Dịch: Muỗi.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Hành động nhỏ của Lâm Phong không có thu hút sự chú ý của đoàn người, một ánh mắt này ngay cả đám người chung quanh Lâm Phong cũng không cảm nhận được, lực chú ý của bọn họ đều bị hấp dẫn bởi những người ở trên đài cao.
Đệ tử thiên tài của Nguyệt gia và Vũ gia đều đến rồi, giờ phút này trên khán đài chân chính là hội tụ của những đệ tử tinh anh.
Nhìn những đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện từng người từng người tư thế hiên ngang, đoàn người đều thầm khen ở trong lòng, đây đều là thanh niên tuấn kiệt, thiên phú kiệt xuất, tương lai của Tuyết Nguyệt quốc chính là dựa vào những người này.
Bọn họ là những người trẻ tuổi ưu tú nhất của Tuyết Nguyệt quốc, là trụ cột tương lai của Tuyết Nguyệt.
Đương nhiên, đây chỉ là đại đa số người nghĩ như thế mà thôi, vẫn có người như cũ cho rằng ở Tuyết Nguyệt quốc còn có rất nhiều thiên tài, chỉ là bọn họ không ở đây mà thôi.
Những người kinh tài tuyệt diễm chân chính đó sẽ xem thường trường hợp này, sàn diễn của bọn họ sẽ không phải là lễ đường của ngày đại hôn, mà là võ đài chiến đấu, võ đài vinh quang.
Còn có cực ít người vô cùng xem thường những người gọi là thanh niên tuấn kiệt ở trên đài cao kia, là một loại xem thường phát ra từ nội tâm, ví dụ như Lâm Phong!
Không khí vẫn náo nhiệt như trước, tiếng hoan hô chấn động một mảnh, trên đại đạo xa xa, có rất nhiều bóng người hội tụ từ bốn phía bước vào bên trong vương phủ, đám người này đã đi khắp ngoại thành Hoàng Thành của Tuyết Nguyệt quốc nên đương nhiên tất cả mọi người đều biết ngày hôm nay, đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện, Văn Nhân Nham cưới vợ là tiểu công chúa Đoàn Ngọc có huyết thống hoàng thất, Đoàn gia này đúng là chỉ sợ người ta không biết.
Ở phía sau đám người tới để chúc mừng Đoàn gia đại hôn còn có vô số thân ảnh, bọn họ đều là bị đám đông này hấp dẫn đến đây, vì họ muốn nhìn một chút, đại hôn của thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc sẽ là cảnh tượng long trọng đến cỡ nào.
Không gian trở nên đặc biệt ầm ĩ, những người đó nghe được đoàn người nghị luận nói rằng có rất nhiều đệ tử thiên tài của Tuyết Nguyệt thánh viện đều đến rồi, thậm chí còn có Nguyệt Thiên Thần của Nguyệt gia và Vũ Thiên Hành của Vũ gia thì không khỏi kinh ngạc hét lên, xem ra một chuyến này quả nhiên là không có phí công, có thể nhìn thấy những nhân vật cao cao tại thượng này đúng là không uổng phí chuyến này.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ tuấn dật phi phàm của Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành, trên người hai thanh niên này mang theo khí chất quý tộc kiêu ngạo, đám người đều cảm khái ở trong lòng, thiên tài đại của gia tộc quả nhiên vô cùng bất phàm.
Tuy không gian vô cùng náo nhiệt vui mừng nhưng nhân vật chính lần này là Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc vẫn chậm chạp chưa chịu hiện thân.
Lúc này, Đoàn Liệt trên đài cao đột nhiên đứng dậy, hai tay nâng lên ra hiệu kêu mọi người yên tĩnh, ngay lập tức, âm thanh lục tục của đoàn người yếu dần, cuối cùng yên tĩnh lại, muốn nghe xem Đoàn Liệt muốn nói gì.
Đoàn Liệt ho nhẹ một tiếng, lập tức cao giọng mở miệng:
- Các vị có thể đến vương phủ của ta khiến Đoàn mỗ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, ở chỗ này, ta chỉ muốn nói đơn giản mấy câu.
- Văn Nhân Nham khi xưa ở Vân Hải Tông được công nhận là thiên tài số một, tuổi còn trẻ đã có một thân tu vi, được Vân Hải Tông coi là tương lai của tông môn, thậm chí còn chuẩn bị đưa chức vị lớn nhất của Vân Hải Tông cho hắn, thế nhưng sau đó Vân Hải Tông bất ngờ bị tiêu diệt, Thiên Lang Vương phất tay tàn sát Vân Hải, tuy nhiên chỉ giữ lại mỗi Văn Nhân Nham là bởi vì vừa ý thiên phú của Văn Nhân, khi đó Văn Nhân tuy mới chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, tuổi trẻ kiêu ngạo, hắn thậm chí còn từ chối hảo ý của Thiên Lang Vương huynh, muốn chết sống cùng với tông môn, nhưng cuối cùng, do lòng yêu nhân tài của Thiên Lang Vương nên đã cảm hóa Văn Nhân, để cho hắn gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện, từ đó, Văn Nhân Nham trở thành một thành viên của Tuyết Nguyệt thánh viện, hơn nữa ở nơi tập hợp nhiều tinh anh như là Tuyết Nguyệt thánh viện thì Văn Nhân vẫn được xem là thiên tài như trước, được bồi dưỡng trọng điểm. Có thể nói, Văn Nhân Nham bất kể là thiên phú hay nhân phẩm đều cực kỳ ưu tú, bởi vậy Đoàn Liệt ta quyết định giao phó con gái Đoàn Ngọc cho hắn.
Trong thanh âm của Đoàn Liệt mang theo từng tia từng tia tự hào, đem Văn Nhân Nham đắp nặn cực kỳ hoàn mỹ, thiên phú hay nhân phẩm đều cực kỳ ưu tú, bởi vì thế nên hắn mới lựa chọn Văn Nhân Nham làm con rể của mình.
Đoàn người lập tức lại xì xào bàn tán, thật là lợi hại, thiên tài số một Vân Hải Tông, vốn là tông chủ tương lai của Vân Hải Tông, nhưng đáng tiếc Vân Hải Tông bất ngờ bị tiêu diệt, nhưng thiên tài bất luận là ở đâu cũng đều đều là chói mắt như vậy, Thiên Lang Vương không những không giết hắn mà thậm chí còn mời chào trọng dụng, Văn Nhân Nham này quả nhiên là một thiên tài, chẳng trách có thể lấy được Đoàn Ngọc nắm giữ huyết mạch hoàng thất.
Tuy nhiên cũng có người cảm thấy hoài nghi, bởi vì có một ít người biết, Lâm Phong nửa năm trước nhấc lên gió tanh mưa máu ở Tuyết Nguyệt hình như cũng là người của Vân Hải Tông, Lâm Phong cũng ở Vân Hải Tông thì Văn Nhân Nham có thể trở thành thiên tài số một sao?
Trong mắt Lâm Phong, tất cả những lời vừa rồi đều là sự châm biếm. Văn Nhân Nham? Thiên tài số một?
Càng buồn cười hơn chính là nhân phẩm và thiên phú của Văn Nhân Nham đều cực kỳ ưu tú?
Đoàn Liệt này đúng là không biết xấu hổ đến cực điểm a, tâng bốc Văn Nhân Nham ưu tú như vậy, không thể nghi ngờ là đang nâng nữ nhi của hắn lên, cũng là nâng cao giá trị của bản thân hắn.
Buồn cười chính là có nhiều người tin tưởng như vậy, ở bên cạnh Lâm Phong còn có rất nhiều người đang khích lệ Văn Nhân Nham, trong giọng nói tất cả đều là vẻ sùng bái.
- Được rồi, ta không nói nhiều, để cho mọi người ngắm nhìn tân lang, tân nương.
Đoàn Liệt nở nụ cười, sau đó chậm rãi ngồi xuống, ngay đúng lúc này, bên trong vương phủ đột nhiên có những sợi tơ màu sắc rực rỡ bồng bềnh xuất hiện đầy trời, cực kỳ rực rỡ, chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, những sợi tơ màu sắc rực rỡ này đem bầu trời che kín rồi quấn thành một đoàn.
Đoàn người ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy những sợi tơ nhiều màu sắc bồng bềnh ở trước mặt bọn họ, che kín bầu trời.
Ngay vào lúc này, ở bên dưới những sợi tơ dài vô tận xuất hiện một đôi chân, sau đó chậm rãi hạ xuống.
- Hả?
Ánh mắt đoàn người đầy vẻ chấn động, trên bầu trời có một bóng người xuất hiện, không đúng, là hai bóng người, chỉ thấy trong lòng một thanh niên anh tuấn ôm một cô gái xinh đẹp, thân thể hai người chậm rãi bồng bềnh hạ xuống rồi cuối cùng đáp xuống giữa đài khiến rất nhiều người hoa mắt mê mẩn.
Những sợi tơ màu sắc rực rỡ giữa bầu trời cũng chậm rãi hạ xuống, bao trùm toàn bộ không gian rộng lớn, diện mạo của hai bóng người kia rốt cục cũng xuất hiện rõ ràng bên trong con ngươi của mọi người.
- Nam tuấn tú, nữ mỹ lệ, quả nhiên rất xứng đôi.
Rất nhiều người chấn động trong lòng, lộ ra vẻ hâm mộ.
Văn Nhân Nham, tinh thần phấn chấn, anh tuấn tiêu sái, còn Đoàn Ngọc thì lại mỹ lệ yêu kiều, phi thường động lòng người, hai người bọn họ đứng cùng nhau đúng là thành một đôi trời sinh.
Lâm Phong cũng nhìn về phía hai người, thời gian cũng đã gần hai năm, Văn Nhân Nham bây giờ đã trở nên thành thục hơn, thực lực cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước, khiến cho khí chất của Văn Nhân Nham cũng càng lộ vẻ ngạo nghễ.
Về phần Đoàn Ngọc, so với lúc trước cũng xinh đẹp hơn mấy phần, không còn ấu trĩ như xưa, vẻ đẹp mang theo vài phần thành thục, ngược lại cũng xem như là hiếm thấy, chỉ tiếc là, nàng ta gả cho ai không gả mà lại gả cho Văn Nhân Nham, Lâm Phong không thể làm gì khác hơn là nói một tiếng xin lỗi, Văn Nhân Nham hôm nay chắc chắn phải chết trong tay hắn.
- Văn Nhân Nham, điều vừa nãy cha nói chắc con cũng nghe được, nhân cơ hội này nói vài câu với những người đến ủng hộ ngày đại hôn của con đi.
Đoàn Liệt nhìn Văn Nhân Nham, cười vang nói.
Văn Nhân Nham khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía đoàn người, mở miệng nói:
- Ta là Văn Nhân Nham, tu hành võ đạo tại Vân Hải Tông, trở thành thiên tài của Vân Hải Tông, cũng như cha ta nói, ta được xem là thiên tài kiệt xuất nhất của Vân Hải Tông, tất cả mọi người đều cho rằng ta sẽ là tông chủ tương lai, nhưng đáng tiếc, thế sự vô thường, biến hoá thất thường, Vân Hải Tông bất ngờ bị tiêu diệt, ma xui quỷ khiến ta trở thành đệ tử của Tuyết Nguyệt thánh viện, được thánh viện coi trọng, Văn Nhân Nham ta đương nhiên phải khắc khổ tu luyện, không ngừng phấn đấu hướng về con đường trở thành cường giả võ đạo, mà bây giờ, Văn Nhân Nham ta đúng thật là may mắn mới có thể lấy tiểu công chúa Ngọc nhi làm vợ, thật là duyên ba đời mới có, nguyện cùng Ngọc nhi suốt cuộc đời này, không rời không bỏ.
- Phẩm hạnh của Văn Nhân Nham ta thế nào thì cha ta cũng đã nói, tin rằng con mắt của các vị cũng sáng trong như tuyết, hôm nay ở đây làm chứng cho ta, Văn Nhân Nham kiếp này thề không phụ thê tử Đoàn Ngọc.
Tiếng nói của Văn Nhân Nham phảng phất như từng câu đều phát ra từ tận đáy lòng, khắc sâu trong lòng, khiến cho đám người đang nhìn đều âm thầm gật đầu, Văn Nhân Nham này không tồi, thiên phú dị bẩm, lại còn khiêm tốn như vậy, nhân phẩm vô cùng tốt, đúng là người có thể giao phó.
- Được.
Đoàn Liệt hét lớn một tiếng, tựa hồ vô cùng cao hứng.
- Văn Nhân huynh thiên phú cùng nhân phẩm đều không cần nhiều lời, tin rằng hai vị nhất định có thể trở thành thần tiên quyến lữ.
- Không sai, thiên phú của trong đám chúng ta Văn Nhân sư huynh là ưu tú nhất, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng.
Đám người trên khán đài từng người từng người nói bốc nói phét, tâng bốc Văn Nhân Nham thành người ít có trong nhân gian, thiên phú tuyệt luân, phẩm tính không thể xoi mói.
- Ta bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy hạng ngườivô sỉ không biết xấu hổ đến như vậy, thật là buồn nôn.
Ngay thời điểm khi tất cả mọi người đều đang khen Văn Nhân Nham thì một đạo âm thanh rất không đúng lúc vang lên, khiến âm thanh nghị luận của đám người trong nháy mắt nhỏ lại, sau đó chậm rãi yếu dần, tiếng nói chuyện biến mất không còn tăm hơi.
Vậy mà lại có người dám sỉ nhục Văn Nhân Nham ngay ngày đại hôn của hắn.
Hơn nữa, người ngồi trên đài cao lúc này đều là người có thân phận, vậy mà còn có người dám khiêu khích tôn nghiêm của bọn họ?
Ánh mắt của mọi người không ngừng chuyển động, bắt đầu tìm kiếm cái người vừa nói chuyện, ngay sau đó, đoàn người liền nhìn thấy một bóng người đi ra từ khe hở của đám người, chậm rãi bước lên đài cao.
Người này mặc một bộ trường bào màu trắng, không hào hoa phú quý nhưng vô cùng gọn gàng sạch sẽ.
Mái tóc dài mềm nhẹ bay lượn, khí khái kiêu ngạo, lạnh nhạt tiêu sái, tựa như cho dù thiên địa có nổ tung thì hắn vẫn sừng sững bất động.