Dịch: Muỗi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Thành cổ Thiên Lạc đột ngột bình tĩnh lại, nhưng cái không khí yên bình này lại làm cho người khác cảm nhận được một ít áp lực nhè nhẹ, mọi người đều biết sau khi trời quang mây tạnh là một hồi giông bão, gió tanh mưa máu.
Hôm nay tất cả mọi người đều đang ngó chừng về cái địa phương nơi có những cường giả thần bí trong quan tài, đang âm thầm quan sát từng hành động của những người này, nếu như những người này dám không tuân theo ước định thì nhất định sẽ bị mọi người công kích.
Tuy rằng thế lực này rất mạnh nhưng hôm nay bên trong thành cổ cũng có vô số thế lực cường đại khác, chắc chắn bọn hắn sẽ không dám có hành động kì lạ gì.
Hai ngày sau, ban đêm, sự yên bình dường như đã đạt đến cực hạn, thành cổ to lớn như thế, nhiều người như thế vậy mà lại có rất ít người đi lại trên đường.
Tại cửa thành đã sớm có rất nhiều người đến đây, lẳng lặng chờ đợi cái gì đó.
Bên trong đám người này có một đạo thân ảnh mặc trường bào màu đen, toàn thân đều đã được che lấp bên trong đó, thậm chí là ngay cả mặt mũi cũng đã được che chắn kĩ càng.
Đạo thân ảnh áo đen này đang nhắm chặt hai mắt, nhìn qua như đang ngủ nhưng cũng chỉ có hắn biết được giờ phút này, từng cọng cây ngọn cỏ trong phạm vi vài dặm xung quanh nơi đây đều đã nằm trong sự khống chế của hắn.
Cảnh giới thiên nhân hợp nhất khiến các giác quan vô cùng nhạy cảm, phảng phất như không gian nơi đây thuộc về thế giới của hắn.
Thân ảnh áo đen này chính là Lâm Phong, ngay lúc này hắn là đã tận lực trang điểm để hóa trang thành cái bộ dáng này rồi.
Trong sự quan sát và khống chế của Lâm Phong, hắn biết có rất nhiều đạo thân ảnh lặng yên không tiếng động mà xuất hiện, đi về phía cổng thành này ngày càng gần, cũng ngày càng nhiều, có vài vị cường giả phát ra khí tức nhứ có như không, làm cho người ta cảm giác như không tồn tại và rất khó để phát hiện ra bọn họ, nhưng hết thảy những thứ này đều không qua khỏi mắt Lâm Phong được, bất kì người nào đến hắn đều biết được.
Lúc này, ở một phương xa có một đạo thân ảnh mặc một cái trường bào trắng như tuyết xuất hiện trong tầm của Lâm Phong, người đó khiến cho hắn khẽ động lông mày, ánh mắt sắc bén như kiếm.
- Rốt cuộc đã tới.
Khóe miệng Lâm Phong vẽ ra hình một vòng cung nhưng khí tức lại lạnh như băng.
Tâm tình bây giờ của Bạch Hà Đằng không được tốt lắm, thân là đại trưởng lão của Băng Tuyết sơn trang, dẫn đầu đoàn người của sơn trang vào thành cổ Thiên Lạc với ý định giết Lâm Phong để trả thù, nhưng kết quả là ngoại trừ hắn thì toàn bộ người của Băng Tuyết sơn trang đều đã bị giết.
Sau đó Cửu Thiên Thương Long Đỉnh xuất hiện, tất cả mọi người đều bắt đầu tham gia vào tranh đoạt nó, trong đó kể cả hắn, thậm chí hắn còn không có thông báo cho tông môn bởi vì hắn muốn chiếm Cửu Thiên Thương Long Đỉnh của riêng.
Một đường đến đây đều truy tung Mạc Thương Lan, Bạch Hà Đằng thiếu chút nữa đã thành công nhưng mỗi một lần như thế thì lại thất bại, thẳng đến khi đám cường giả thần bí kia xuất hiện và Mạc Thương Lan mang Cửu Thiên Thương Long Đỉnh kia giao cho bọn chúng, khi đó Bạch Hà Đằng mới bắt đầu hối hận, hắn bây giờ đến tông môn cũng không thể trở về được nên chỉ có thể tiếp tục tìm cơ hội mà cướp lấy Cửu Thiên Thương Long Đỉnh, đó cũng là lí do hôm nay hắn đến đây sớm như vậy.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Băng Hà Đằng, nơi đây đã tụ tập không ít người, cường giả Huyền Vũ cảnh cũng có không ít.
Nếu là ngày bình thường thì các cường giả Huyền Vũ cảnh đều mang một bộ dáng cao cao tại thượng, nhưng hiện tại xuất hiện ở nơi đây, không có ai là không phải vì Cửu Thiên Thương Long Đỉnh.
- Một đám phế vật mà cũng muốn đoạt đỉnh!
Trong lòng Băng Hà Đằng cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt lộ ra thần sắc khinh thường, không có thực lực ít nhất là Huyền Vũ cảnh tam trọng thì căn bản đã không có tư cách tham gia cuộc đoạt đỉnh ngày mai rồi, đây là buổi tụ hội của các cường giả, cho dù là người có tu vi Huyền Vũ cảnh nhất trọng hay Huyền Vũ cảnh nhị trọng cũng chỉ có thể nhìn mà không có tư cách tham dự, nếu như vẫn ngoan cố thì chỉ có con đường chết thôi.
Bên trong đại lục này, cũng có những lần bảo vật quan trọng xuất hiện, không hẳn là gió tanh mưa máu hay tử thương vô số nhưng mỗi lần như thế đều có một số người không tự lượng sức đến chịu chết.
Lúc này có một đạo hàn ý quét qua người hắn, nhưng cũng chỉ lóe lên rồi biên mất ngay, điều này khiến cho ánh mắt của Bạch Hà Đằng có chút ngưng trọng.
- Ai?
Khẽ quát một tiếng, Bạch Hà Đằng liền thấy một đạo thân ảnh áo đen đang muốn rời khỏi khu vực cửa thành này, bỏ chạy về phía xa.
- Ân?
Bạch Hà Đằng nhướng mày, lực cảm ứng cường đại lập tức bộc phát ra, khi biết rõ thân ảnh kia là ai thì hai mắt hắn khẽ run lên.
Lâm Phong, đúng là tên khốn Lâm Phong kia rồi.
- Đến chỉ một người, ngươi đúng là muốn chết.
Băng Hà Đằng ngay lập tức đuổi theo Lâm Phong, hắn cũng không hề lo lắng đây là Lâm Phong đang giở trò bịp gì, với tu vi của Lâm Phong thì dù cho có ở cùng Mộng Tình và Hỏa lão, tuy rằng hắn có thể đánh không lại nhưng cũng có thể toàn thân mà rút lui về.
- Mau đứng lại cho ta.
Băng Hà Đằng quát lạnh một tiếng, thân thể không ngừng hướng chạy về phía Lâm Phong, tốc độ nhanh vô cùng.
Nhưng tốc độ chạy trốn của Lâm Phong cũng nhanh không kém, mới vừa rồi còn trong tầm mắt nhưng thoáng cái đã chạy xa đến vài dặm, hắn giống như một trận gió phóng vù vù trên con đường vắng vẻ hoang vu.
Nhưng Linh Vũ cảnh cùng với Huyền Vũ cảnh tam trọng cuối cùng vẫn là có sự chênh lệch quá lớn, chỉ một lát thì Lâm Phong đã bị đuổi tới, một cỗ băng khí dừng lại trên người khiến hai chân hắn khẽ run, cơ thể hắn cứng ngắc nhưng dù thế thì ánh mắt dưới trường bào của Lâm Phong vẫn vô cùng lạnh lùng.
Băng Hà Đằng, ngươi quả nhiên đã đến rồi.
“Oanh Tạch….!”
Bạch Hà Đằng tung ra một chưởng lực hàn băng để công kích, khí lạnh lan tràn trong không gian, một tầng sương mù tuyết trắng liền xuất hiện.
Nhưng Lâm Phong như có mắt sau lưng, cơ thể Lâm Phong phiêu động tránh né, mặc dù đã tránh được nhưng cổ hàn ý kia vẫn khiến cho lưng hắn cảm thấy lạnh toát.
Thân thể Lâm Phong vừa đáp xuống đất thì Băng Hà Đằng lập tức xông tới, hơi thở lạnh như băng dừng lại bên cạnh Lâm Phong.
Lúc này, Lâm Phong đã tháo xuống mũ trùm đầu, ngẩng đầu nhìn Bạch Hà Đằng mà khóe miệng của hắn lại vẽ nên một vòng cung hoàn hảo với nụ cười lạnh như băng:
- Băng Hà Đằng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Lời Lâm Phong vừa nói ra liền có hai đạo thân ảnh trực tiếp đạp trên không mà đến, một trước một sau đã đem Băng Hà Đằng ngăn lại giữa không trung, hai đạo thân ảnh này chính là Hỏa lão cùng Xích lão.
Cũng ngay tại khoảnh khắc này, bên cạnh Lâm Phàm xuất hiện thêm một thân ảnh, đó là Mộng Tình.
Mục đích của hắn khi đến cổng thành sớm là để tìm Mạc Thương Lan và Bạch hà Đằng, cho dù chỉ bắt được một tên thì cũng được rồi.
- Ngày chết của ta? Không thể đâu.
Bạch Hà Đằng liền nhảy lên, tặng cho Xích lão một chưởng chân nguyên lạnh như băng.
Chỉ vậy mà hắn lại nghĩ là đã phá được vòng vây rồi, coi Xích lão là trái hồng mềm dễ bóp à.
Lâm Phong cũng chỉ cười lạnh khi thấy hành động của hắn, sau đó Xích lão lập tức giơ tay lên, bên trong bàn tay khổng lồ đó có một vòng tròn đỏ thẫm, thủ chưởng màu đỏ này tràn ngập sát khí mãnh liệt vô cùng.
- Oanh!
Khí tức bá đạo, cuồng bạo nở rộ trong không trung, trong nháy mắt khi chưởng của hai người chạm vào nhau thì phát ra một tiếng vang lớn, Băng Hà Đằng liền thổ huyết, phun ra ngụm máu tươi đỏ rực.
Mượn nhờ lực phản chấn mà Băng Hà Đằng điên cuồng lui về phía sau, sắc mặt biến đổi trầm trọng, Huyền Vũ cảnh tứ trọng, lần trước cũng không có lão giả tóc đỏ này xuất hiện, hắn vốn là muốn đợi đến thời điểm đối chưởng thì sẽ phá vòng vây để trốn chạy nhưng không ngờ đối phương cư nhiên lại là cường giả Huyền Vũ cảnh tứ trọng, từ lúc nào mà Lâm Phong này lại quen biết được một cường giả như vậy?
- Giết hắn đi.
Trong miệng Lâm Phong phun ra một đạo âm thanh rét lạnh làm cho thân thể Băng Hà Đằng nhịn không được mà đột nhiên run lên. Ngay lập tức, thân ảnh của Xích lão lóe lên, lại lần nữa hướng về phía hắn, lực lượng kinh khủng không ngừng đè xuống làm cho Bạch Hà Đằng khó có thể nhận nổi.
Thân thể Bạch Hà Đằng lóe lên, hắn muốn né tránh nhưng ngay lúc này lại có một cỗ khí nóng hừng hực lan tràn sau lưng hắn.
- Băng Thiên Tuyết Địa!
Bạch Hà Đằng nổi giận, gầm lên một tiếng, vận chuyển công pháp đến tột cùng, trên trời đã có một vài bông tuyết phiêu đãng.
“Oanh Tạch….!”
Một chưởng lực nhu hòa lặng yên không tiếng động khắc lên người Bạch Hà Đằng, đó là Mộng Tình, nàng không sợ rét lạnh, trong nháy mắt nhận ra cổ hàn ý kia liền không do dự mà cho Băng Hà Đằng một chưởng.
- Chết!
Hỏa lão thừa dịp đó mà chém một đạo hỏa diễm xuống phía Bạch Hà Đằng, hắn cố gắng né tránh nhưng không được đành phải cắn răng đỡ, đạo hỏa diễm cùng chưởng lực va chạm vào nhau khiến cho Bạch Hà Đằng kêu lên một tiếng buồn bực, thân thể lại hạ thấp xuống hơn.
Còn không đợi đến động tác tiếp theo của Băng Hà Đường thì lại có một chưởng ấn màu đỏ rực trên trời giáng xuống hắn.
- Ầm ầm……
Không gian xung quanh run rẩy mãnh liệt, Băng Hà Đường bị một chưởng đánh trúng trực tiếp mà lục phủ ngũ tạng đã muốn bị phá hư. Khi hắn cúi đầu xuống nhìn ngực mình, đột nhiên thấy đau xót.
Giờ phút này, ngay tại vị trí trái tim của hắn có một thanh kiếm đang cắm thật sâu, đâm xuyên qua thân thể hắn từ phía sau, từ phía trước có thể thấy phần đầu kiếm.
Ngẩng đầu lên nhìn, Băng Hà Đằng nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Phong, hắn cảm thấy mộng ảo, trước mắt hắn dần bị nhòe đi.
Hắn đường đường là đại trưởng lão của Băng Tuyết sơn trang, bất luận là về thế lực hay thực lực thì đều rất mạnh mẽ, nhưng giờ phút này, hắn lại bị Lâm Phong chỉ có tu vi Linh Vũ cảnh giết chết.
- Ngưởi muốn giết ta, chết!
Từ miệng Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm rét lạnh, trường kiếm xoay một vòng lập tức xoáy nát trái tim của Băng Hà Đằng, cường giả Huyền Vũ cảnh tam trọng, chết ngay tại nơi này!