Dịch: Muỗi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Nhìn Lâm Phong, Nhâm Khinh Cuồng chỉ cảm thấy lá gan của mình đúng là rất lớn, từ sau khi đi theo Lâm Phong, hắn cũng đã từng nghĩ tới một vấn đề đó là Lâm Phong có thể dẫn dắt Xích Huyết Thiết Kỵ đi về phía huy hoàng hay không.
Hắn hi vọng Lâm Phong có thể gánh vác cái trọng trách này, tuy nhiên vừa đến không bao lâu, Lâm Phong liền đem lại cho hắn một chấn động không gì có thể so sánh, chỉ mười hai vạn viên đan dược đã có thể để cho ba vạn quân vượt qua một cảnh giới, đây là việc mà cho dù hắn có phấn đấu mấy năm cũng không nhất định có thể làm được, nhưng Lâm Phong chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn liền có thể hoàn thành.
Hơn nữa, bây giờ Lâm Phong đem trọng trách giao lại cho hắn, để cho hắn đến gánh vác.
- Nhâm thúc, ta sẽ để nhị lão giúp các vị bước vào Huyền Vũ Cảnh, như vậy thực lực của chúng ta sẽ được tăng lên thêm một bậc.
Lâm Phong lại mở miệng, ánh mắt ba người Nhâm Khinh Cuồng ngưng lại, Huyền Vũ Cảnh!
Có ai mà không muốn thực lực của mình trở nên mạnh mẽ hơn.
- Hỏa Lão, Xích lão.
Ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, rơi vào trên người nhị lão, chỉ thấy hai người trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngay lập tức nói:
- Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.
- Được.
Lâm Phong gật gật đầu, lập tức nói với Nhâm Khinh Cuồng lần thứ hai:
- Nhâm thúc cùng Phong thúc và Lôi thúc đều là thống lĩnh có kinh nghiệm lâu năm trên chiến trường, chắc chắn không cần ta chỉ bảo cái gì, ta chỉ muốn nói, tuy rằng bây giờ không phải ở trên chiến trường, nhưng Xích Huyết quân đoàn không thể để mất đi huyết tính, bất kể là vì thực lực hay là dũng khí, vẫn phải tiếp tục chiến đấu như trước đây, chỉ có không ngừng đấu tranh với nguy hiểm mới có thể đột phá bản thân, sau này Xích Huyết quân nhất định phải thường xuyên được đưa ra ngoài rèn luyện, hơn nữa phải là rèn luyện sinh tử chân chính, không cần lưu tình, không trải qua tử vong đau khổ thì không phải là báu vật.
Quân đoàn này là những người may mắn sống sót trên chiến trường, trải qua đại biến lần trước, Nhâm Khinh Cuồng đương nhiên là không hy vọng quân đoàn này sẽ có thêm người nữa hi sinh, Lâm Phong nhất định phải nhắc nhở hắn, nếu như Thiết Huyết quân đoàn được nuôi dưỡng ở bên trong nhà ấm thì bọn họ có còn là Thiết Huyết quân đoàn của trước đây hay không?
- Được.
Nhâm Khinh Cuồng gật đầu thật mạnh, hắn hiểu rõ ý tứ của Lâm Phong, cũng hiểu rõ tâm tư của chính mình, Lâm Phong nhắc nhở không có sai, nếu như hắn chỉ biết che chở cho quân đoàn này mà không cho bọn họ đối mặt với nguy hiểm thì bọn họ sống cũng chả có ý nghĩa gì, những người này phải là một quân đoàn không sợ chết, quân đoàn Xích Huyết là phải oanh oanh liệt liệt!
- Nhâm thúc, thúc cùng Nhị lão xem có cần thương lượng với nhau một chút hay không, trước tiên ta sẽ bế quan một quãng thời gian, sau đó rời khỏi Dương Châu thành để tới Hoàng Thành.
Lâm Phong nói với Nhâm Khinh Cuồng và nhị lão một tiếng, sau đó liền rời khỏi nơi này, đến xem Vân Hi được Mộng Tình sắp xếp cẩn thận, sau đó Lâm Phong liền bắt đầu bế quan tu luyện.
Tàn Hồn Thiên Thuật vô cùng cường đại, sử dụng tế tàn hồn thậm chí có thể sai khiến vũ hồn Tử Xà giết cường giả Huyền Vũ Cảnh, loại năng lực kỳ lạ này là lá bài tẩy của Lâm Phong, hắn cần tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật để phân ra nhiều tàn hồn hơn, tăng cường sức mạnh hồn phách, khống chế vũ hồn hoàn mỹ hơn, đồng thời để cho phản ứng trở nên nhạy cảm hơn, khiến cho thực lực càng trở nên mạnh mẽ.
......
Ngoại thành Hoàng Thành, người qua lại như thoi đưa, đoàn người đông đúc, cực kỳ náo nhiệt.
Trong Thanh Tâm tửu lâu, rất nhiều bóng người dựa vào ở lan can nhìn về hàng người kéo dài phía dưới, nghị luận sôi nổi.
- Đoàn Liệt gia là gia tộc hoàng thất, tuy rằng không tiến vào trung tâm hoàng thất Tuyết Nguyệt nhưng địa vị vẫn siêu phàm như trước.
- Không sai, ngày đại hôn của Đoàn Ngọc thật sự rất phô trương.
Ở bên trong tửu lâu không ngừng có tiếng nói nhỏ truyền ra, tất cả mọi người đều đang thảo luận một đề tài giống nhau, ngày đại hôn của Đoàn Ngọc.
Lúc này, ở bên trong Thanh Tâm tửu lâu có một bàn đặc biệt khiến cho người khác phải chú ý, bởi vì ở bàn đó có hai nữ tử phi thường mỹ lệ, một người trong đó tuy có một tấm lụa mỏng che mặt, nhưng chỉ là thân hình kia thôi cũng đủ khiến cho người ta có cảm giác nghẹt thở.
Nữ tử còn lại mắt tựa như làn thu thủy, ánh mắt lấp loé lộ vẻ phong tình vạn chủng, đặc biệt mê người, hơn nữa, vóc người của nữ tử này vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là cái nơi đầy đặn kia, vô cùng sống động, tràn ngập mị hoặc.
Về phần thanh niên tuấn dật đi cùng hai vị mỹ nhân thì bị đoàn người rất trực tiếp bỏ qua, thậm chí còn ngẫu nhiên có ánh mắt giết người rơi vào trên người hắn, mang theo ý ghen tị trần trụi, hận không thể thay thế được vị trí của hắn.
- Đoàn Ngọc tuy có huyết thống hoàng thất, cao quý mỹ lệ, nhưng không nghĩ tới bên trong Thanh Tâm tửu lâu này lại có hai vị mỹ nhân còn đẹp hơn, nhưng đáng tiếc, người mà Đoàn Ngọc gả cho chính là thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện, còn người mà hai vị mỹ nhân này đi theo thì không biết là tiểu nhân vật nào.
Có người hết sức trào phúng lên tiếng, âm thanh vô cùng lớn, khiến cho cả tửu lâu đều nghe được rõ ràng.
- Không sai, có người nói Văn Nhân Nham ngày xưa chính là thiên tài số một Vân Hải Tông, sau đó Vân Hải Tông bị tiêu diệt, lúc đó Thiên Lang Vương vô tình phát hiện thiên phú của hắn nên tìm đủ mọi cách kêu gọi hắn gia nhập, Văn Nhân Nham bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, quyết định này của hắn đúng là cực kỳ anh minh, nếu như hắn vẫn cố chấp ở lại Vân Hải Tông thì cái gọi là thiên tài số một cũng chỉ có thế mà thôi, nhưng hắn gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện thì hắn sẽ có cơ hội ở bên trong Hoàng Thành tỏa ra hào quang, nghe nói bây giờ Văn Nhân Nham đã nắm giữ thực lực cường hãn Linh Vũ Cảnh tầng bảy, hơn nữa vũ hồn Lam Trúc cũng là cực kỳ lợi hại, cùng với Đoàn Ngọc nắm giữ huyết thống hoàng thất đúng là phi thường xứng đôi.
- Văn Nhân Nham mà tính là thiên tài số một của Vân Hải Tông cái gì? Lâm Phong mới là đệ tử thiên tài chói mắt nhất của Vân Hải Tông ngày xưa, lúc trước, Thiên Lang Vương diệt môn Vân Hải Tông, đông đảo đệ tử thiên tài đều làm phản, chỉ có Lâm Phong là thủ vững đại nghĩa, tâm vững như bàn thạch, vì vậy nên hắn nhất định sẽ có thành tựu phi phàm.
Một thiếu niên khoảng chừng mười lăm tuổi tranh luận, có chút xem thường điều mà người vừa nãy mới nói.
Lâm Phong tuy rằng đã nửa năm không xuất hiện ở Hoàng Thành, nhưng ở bên trong Hoàng Thành, sự tích liệt hỏa đốt thành, cưỡi ngựa cứu công chúa vẫn luôn được lưu truyền, Lâm Phong cũng được rất nhiều thanh niên sùng bái và ngưỡng mộ, bọn họ đều coi Lâm Phong như là thần tượng, hy vọng có thể đi theo bước chân của Lâm Phong, trở thành một đại nhân vật khiến toàn bộ Tuyết Nguyệt phải khiếp sợ.
- Ngươi thì biết cái gì chứ.
Người nọ bị vạch trần thì lạnh lùng quát một tiếng:
- Thiên phú của Văn Nhân Nham là bậc nào, chính là đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện, tu vi Linh Vũ Cảnh tầng bảy nhưng sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, đã có thể cùng chiến đấu với cường giả Linh Vũ Cảnh tầng tám, còn Lâm Phong mà ngươi nói ở nơi nào cũng không biết, ai biết hắn còn sống hay là đã chết, lấy cái gì ra so với Văn Nhân Nham.
- Ngươi thối lắm, Lâm Phong làm sao có khả năng sẽ chết được.
Thiếu niên kia gầm lên một tiếng, tranh luận nói.
- Ta nói Lâm Phong chết thì có liên quan gì tới ngươi, miệng mồm không sạch sẽ.
Đối phương lạnh lẽo nói một tiếng, trên người lộ ra từng sợi từng sợi hàn ý, cực kỳ lạnh lùng, vừa vặn hắn muốn biểu hiện ở trước mặt hai vị mỹ nhân một phen liền có người tự dâng tới cửa.
- Văn Nhân Nham dựa vào cái gì có thể so với Lâm Phong, ngươi vốn là nói láo.
Sắc mặt thiếu niên kia lạnh lùng, mặc dù đối phương có khí tức rất mạnh nhưng hắn vẫn cố tranh luận như trước.
Lúc này, nữ nhân mỹ lệ đầy đặn kia cười khẽ nhìn thanh niên tuấn dật ở bên cạnh, thấp giọng nói:
- Không nghĩ tới còn có người sùng bái mù quáng đối với ngươi như vậy, vì ngươi mà thậm chí bất chấp hậu quả.
Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười khổ, sờ sờ mũi, sao đột nhiên hắn có một cảm giác là hình như mình đã già rồi.
Phải biết rằng, từ khi Vân Hải Tông bị tiêu diệt rồi hắn bước vào Hoàng Thành, hắn đã không ở đó gần hai năm rồi, hắn bây giờ cũng đã mười tám tuổi, nhưng vẫn cứ bị người khác truy đuổi không buông.
Đương nhiên, làm gì có ai có hai năm kinh tâm động phách giống như hắn, nhiều lần phải quanh quẩn giữa sự sống và cái chết, trải một đống chuyện khiến hắn cảm thấy chấn động.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy mình đã ngây ngốc ở cái thế giới này rất lâu, rất lâu.
- Không nghĩ tới Văn Nhân Nham vậy mà lại muốn cưới Đoàn Ngọc, đúng là thú vị!
Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, món nợ với Văn Nhân Nham cũng nên tính toán một chút rồi, hôm nay vừa đúng lúc.
Vào lúc này, ánh mắt người nhục mạ Lâm Phong càng ngày càng lạnh lẽo, hắn đi về phía thiếu niên, lạnh lùng nói:
- Đúng là một gia hỏa điếc không sợ súng, nếu miệng của ngươi không thể nói chuyện sạch sẽ hơn thì để ta giúp ngươi.
Người kia đi về phía thiếu niên, sau đó bàn tay của hắn bỗng nhiên run lên đánh về phía thiếu niên, khiến cho sắc mặt thiếu niên bỗng nhiên biến đổi, thiếu niên không kịp cử động chỉ ngồi yên một chỗ ngơ ngác nhìn bàn tay của đối phương đang hạ xuống.
- Vèo!
Một tiếng xé gió truyền tới, bàn tay đang đánh tới của người kia bất ngờ run lên, sau đó hắn đột ngột rụt tay trở lại, quát lên:
- Ai!
Âm thanh hạ xuống, ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển qua, lập tức liền nhìn thấy Lâm Phong đang từ từ đi về phía hắn.
- Ngươi cũng muốn tìm chết đúng không?
Người kia nhìn thấy là Lâm Phong thì trong mắt đầy ý cười lạnh.
- Ta không muốn tìm chết, chỉ là muốn nói với ngươi một điều, miệng của ngươi cũng không sạch sẽ cho lắm.
Lâm Phong lãnh đạm nói.
- Miệng của ta không sạch sẽ?
Người kia cười lạnh một tiếng:
- Ngươi có tư cách gì mà dám nói ta.
- Bởi vì, ta tên là Lâm Phong!
Một thanh âm từ trong miệng Lâm Phong phun ra khiến nét cười lạnh trên mặt người nọ trong nháy mắt cứng đờ.
Ta tên là Lâm Phong!
Lâm Phong!
Bên trong tửu lâu đột nhiên trở nên yên tĩnh!