Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 317 - Khiêu Khích Tất Cả Mọi Người

Khiêu Khích Tất Cả Mọi Người Khiêu Khích Tất Cả Mọi Người viptruyenfull.com

Dịch: Thư.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Đoàn người nhìn thân ảnh trên đài, trong lòng họ vô cùng khiếp sợ.

Không sai, nếu như người này là Lâm Phong, Văn Nhân Nham đương nhiên sẽ phải ngăn cản người kia đi khiêu khích Lâm Phongn hành vi này hoàn toàn là lấy trứng chọi đá, không đỡ nổi một đòn, nhưng Văn Nhân Nham lại không hề ngăn cản, có thể thấy được nhân phẩm của hắn đúng là không ra gì.

Người khác vì hắn mà chiến đấu hắn lại làm như thế, phẩm hạnh này không chỉ không thể tán thưởng, mà thậm chí còn có thể nói là tồi tệ.

Lời nói dối của Đoàn Liệt và Văn Nhân Nham ngay lập tức sụp đổ.

Thanh niên đang bị Lâm Phong chỉ thẳng vào người rất khó chịu, trong con ngươi mang theo sự phẫn nộ, Văn Nhân Nham đúng thật là vô sỉ, uổng công hắn cố hết sức nịnh hót hắn ta, còn ra tay đối phó với Lâm Phong.

- Lâm Phong, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Người kia nói với Lâm Phong.

Lâm Phong lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra một nét cười lạnh.

- Tất cả chỉ là hiểu lầm? Thực sự là buồn cười, nếu như ta không bằng ngươi thì chẳng phải đã chết ở trong tay ngươi rồi sao?

Trào phúng một tiếng, trong thanh âm Lâm Phong mang theo hàn ý:

- Khi ngươi lựa chọn làm một chuyện gì đó thì phải chuẩn bị trước tinh thần sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Dứt lời, kiếm khí trong ngón tay Lâm Phong lần nữa xuất hiện, trực tiếp đâm vào yết hầu của đối phương, khiến cho ánh mắt của đám người đang nhìn khẽ run lên.

Giết, Lâm Phong đã giết đối phương, không một chút lưu tình!

Thời điểm người kia chết con ngươi cũng trợn trừng lên, chết không nhắm mắt.

Lâm Phong liếc qua, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, hiểu lầm? Thế giới tàn khốc này có nhiều hiểu lầm như vậy sao, nếu hắn yếu thì hiểu lầm kia sẽ đòi mạng hắn, đối phương cũng không cho rằng chuyện này là hiểu lầm mà là thủ đoạn để nịnh hót Văn Nhân Nham.

Người muốn giết hắn, hắn cần gì phải lưu tình.

Ánh mắt chuyển qua Văn Nhân Nham, khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười châm biếm.

- Thiên tài số một Vân Hải Tông?

Lâm Phong nhẹ giọng nói một câu, thanh âm cũng không phải rất lớn, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe được rõ ràng.

Văn Nhân Nham nghe được câu nói của Lâm Phong, ánh mắt nhất thời trở nên vô cùng đặc sắc. Vừa nãy, Đoàn Liệt nói Văn Nhân Nham là thiên tài số một Hải Tông, hơn nữa là chưởng môn tương lai của Vân Hải Tông, sau đó, Văn Nhân Nham hắn cũng đứng ra thừa nhận một “sự thực” này, nhưng giờ khắc này, Lâm Phong cũng là người của Vân Hải Tông xuất hiện ở trước mặt hắn.

Ai là thiên tài số một của Vân Hải Tông?

- Thiên tài số một Vân Hải Tông, Lâm Phong ta cũng là đệ tử của Vân Hải Tông, hiện tại ta muốn thỉnh giáo ngươi một chút có được không?

Lâm Phong nhìn thấy Văn Nhân Nham trầm mặc không nói, lại lãnh đạm nói một tiếng, khiến sắc mặt Văn Nhân Nham càng ngày càng đặc sắc hơn.

Mà ánh mắt của đám người phía dưới cũng lộ ra thần sắc khác thường, Văn Nhân Nham là thiên tài số một của Vân Hải Tông đúng không? Hiện tại Lâm Phong đang hướng về phía hắn khiêu chiến đây!

- Lâm Phong, ân oán trước đây sau này nói tiếp, hôm nay là ngày đại hôn của ta, xin ngươi rời đi?

Văn Nhân Nham thấp giọng nói một câu, trong mắt lộ ra từng tia từng tia lạnh giá, Lâm Phong xuất hiện đánh vỡ tất cả mọi thứ, khiến toàn bộ thể diện của hắn đều mất hết.

- Rời đi?

Lâm Phong trào phúng nói:

- Ngươi nói ngươi là thiên tài số một Vân Hải Tông, là tông chủ tương lai mà Vân Hải Tông đã định, nhân phẩm cùng thiên phú đều hoàn mỹ vô song, Lâm Phong ta thân là đệ tử Vân Hải Tông, trước đây là thế, hiện tại cũng thế, ta cũng muốn hỏi Văn Nhân Nham ngươi, ngày xưa khi Đoàn Thiên Lang tấn công Vân Hải Tông, là ai muốn làm phản đồ so với người khác đều nhanh hơn cả?

Mặt Văn Nhân Nham đầy vẻ âm trầm, trầm mặc không trả lời.

- Văn Nhân Nham, ngươi phản bội sư môn, là thứ vong ân phụ nghĩa, nhưng hiện tại, ngươi lại dám ở trước mặt người khác nói, ngươi là đệ tử ưu tú kiệt xuất nhất của Vân Hải Tông, đệ tử nhân phẩm hoàn mỹ, là vì ngươi cảm thấy Vân Hải Tông đã bị tiêu diệt nên không có ai vạch trần lời nói dối của ngươi đúng không?

- Đủ rồi.

Văn Nhân Nham gầm lên một tiếng:

- Lâm Phong, ta cho ngươi thể diện mà ngươi lại không cần đúng không?

- Ngươi câm miệng cho ta.

Lâm Phong nghe thấy Văn Nhân Nham dám gầm lên với hắn, bước chân đi về phía trước một bước, một luồng sát ý mênh mông phóng lên trời, khiến sắc mặt Văn Nhân Nham trong nháy mắt trắng xám, không ngừng lùi lại, bước chân đạp trên mặt đất phát ra tiếng vang bịch bịch, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

- Một tên phế vật lại tự xưng là thiên tài, còn dám nói cho ta thể diện mà ta lại không cần à, Văn Nhân Nham, ngươi còn có mặt mũi không?

Lâm Phong chế nhạo nói:

- Văn Nhân Nham ngươi chỉ là một tên phản bội vô sỉ mà lại dám nói chuyện như thế với ta à.

- Đủ rồi.

Đoàn Liệt ở trên khán đài đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:

- Lâm Phong, ngươi cút đi.

- Ngươi cũng câm miệng cho ta.

Lâm Phong gầm lên một tiếng, cút, thật buồn cười!

- Vừa nãy ngươi không phải nói khoác rằng con rể của ngươi là thiên tài số một Vân Hải Tông sao, thiên phú cùng nhân phẩm cũng vô song sao, hiện tại ta đứng ở chỗ này, các ngươi sợ cái gì mà lại gấp rút muốn ta rời đi?

- Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?

Trong mắt Đoàn Liệt lộ ra một tia sát ý, Lâm Phong này thật đáng chết, hắn hận không thể chém chết Lâm Phong ngay tại chỗ.

Ngay cả ngày đại hôn của nữ nhi hắn mà cũng dám phá hoại.

- Ta muốn làm gì à?

Khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười, thản nhiên nói:

- Đoàn Liệt, ngươi và Đoàn Ngọc tuy có chút va chạm với ta, nhưng Đoàn Ngọc đã bị ta tát một bạt tai mà ngươi chưa từng có ý trả thù ta, Lâm Phong ta cũng chưa từng tính toán sẽ truy cứu ngươi và Đoàn Ngọc, nhưng đáng tiếc, Đoàn Liệt ngươi chọn con rể thật là tốt, vậy mà lại là Văn Nhân Nham, hôm nay Lâm Phong ta tới đây chính là để tính toán một chút nợ với Văn Nhân Nham, còn các ngươi phải làm thế nào thì tốt nhất nên nghĩ cho rõ ràng đi.

Ánh mắt của mọi người khẽ run lên, uy hiếp, đây là uy hiếp trần trụi.

Lâm Phong nói rất rõ là ngày hôm nay hắn là tìm đến Văn Nhân Nham để tính sổ, đối với Đoàn Liệt thì có thể không động đến, nhưng nếu như ngươi muốn tham dự vào, thì nên nghĩ rõ ràng tới hậu quả mình phải chịu.

Lâm Phong đang đe dọa một vương gia của hoàng thất, Đoàn Liệt!

Đoàn Liệt đương nhiên cũng nghe ra uy hiếp trong câu nói của Lâm Phong, sắc mặt khó coi đến cực điểm, khốn nạn, hôm nay là ngày đại hôn của nữ nhi hắn, nhà giàu quý tộc khắp nơi đều tụ tập ở đây, thậm chí còn có người của Nguyệt gia và Vũ gia, nhưng dưới tình huống này mà Lâm Phong vẫn dám uy hiếp hắn.

Đứng ở trên đài cao cũng chỉ có một mình Lâm Phong, mà bọn họ thì lại có vô số cường giả.

Lâm Phong quá là tùy tiện, quả thực coi trời bằng vung, xem toàn bộ bọn họ như không khí.

Không chỉ có Đoàn Liệt tức giận, ngay cả những quý tộc đó, sắc mặt từng người từng người cũng đều mang nét cười lạnh, đặc biệt là những thanh niên tràn đầy huyết khí.

Một ít người của Tuyết Nguyệt thánh viện nhìn thấy Lâm Phong vừa ra tay liền giết đệ tử của thánh viện bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy mặt mũi tối tăm, căm ghét Lâm Phong vô cùng.

Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành cũng phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Phong, gia hoả này đúng là quá kiêu ngạo.

- Lâm Phong, tuy rằng bây giờ ngươi được phong là Xích Huyết hầu, nhưng ở nơi này, người có thân phận địa vị cao hơn ngươi không thiếu, Vương gia Đoàn Liệt tốt xấu gì cũng là huyết mạch hoàng thất, ngươi thật sự cho rằng mình được phong hầu liền có thể coi trời bằng vung, có thể không coi ai ra gì như vậy à.

Vũ Thiên Hành không nhịn được mở miệng châm biếm Lâm Phong, trong mắt lấp loé ánh sáng thù hận, khuất nhục ngày ấy đến nay khó có thể tiêu tan, là ác mộng của cuộc đời hắn.

Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn Vũ Thiên Hành một chút, trong con ngươi bình tĩnh lướt qua một tia trào phúng.

- Cho dù có như vậy thì ngươi định làm gì ta?

Lâm Phong nhàn nhạt phun ra một câu, khiến con ngươi Vũ Thiên Hành khẽ cứng lại. Cho dù ta có khinh cuồng không coi ai ra gì thì Vũ Thiên Hành ngươi có thể làm gì ta?

Ngông cuồng, cực kỳ ngôn cuồng.

Lâm Phong hắn căn bản không cần cho những người này mặt mũi, bọn họ có thù hận hắn, nhìn hắn không vừa mắt thì có thể làm gì chứ, Lâm Phong ta chính là như vậy đấy, ngươi muốn thế nào?

Mọi người dưới đài thở ra một hơi, cảm giác trong lồng ngực có một luồng nhiệt huyết đang dâng lên, bọn họ tựa như cũng đang hóa thân thành Lâm Phong, nhìn những đại nhân vật cao cao tại thượng đó, châm biếm bọn hắn, ngông cuồng nhìn bọn hắn, nói với bọn hắn, ta chính là như vậy đó, ngươi, ngươi tính làm gì?

Quả nhiên, khi nghe được lời nói của Lâm Phong, sắc mặt Vũ Thiên Hành nhất thời trở nên âm trầm như nước, cực kỳ khó coi, lồng ngực không ngừng phập phồng, nói không ra lời.

Tên khốn này, khốn nạn đáng chết, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều không biết phải phản bác Lâm Phong thế nào, thực lực của Vũ Thiên Hành hắn không bằng Lâm Phong, hắn có thể làm sao chứ? Hắn chỉ có thể đem món nợ này ghi vào đáy lòng.

- Tên phế vật nhà ngươi, ngoại trừ gia tộc thì ngươi chẳng đáng là gì, đúng là cặn bã.

Lâm Phong tựa hồ cũng không có dự định buông tha cho Vũ Thiên Hành, tiếp tục lạnh lùng phun ra một câu, khiến sắc mặt Vũ Thiên Hành càng ngày càng trở nên khó coi.

Ngươi, chính là tên phế vật, không có thế lực của gia tộc thì ngươi là cái thá gì chứ, đúng là cặn bã, đây là lời nhục mạ mà Lâm Phong nói với hắn.

Những con cháu quý tộc nhà giàu đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Phong, nhưng Lâm Phong lại không để ý chúng chút nào.

Nếu đã bước lên chỗ này thì hắn đã chuẩn bị kỹ càng để đối mặt tất cả.

Nhìn đám người thường ngày đều cao cao tại thượng ở trên đài cao, khóe miệng của hắn trong mang theo một tia thần sắc giễu cợt, nhàn nhạt phun ra một đạo tiếng nói.

- Các ngươi nếu không phục thì có thể đứng ra đấu một trận với Lâm Phong ta, thắng thì sống, thua thì chết, nếu không dám thì thành thành thật thật ngồi một chỗ, đừng có mà ba hoa nữa.

Một mình Lâm Phong khiêu khích tất cả mọi người!

Bình Luận (0)
Comment