Dịch: Muỗi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Ánh mắt Lâm Phong nhìn đối phương chăm chú, trong con ngươi lấp loé hàn mang, tựa hồ như có gì đó không đúng.
Người cầm thương này giết chết Quỷ Sát, xúi giục đoàn người chiến đấu với Quỷ Sát Vương, nhưng bản thân hắn lại đứng ở chỗ này không đi chiến đấu, thậm chí còn ngăn cản Lâm Phong rời đi.
Quét mắt nhìn xung quanh một chút, trong đầu Lâm Phong khẽ run lên, giờ khắc này, tại xung quanh đây không chỉ có một mình tên cường này mà còn có tám hắc y nhân cầm trường thương trong tay, trên người tuy không có phóng thích khí tức mạnh mẽ nhưng lại vô cùng bình tĩnh, vẻ bình tĩnh này làm lộ ra vẻ lạnh lùng từ trong xương cốt, khiến Lâm Phong cảm thấy toàn bộ tám người này đều là cao thủ.
- Để hắn đi.
Lúc này, một đạo âm thanh mờ ảo truyền đến mang theo một tia ngữ khí không thể nghi ngờ, cường giả cầm trường thương kia lập tức lộ ra vẻ cung kính, thân thể tránh ra nhường đường cho Lâm Phong rời đi.
Lâm Phong sâu sắc nhìn người này một chút, đồng thời tìm vị trí của người nói chuyện, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi lên cửa thành của thành cổ Thiên Lạc, ở nơi đó có một bóng người khoác trường bào màu đen bao trùm toàn thân, ngay cả mặt mũi cũng che kín, cực kỳ thần bí.
Hắn lúc này đang lẳng lặng dựa trên tường thành, đầu hơi cúi thấp, tựa hồ như đang nhắm mắt dưỡng thần, việc ở nơi này phảng phất như không có quan hệ gì với hắn.
Nhưng mà vị cường giả cầm thương kia lại nghe lời hắn như vậy, hắn tùy ý nói một câu là đối phương liền lập tức nhường đường, uy vọng của hắn đúng là không cần nhiều lời
Nhìn chằm chằm hắc y nhân, Lâm Phong phát hiện rằng chuyện hôm nay chắc chắn không đơn giản như vậy.
Xem ra Quỷ Sát Vương chỉ là bọ ngựa mà thôi, ở phía sau còn có một con chim sẻ đang nhìn chằm chằm tất cả mọi người.
Đương nhiên chim sẻ đó cũng đang nhìn chằm chằm Cửu Thiên Thương Long Đỉnh.
Lâm Phong nhấc chân lên đi về hướng bên ngoài, nhưng mà hắn cũng không vội vã rời đi mà đứng trên bãi cát, nhìn về phía đám người đang chiến đấu.
Lúc này, chỉ thấy thân thể Quỷ Sát Vương phiêu động, mỗi khi chạm tới một người thì người đó sẽ chết ngay lập tức, bị thôn phệ thành một cái thây khô, điều này khiến vô số người đều mất đi dũng khí chiến đấu.
- Giết hắn, đây là chiêu Tá Thi Hoàn Hồn của Thiên Sát Tông, không phải bản thể của hắn mà chỉ là linh hồn của hắn mà thôi, hắn không thể phát huy hết thực lực của Quỷ Sát Vương được, chỉ cần chúng ta đồng thời công kích thì nhất định có thể giết hắn.
Cường giả của Tinh Mộng Các phát hiện sự tình đang không ngừng lệch khỏi quỹ đạo mà hắn dự tính thì hét lớn một tiếng, nhưng khi tiếng nói của hắn hạ xuống liền nhìn thấy một đôi mắt u ám đang theo dõi hắn, đôi mắt đó lạnh lẽo đến thấu xương, khiến trái tim của hắn cũng theo đó run lên.
- Đi chết đi.
Quỷ Sát Vương nổi giận gầm lên một tiếng, vô tận xiềng xích đập về phía nam tử trung niên của Tinh Mộng Các khiến cho gã hoảng hốt, gã nhanh chóng nhảy lên tung một chưởng về phía các xiềng xích đang công kích gã, chưởng va chạm với xiềng xích phát ra tiếng vang ầm ầm.
Ngay lúc này, vài đạo xiềng xích lặng yên không một tiếng động xuất hiện từ phía sau gã rồi ngay lập tức tấn công, khiến sắc mặt của gã đại biến, muốn né tránh nhưng đã không còn kịp nữa, những xiềng xích kia được hồn phách của Quỷ Sát Vương mạnh mẽ khống chế, nhanh đến mức cực hạn, trong nháy mắt quấn quanh hai tay của nam tử trung niên.
- Không muốn chết thì cùng nhau động thủ đi.
Nam tử hét lớn một tiếng, nhưng giờ khắc này đám người đã sớm triệt để bị kinh sợ, chỉ thấy khóe miệng Quỷ Sát Vương mang theo một tia cười khẩy, thân thể bay thẳng về phía gã.
- Trở thành chất dinh dưỡng của ta đi!
Quỷ Sát Vương âm trầm nói một câu, thân thể của hắn bám vào trên người nam tử rồi bắt đầu nuốt chửng chân nguyên và huyết mạch của gã.
- Thiên huyễn giải thể!
Nam tử nổi giận gầm lên một tiếng, một nguồn sức mạnh hủy diệt truyền tới khiến con ngươi Quỷ Sát Vương chợt lóe lên, Quỷ Sát Vương ngay lập tức điên cuồng lùi về phía sau.
- Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ tung cực kỳ cuồng mãnh vang lên trên không trung, rất nhiều xiềng xích trực tiếp nổ tung, đồng thời thân thể của nam tử cũng biến thành tro bụi.
Thân thể của Quỷ Sát Vương lúc sáng lúc tối, khí tức tản mát, phảng phất là bị thương dưới đòn đánh này, thiên huyễn giải thể, tên khốn này!
- Hống!
Quỷ Sát Vương rít gào một tiếng, tiếp tục bắt đầu nuốt chửng đoàn người, giờ khắc này cường giả không còn lại nhiều, trong chốc lát liền bị Quỷ Sát Vương nuốt hết chỉ còn lại có mấy chục người, khí tức của Quỷ Sát Vương càng ngày càng lớn mạnh hơn.
- Trốn, trốn...
Đây là ý nghĩ duy nhất của đoàn người vào lúc này, tất cả mọi người đều đang chạy trốn về tứ phía, Cửu Thiên Thương Long Đỉnh, không cần nữa.
Lúc này, có mấy bóng người chạy trốn về phía Lâm Phong đang đứng
Nhưng mà, cường giả cầm thương vừa nãy đã chặn Lâm Phong lại vẫn như trước đứng ở chỗ đó tựa như một một ngọn núi, vững như bàn thạch, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng và sắc bén.
- Tránh ra!
Một người bỗng nhiên quát lên, chỉ thấy thân thể của cường giả cầm thương kia đột nhiên khẽ run lên, ngay lập tức, chân nguyên màu đen bám vào trường thương trực tiếp đánh vào trên người của đối phương, chỉ trong nháy mắt cường giả Huyền Vũ Cảnh đang lao nhanh tới kia liền bỏ mình.
- Thật là mạnh, uy lực của một thương này không kém hơn một chiêu toàn lực của Xích lão chút nào.
Lâm Phong cảm thán, tám người này ít nhất đều có cảnh giới Huyền Vũ Cảnh tầng bốn trở lên, thực lực đúng là quá khủng bố..
Hai người sau đó chạy trốn về phía này khi cảm nhận được uy lực của một thương đó thì sắc mặt bỗng nhiên run lên, thân thể cũng hơi cứng đờ.
Hai người này đều là nữ tử, một người trong đó chính là người của Mộng Các, là mỹ phụ ngày ấy muốn cướp đoạt Cửu Thiên Thương Long Đỉnh của Lâm Phong; người còn lại Lâm Phong cũng biết, chính là Lam Kiều.
Phần lớn người của Mộng Các đều đến đây hôm nay, bọn họ cho rằng nhất định có thể đoạt được bảo vật, nhưng mà không thể ngờ là toàn bộ đều sẽ chết ở nơi này.
- Muốn rời khỏi đây à, chết đi!
Cường giả cầm thương lạnh lùng quát một tiếng, bước tới một bước, sát ý bên trên trường thương phun ra nuốt vào không ngừng, chân nguyên màu đen dâng trào vô cùng khủng bố.
Đâm tới một thương.
- Dừng tay.
Một đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống khiến cho trường thương của người kia hơi dừng lại một chút, lập tức chỉ thấy một bóng người xẹt qua bắt lấy thân thể Lam Kiều rồi lui sang một bên, người xuất thủ vừa rồi chính là Lâm Phong.
Sắc mặt của cường giả cầm thương khẽ cứng lại, lộ ra hàn quang.
- Người này ngươi không thể giết được.
Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, cường giả cầm thương trầm mặc một chút, sau đó lập tức xoay người nhìn về phía mỹ phụ, vậy mà thật sự buông tha cho Lam Kiều.
Lâm Phong nói ra câu này là vì ngày xưa Lam Kiều có mấy lần hảo ý nhắc nhở hắn, việc này Lâm Phong khắc ghi trong lòng, nếu có thể cứu nàng thì hắn liền cố gắng hết sức.
- Cứu ta.
Mỹ phụ nhìn thấy nam tử cầm thương nhìn về phía mình thì thân run lên, đôi mắt đẹp mang theo vài phần hi vọng nhìn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn mỹ phụ một chút, mắt không có biểu tình gì:
- Ngày xưa ngươi muốn giết ta mà hiện tại ngươi lại muốn ta cứu ngươi ư?
Trong đầu mỹ phụ bỗng nhiên run lên, một luồng ý nghĩ hối hận hiện lên trong con ngươi của nàng, đi sai một nước thua cả bàn cờ.
Lúc trước, nàng rõ ràng hiểu biết một chút tính cách của Lâm Phong là khinh cuồng bất kham, vậy mà nàng vẫn còn muốn lấy thủ đoạn mạnh mẽ đoạt lấy Cửu Thiên Thương Long Đỉnh chỉ là nàng cho rằng dựa vào thực lực cường đại của mình thì bất luận Lâm Phong thuận nàng hay là nghịch nàng đều không sao hết, nghịch nàng thì nàng liền giết người đoạt bảo.
Nhưng thế sự vô thường, nàng không có giết chết Lâm Phong, hiện tại, vốn dĩ là có một chút cơ hội sống sót, nhưng bởi vì một ý nghĩ sai lầm lúc trước mà bây giờ đặt tại trước mặt nàng chỉ có một con đường chết.
Chỉ có thể nói đây là số mệnh của nàng.
Trường thương sát ý rung trời hướng về phía mỹ phụ, mang theo một tia hối hận, mỹ phụ nhắm mắt lại, nàng không muốn chống lại, vì cho dù nàng có thể chống lại một chút thì cuối cùng kết cục vẫn là chết, hoặc là bị giết, hoặc là bị Quỷ Sát Vương cắn nuốt mất, không có đường sống, so với bị Quỷ Sát Vương nuốt chửng thì không bằng chết ở trên trường thương.
- Vân di.
Lam Kiều hô một tiếng, trong mắt ngập tràn nước mắt, thân thể bị Lâm Phong nắm lấy có muốn động cũng không động được.
- Hê hê.
Một đạo thanh âm thâm trầm truyền đến, Lâm Phong mang theo Lam Kiều nhanh chóng thối lui, chỉ thấy lúc này, đoàn người hoặc là chết trên trường thương, hoặc là bị Quỷ Sát Vương thôn phệ mất.
Không gian này ngoại trừ đám người Lâm Phong cùng với tám cường giả cầm trường thương thì toàn bộ đều chết rồi, đương nhiên vẫn còn cái người thần bí đang dựa trên tường thành kia nữa.
- Tiểu quỷ, lá gan của ngươi thật là lớn.
Quỷ Sát Vương nhìn chằm chằm Lâm Phong âm u nói, khiến con ngươi Lâm Phong khẽ lấp lóe.
- Ngươi không phát hiện rằng bọn họ đang đợi ngươi sao?
Lâm Phong chỉ chỉ về phía tám cường giả kia, lãnh đạm nói, hắn không hề rời đi là bởi vì hắn ý thức được, tám người này cùng với người thần bí trên tường thành kia vốn là vì săn giết Quỷ Sát Vương mà đến, bọn họ đã sớm chuẩn bị rồi, chuyện diễn ra nãy giờ có lẽ là một âm mưu.
Quỷ Sát Vương đương nhiên không phải người ngu, Quỷ Sát Vương cũng đã nhìn ra, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm tám người kia, lạnh lùng nói:
- Thực lực không tồi, nhưng mấy người vừa rồi bị ta nuốt chửng cũng có vài người thực lực không hề kém so với các ngươi, là ai cho các ngươi lá gan đi giết ta vậy?
- Ta!
Một âm thanh trầm thấp truyền đến, không biết từ khi nào mà người bí ẩn mang áo bào màu đen kia đã chậm rãi đi tới phía này, đầu của người này vẫn hạ thấp xuống như trước, tùy ý bước ra một bước nhưng trong nháy mắt đã đi được trăm mét, chốc lát liền đi đến trước người Quỷ Sát Vương.
- Nơi này là Tuyết Nguyệt, hạng yêu tà như Thiên Sát Tông nếu đã đến đây thì không cần về nữa.
Thanh âm lạnh lùng phun ra từ trong áo bào đen, đầu người này ngẩng lên, một vệt tinh mang bừng lên vô cùng chói mắt.