Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 302 - 12 Vạn Viên Đan Dược

12 Vạn Viên Đan Dược 12 Vạn Viên Đan Dược viptruyenfull.com

Dịch: Muỗi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Cảm nhận được đôi môi ấm nóng cùng sự ôn nhu của Lâm Phong, trái tim Mộng Tình rung động, dưới cái lạnh băng vô tận nhưng nàng lại có cảm giác như nó đã bị cái hôn này hòa tan rồi.

Nàng chưa bao giờ có loại cảm giác này, thật ấm áp và cũng rất phong phú, nàng hi vọng có thể được ở bên cạnh Lâm Phong vĩnh viễn, cho dù có phải trả giá nhiều hơn đi nữa thì cũng cam lòng.

Hai tay Lâm Phong ôm chặt Mộng Tình, một khắc cũng không muốn buông lỏng, trong nội tâm hắn sinh ra một cỗ lửa nóng, hai tay Lâm Phong bắt đầu ngao du trên thân thể mềm mại, hoàn mĩ của người trong lòng.

Cảm nhận được hai tay đang bận ngao du khắp nơi của Lâm Phong nên thân thể Mộng Tình có chút cứng đờ, lập tức giật giật, điều đó khiến cho Lâm Phong phải ngừng lại.

Môi của hai người tách ra, Lâm Phong vẫn ôm Mộng Tình như trước, ánh mắt mang theo như tình như nước, mà trên khuôn mặt Mộng Tình lúc này luôn mang vẻ lạnh lùng của nàng lại xuất hiện một tầng hồng hồng, trông vô cùng gợi cảm.

Ngay tại thời điểm Lâm Phong muốn làm ra cái động tác gì đó thì Mộng Tình lại mở miệng nói:

- Lâm Phong, muội muốn huynh kể cho muội nghe một câu chuyện!

- Câu chuyện.

Ánh mắt Lâm Phong chấn động, nhìn dung nhan khuynh thế kia thì hắn sao có thể cự tuyệt được. Lâm Phong nhìn đôi mắt long lanh kia, hỏi:

- Muội muốn nghe câu chuyện gì?

- Câu chuyện hồ tiên.

Mộng Tình tựa trên đầu vai Lâm Phàm, thấp giọng nói ra, hôm nay nàng đã không còn nửa điểm lạnh lùng nữa mà giờ đây chỉ còn lại vẻ nhu tình.

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu, một khúc Liêu Trai từ trong miệng hắn chậm rãi được thuật lại, duy mỹ mà mộng ảo.

Sau khi Lâm Phong kể câu chuyện hồi lâu, hắn liền rời khỏi phòng Mộng Tình, trước khi đi vẫn nhớ đóng kĩ cửa phòng rồi thân ảnh lập tức biến mất giữa tầm mắt của Mộng Tình.

- Lâm Phong!

Nhìn thân ảnh Lâm Phong biến mất, Mộng Tình tự lẩm bẩm một mình, thanh âm như mộng:

- Lâm Phong, tha thứ cho muội, hiện tại muội còn chưa xứng với huynh nhưng huynh nhất định phải chờ muội.

Vừa nói xong Mộng Tình dựa người vào cửa sổ, trong đầu bây giờ đều là hình ảnh Lâm Phong, lời nói của Lâm Phong vẫn quanh quẩn bên tai nàng như cũ, nàng là người quan trọng nhất với hắn!

Lâm Phong đương nhiên sẽ không trách Mộng Tình, một mỹ nhân khuynh thế luôn luôn như một núi băng vậy mà hôm nay cuối cùng đã dần dần tan ra, trong lòng hắn hiện tại chỉ còn lại sự ấm áp, Mộng Tình là người của hắn, nàng sẽ chạy không thoát, mà Lâm Phong hắn cũng sẽ không để nàng chạy trốn đâu.

Đi thẳng đến bên trong phòng luyện đan, Xích lão cùng Hỏa lão đều đã ở đây.

- Hỏa lão, ta muốn ông giúp ta sưu tầm các loại linh thảo để khai lò luyện đan.

Lâm Phong vừa mở miệng nói một tiếng liền đi thẳng vào vấn đề.

Ánh mắt Hỏa lão ngưng trọng, nhìn Lâm Phong, hỏi:

- Luyện chế bao nhiêu?

- Linh Huyết Đan, Bồi Nguyên Đan, Hoạt Khí Đan, Xích Dương Đan, mỗi một loại ta đều cần khoảng 3 vạn phần nguyên liệu!

Lâm Phong nói với vẻ nghiêm túc và trang trọng nhưng lời nói khiến cho lòng Hỏa lão cùng Xích lão đều run lên, 3 vạn phần nguyên liệu, thật là một con số khổng lồ a.

- Linh Huyết Đan chính là thượng phẩm linh đan, còn ba loại đan dược kia đều là trung phẩm linh đan, bốn loại đan dược này đối với cường giả Huyền Vũ cảnh mà nói thì không có tác dụng gì lớn lắm, nhưng nếu bốn đan dược này ở cùng một chỗ thì ta có thể cam đoan rằng người đang ở Linh Vũ cảnh thất trọng tuyệt đối cũng có thể tăng lên một cảnh giới, hơn nữa lại còn không có tác dụng phụ.

Ánh mắt Hỏa lão nhìn thẳng vào Lâm Phong, chậm rãi nói ra:

- Lâm Phong, mỗi loại đan dược là 3 vạn phần, tương đương với việc nó có thể khiến cho 3 vạn cường giả Linh Vũ cảnh tăng lên ít nhất là một cái cảnh giới đấy, cậu….

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu, đương nhiên là hắn biết rõ cái mình muốn là gì.

- Hỏa lão, trên tay ta có một quân đoàn có thực lực, ta muốn họ tăng lên thật nhanh!

Mặc dù thực lực của Hỏa lão cùng với Xích lão đã sớm vượt xa, không thể so sánh với cường giả Linh Vũ cảnh được nhưng khi nghe đến lời nói này của Lâm Phàm thì vẫn không thể bình tĩnh nổi, quân đoàn 3 vạn người, mà thực lực còn đồng thời tăng lên ít nhất là một cái cảnh giới, chuyện này cũng quá kinh khủng đi.

- Luyện chế bốn loại đan dược này không có vấn đề gì cả, hơn nữa còn có thể đồng thời luyện chế được, mặc dù sẽ ảnh hưởng một chút đến xác suất thành đan, nhưng vẫn có thể đảm bảo được, 12 vạn viên đan dược cần phải mất mấy ngày mới có thể luyện chế tốt được.

Lấy năng lực luyện đan của Hỏa lão, đến cả hạ phẩm huyền đan còn có thể chứ nói chi đến việc luyện thượng phẩm linh đan không hề khó luyện đó, còn có trung phẩm linh đan với số lượng lớn thì cũng không thành vấn đề a.

- Ta có thể cùng với hắn luyện chế đan dược.

Xích lão cũng mở miệng nói.

Lâm Phong cúi xuống hướng về phía hai người, nói:

- Ta không vội, ngược lại làm cho hai vị đã phiền toái rồi, đồng thời ta cũng muốn tự mình luyện chế thử một lò, cùng chia sẻ với hai người, hai vị cũng nếu có thể thì hãy chỉ điểm Lâm Phong một ít.

- Ý kiến hay, ta cùng với Xích lão sẽ luân phiên nhau luyện đan, nhân lúc chúng ta nghỉ ngơi cũng sẽ quan sát việc luyện chế đan dược của ngươi, từ đó cũng có thể chỉ đạo cho ngươi.

Hỏa lão nói.

Đã thương lượng xong, nhị lão cùng Lâm Phong bắt đầu luyện đan với một thái độ phi thường quyết đoán.

……………….

Lạc Hà Tông, ánh trời chiều chiếu rọi lên trên cái cung điện tọa lạc trong núi, ánh sáng đẹp đẽ cứ thế bao phủ lấy nó, mọi thứ ở trước mắt lại trở nên xinh đẹp như thế.

Vậy mà lúc này người Lạc Hà Tông không ai có tâm trạng mà thưởng thức cảnh ráng chiều xinh đẹp này cả, bên trong một cung điện mênh mông rộng lớn có Tông chủ Lạc Hà Tông – Cố Xuân Thu đang ngồi bên cạnh đàn mộc, nó đã bị đánh cho rách nát tả tơi, toàn thân hắn bây giờ đều tràn ngập hàn ý lạnh thấu xương.

Chết rồi, thế mà tinh anh của Lạc Hà Tông phái đến thành cổ Thiên Lạc đã bị giết sạch, số lượng cường giả của Lạc Hà Tông đã bị tổn thất hơn phân nửa, cũng vì chuyện hủy diệt này mà khiến cho Lạc Hà Tông ngay lập tức đã trở thành một Tông môn yếu nhất trong các đại Tông môn, nói không chừng còn có thể tùy thời mà bước theo gót của Vân Hải Tông, bị người khác tiêu diệt.

Điều buồn cười ở đây là nguyên do của những chuyện này thực sự không phải vì tranh đoạt Cửu Thiên Thương Long Đỉnh mà chỉ vì một người duy nhất, yêu nghiệt còn sót lại của Vân Hải Tông, Lâm Phong!

Ngô Cương vì đắc tội Lâm Phong nên đã kêu gọi tất cả tinh anh cùng trưởng lão của Lạc Hà Tông đến thành cổ Thiên Lạc để trợ giúp hắn, nhưng sau đó thì toàn quân bị diệt, không có ai may mắn sống sót.

- Triệu tập tất cả các trưởng lão cùng đệ tử hạch tâm trong tông môn, cùng xuất phát đi đến thành cổ Thiên Lạc!

Từ miệng Cố Xuân Thu phun ra một câu nói lạnh như băng, khiến trong lòng đám người kia đột nhiên run lên, triệu tập tất cả đệ tử hạch tâm cùng trưởng lão của Tông môn, một người cũng không để lại.

Cố Xuân Thu đây là muốn làm gì?

Một vài trưởng lão liền hiểu ra, mắt lóe lên, tinh quang trong mắt không ngừng bắn ra, hành động lần này của Cố Xuân Thu nhìn như là vì báo thù nhưng kì thật còn có một mục đích khác nữa, đó chính là Cửu Thiên Thương Long Đỉnh!

Hôm nay, nhiều đệ tử cùng trưởng lão của bọn họ bị giết chết như vậy, đương nhiên việc Lac Hà Tông sẽ trở nên tịch mịch là điều không thể chối cãi, muốn quật khởi một lần nữa thì nhất định phải mượn nhờ ngoại lực, mà Cửu Thiên Thương Long Đỉnh, chính là cơ hội.

Nguyên nhân là vì Cố Xuân Thu có muốn giết Lâm Phong cỡ nào thì cũng phải toàn lực mà tranh đoạt được Cửu Thiên Thương Long Đỉnh đến tay trước đã.

Trời đang tối dần, màn đêm bao phủ cả thành cổ Thiên Lạc, lúc này bên ngoài Thành cổ Thiên Lạc, trên bãi cát vàng có từng đạo bóng đen đang tức tốc phi đến.

Tại cổng thành cổ Thiên Lạc có rất nhiều người đang chờ đợi ở đây, khi thấy những bóng đen ở nơi xa đều ngưng đọng ánh mắt, lập tức dàn trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Hôm nay, thành cổ Thiên Lạc tiến hành tranh đoạt Cửu Thiên Thương Long Đỉnh, bất luận kẻ nào cũng không thể bước ra ngoài một bước, mặt khác nếu như không phải là thế lực nào quá cường đại thì không cho phép bước vào Thành cổ Thiên Lạc dù chỉ nửa bước, có thể thiếu đi một người tranh đoạt thì hi vọng sẽ càng lớn hơn.

Những bóng đen nơi xa cực kì mạnh mẽ, rất nhiều người bước ra chặn đường bóng đen, quát lạnh nói:

- Người phía trước mau dừng bước!

Nhưng không người nào trong đó để ý đến bọn họ, trong đêm tối có vài phần hàn ý âm trầm tản ra.

Trong nội tâm của đám người đột nhiên sinh ra hàn ý nhè nhẹ, yên tĩnh, những hắc ảnh kia quá yên tĩnh, không có nửa điểm thanh âm phát ra.

Ánh mắt tên vừa hỏi mở lớn, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, rốt cuộc thời gian đều đã trôi qua nhưng vẫn chưa nhận được phản hôi, trái tim của đám người đứng chắn lại đột nhiên run lên.

Quan tài, một đám thân ảnh màu đen này đều là một hàng quan tài đứng chỉnh tề, khí tức âm trầm mà khủng bố.

- Lui lại!

Rất nhiều âm thanh quát lớn từ trong đám người nhưng bọn hắn lại chỉ nhìn thấy những cái xiềng xích từ bên trong quan tài yên lặng mà kéo dài ra, vô cùng mạnh mẽ, đem thân thể của đám người đó khóa lại, chỉ trong nháy mắt mà toàn bộ đám người đã biến mất không thấy tăm hơi, tất cả đều bị những cái xiềng xích đó kéo vào bên trong khoảng không gian màu đen trong quan tài.

- Ah…….

Tiếng hô thảm thiết sởn hết gai óc vang lên liên tiếp trong đêm tối, sau đó từng đạo thân ảnh đã nhanh chóng bị cỗ quan tài ném ra ngoài, là thân ảnh của người nhưng nhìn khi kĩ lại thì thấy đó lại là thân ảnh của vô số cỗ thây khô.

Những người còn sống sờ sờ mà chỉ trong nháy mắt đã bị thôn phệ thành một bộ thây khô.

Trong lòng của đám người đứng ở nơi xa đang hung hăng run rẩy, muốn tiến lên ngăn trở bước chân của bọn họ nhưng lại không cách nào cử động được, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra sau lưng.

Thật đáng sợ!

Những cỗ quan tài đen xẹt qua trên hư không, chỉ trong nháy mắt đã tiến vào thành cổ Thiên Lạc, đến khi thân ảnh của chúng đã biến mất thì đám người ở đây mới dám thở ra một ngụm khí vô cùng khó khăn, thân thể không tự chủ mà té ngồi trên mặt đất, trong nội tâm là không có cách nào yên bình trở lại.

Những người này rốt cuộc là ai?

Bình Luận (0)
Comment