm Phong xuất hiện đại dương màu tím mênh mông, đồng thời còn có kiếm ý đáng sợ đâm thẳng vào bầu trời, hắn cất bước tới gần Ngô Cương.

Trái tim Ngô Cương càng đập càng nhanh, thật đáng sợ, Lâm Phong lúc này giống như sát thần, tâm thần mọi người rung động mạnh.

Hai yêu xà xuất hiện trong đại dương màu tím, ngay sau đó một yêu xà quấn lấy Ngô Cương và nâng lên không trung, hai chân của hắn đạp điên cuồng, hắn không ngừng giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi.

Lâm Phong vẽ vào hư không một cái, một đạo kiếm quang lập lòe, đối phương không thể đạp loạn nữa, từ mi tâm của đối phương trở xuống xuất hiện vết máu.

- Trốn, trốn...

Những người khác cảm thấy rung động, bọn họ không có chút chiến ý nào.

Những trưởng lão Huyền Vũ cảnh kia bị Xích lão tàn sát, bọn họ không ai là đối thủ của Lâm Phong, không trốn cũng chỉ có chết, chỉ còn đường chết.

- Trốn?

Sát ý trên người Lâm Phong vẫn mãnh liệt như cũ, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh như băng, mấy trăm đạo yêu xà màu tím đồng thời lao tới, hơn nữa còn quấn lấy đám người chạy trốn và cuốn vào không trung.

Lúc này, mấy chục người không ngừng giãy dụa trên không trung, cảnh tượng như vậy rất rung động.

- Tất cả các ngươi đi chết đi!

Lâm Phong gào thét một tiếng lạnh như băng, hai tay của hắn giơ lên cao, một thanh kiếm xuất hiện, đó là chân nguyên kiếm, Chiến Thần kiếm hiện ra.

Phía trên thanh kiếm này bao phủ hủy diệt, sát ý và chiến ý, hơn nữa còn cực kỳ to lớn.

Đại dương mênh mông bao phủ thân thể Lâm Phong, hắn dần dần bay lên không trung, kiếm quang chói mắt xẹt qua không trung, máu đỏ tươi hóa thành một cơn mưa nhỏ rơi xuống đất.

Một kiếm, đám người bị cuốn lên không trung đều bị chém giết, một cũng không lưu.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên không trung, Ngô Cương nhìn thi thể rơi xuống đất, tâm thần hắn sợ hãi, mỗi một người rơi xuống giống như cây búa nện vào tâm thần hắn.

Tất cả mọi người đều chết, chỉ còn lại một mình hắn, Lâm Phong, tận lực giữ hắn lại không giết.

Ngẩng đầu, Ngô Cương nhìn sát ý và khát máu trong mắt Lâm Phong, hắn cảm thấy sợ hãi bao phủ linh hồn, tuyệt vọng và sợ hãi.

- Không nên giết ta, ta biết sai rồi...

Điên cuồng lắc đầu, Ngô Cương lúc này rất hối hận, hối hận vì hắn chọc phải sát tinh.

Trên mặt hắn không còn kiêu ngạo, cũng không tính kế chọc giận Lâm Phong, hắn sợ hãi cái chết, tất cả đã chết, trưởng lão Huyền Vũ cảnh bị giết, Linh Vũ cảnh bị Lâm Phong giết sạch.

- Biết sai rồi?

Lâm Phong tươi cười lạnh như băng, chỉ bằng một câu biết sai là đủ?

- Không phải ngươi nói ta đánh lén ngươi sao? Hiện tại, ta cho ngươi cơ hội.

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, sau đó Ngô Cương nào dám chiến, thân thể hắn run rẩy, hắn mặc kệ việc khác, hắn quay người bỏ chạy.

Sau đó thân thể của hắn xông lên giữa không trung, yêu xà màu tím trực tiếp quấn lấy thân thể hắn và cuốn trở lại, hắn xuất hiện trước mặt Lâm Phong, Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Ngô Cương bị trói buộc giữa không trung.

- Đi?

Lâm Phong cười lạnh, kiếm khí bộc phát, tiếng kêu thảm thiết vang vọng không gian, chân của Ngô Cương đã bị hắn chém đứt.

Bình Luận (0)
Comment