Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 324 - Thiên Địa Vô Tình, Dĩ Vạn Vật Sô Cẩu!

Thiên Địa Vô Tình, Dĩ Vạn Vật Sô Cẩu! Thiên Địa Vô Tình, Dĩ Vạn Vật Sô Cẩu! viptruyenfull.com

Dịch: Tài.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Mới đảo mắt mà đã qua hai ngày, tin tức Cùng Bích Lạc khiêu chiến Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết đã sớm truyền khắp học viện. Rất nhiều người đều đang bàn luận về việc này, tự nhiên là Lâm Phong cũng nằm trong số người bị nghị luận. Nhưng vào lúc này, hắn vẫn chỉ giữ im lặng, nằm ở trên ghế đá trong sân. Bên cạnh của hắn, Mộng Tình vẫn có bộ dáng từ tốn, ánh mắt của nàng đang nhìn về phía trước, không biết là đang suy nghĩ cái gì? Đồng thời Lam Kiều, Tịnh Vân cùng với Y Tuyết cũng ở tại cái sân nhỏ đó. Lam Kiều đang hướng dẫn hai cô gái một ít trong vấn đề tu luyện, thỉnh thoảng lại trừng mắt với Lâm Phong một cái. Ba người các nàng ở chung rất hòa hợp.

Đúng vào lúc này, có một thanh âm gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

- Vào đi.

Lâm Phong hô một tiếng. Cánh cửa đá lập tức chậm rãi mở ra, ở bên ngoài xuất hiện một thân ảnh trùm mũ, thân ảnh ấy nhìn về phía Lâm Phong. Chiếc mặt nạ bằng đồng xanh liền xuất hiện trong mắt Lâm Phong. Bên dưới chiếc mặt nạ kia có một đôi mắt đang lập lòe từng tia tinh mang.

- Phong ca!

Thân ảnh kia liền hô lên một tiếng. Lâm Phong liền run lên, lập tức đứng dậy. Kêu to.

- Phá Quân!

- Phong ca, là ta.

Phá Quân bước vào trong sân, cánh cửa đá chậm rãi đóng lại.

- Phá Quân, ngươi đến Hoàng thành vào lúc nào vậy?

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, hắn lập tức đi đến trước người Phá Quân. Ngày ấy, khi Tuyết Nguyệt đại biến, Liễu Thương Lan đã để lại số quân tinh nhuệ của ông ta cho Lâm Phong. Nhưng Liễu Thương Lan lại mang Hàn Man cùng với Phá Quân đi. Đáng lẽ bây giờ, Phá Quân phải đang ở tại Đoạn Nhận thành, nhưng là bây giờ nàng lại xuất hiện tại trước mặt của hắn.

- Phong ca, ba người chúng ta đã đến Hoàng thành từ mấy ngày trước. Chỉ là học viện Thiên Nhất không cho phép người ngoài bước vào. Hai ngày vừa qua, ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp, cho đến hôm nay mới lẫn vào học viện Thiên Nhất được.

- Chúng ta?

Lâm Phong liền thấp giọng hỏi:

- Còn có ai cùng vào Hoàng thành nữa?

- Hàn Man và tướng quân cũng tới. Phong ca, tướng quân rất muốn gặp huynh.

Phá Quân trịnh trọng nói.

Ánh mắt Lâm Phong liền lóe lên. Liễu Thương Lan từ Đoạn Nhận thành ngàn dặm xa xôi đi đến Hoàng thành chỉ vì gặp hắn ư? Xem ra là việc này có chút không tầm thường, nếu không phải là việc lớn, thì Liễu Thương Lan làm sao lại có thể bất chấp nguy hiểm, tự mình bước vào Hoàng thành đây. Lâm Phong đương nhiên minh bạch, Hoàng thành đối với Liễu Thương Lan chính là một cái hiểm địa, tràn đầy nguy cơ.

- Đi.

Lâm Phong không có nói nhiều nữa, lập tức ra lệnh.

- Tốt.

Phá Quân nhẹ gật đầu, lập tức liền xoay người đi ra bên ngoài, dáng đi của hắn vô cùng mạnh mẽ vang dội. Khiến cho bốn cô gái đang ở trong sân đều có chút sửng sốt, Mộng Tình lập tức đứng dậy, đi theo sau lưng Lâm Phong.

- Mộng Tình, muội hãy ở lại chỗ này đi. Sẽ không có chuyện gì đâu, huynh rất nhanh sẽ trở về.

Lâm Phong xoay người nói với Mộng Tình một tiếng. Chỉ thấy đôi mắt của Mộng Tình lóe lên một cái, nhẹ nhàng gật đầu. Lâm Phong và Phá Quân bước ra khỏi cửa đá. Với thực lực hôm nay của Lâm Phong đã không ngừng tiếp cận Mộng Tình, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm mà hắn không có cách nào ứng phó thì Mộng Tình đi theo cũng chỉ nguy hiểm hơn mà thôi.

Sau đó Phá Quân mang theo Lâm Phong đi tới một quán rượu. Quán rượu này bày biện rất đơn giản, rất yên tĩnh, chỉ có mấy người khách. Trong đó có hai vị khách trùm mũ im lặng ngồi ở đó. Nhưng khi thấy bọn Lâm Phong bước vào quán rượu, hai thân ảnh kia liền ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

- Phong ca!

Hàn Man liền đứng dậy, gọi tên Lâm Phong.

- Hàn Man.

Lâm Phong nhìn Hàn Man một cái, sau đó ánh mắt của hắn lập tức rơi vào cái gương mặt quen thuộc bên cạnh. Khí sắc bây giờ của Liễu Thương Lan tiều tụy hơn vài phần so với ngày xưa.

- Liễu thúc!

Lâm Phong hô một tiếng. Liễu Thương Lan khẽ gật đầu, bắt đầu nói với Lâm Phong:

- Tiểu Phong, tới đây ngồi đi.

Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức ngồi xuống chỗ đối diện Liễu Thương Lan.

- Liễu thúc, sao thúc lại tới Hoàng thành.

- Đến tâm sự với con.

Liễu Thương Lan nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu Phong, đám Khinh Cuồng bọn họ thế nào rồi?

- Ba vị thúc thúc rất tốt, hiện tại bọn họ đang ở tại thành Dương Châu.

- Vậy là tốt rồi. Đáng tiếc là Xích Huyết đã mất.

Liễu Thương Lan liền thở dài một cái:

- Có lẽ ta nên đi cùng Xích Huyết rồi.

- Liễu thúc, người...

Lâm Phong nở một nụ cười khổ, không biết nên nói cái gì cho phải. Xem ra sự tình lần trước đối với Liễu Thương Lan là một cái đả kích quá lớn. Tuy rằng ông ta trùm mũ kín đầu, nhưng mái tóc màu bạc của ông vẫn rủ xuống như trước, hôm nay Liễu Thương Lan đã trở nên già nua quá nhiều so với lúc trước. Dù ai trải qua những chuyện như vậy thì cũng sẽ không khá hơn Liễu Thương Lan bao nhiêu. Huynh đệ vì chính mình mà chết, bản thân bị phế tu vi. Hơn nữa tất cả những tội danh kia đều là vu oan giá họa, ông vì Tuyết Nguyệt quốc dâng hiến cả đời, nhưng Tuyết Nguyệt quốc lại đối đãi với ông như vậy. Ai mà không đau sót.

- Tiểu Phong, thái tử Ma Việt quốc là Ma Yết, sau lần đại chiến kia đã dốc lòng bế quan tu luyện. Hiện giờ hắn đã tiến nhập Huyền Vũ cảnh, thậm chí nghe nói là đã đạt tới Huyền Vũ cảnh tầng hai, có thể còn cao hơn. Không lâu nữa, Việt quốc nhất định sẽ phát binh đánh Đoạn Nhận thành một lần nữa. Mà Đoạn Nhận thành bây giờ đã trở nên vô cùng già nua và yếu ớt, nó chỉ là một tòa phế thành không có tu sửa hoàn chỉnh với một chỉ huy là lão già phế vật như ta. Chỉ cần Ma Yết muốn thì hắn có thể công phá Đoạn Nhận Thiên Nhai một cách đơn giản.

Khi nghe được những lời đó, ánh mắt của Lâm Phong liền ngưng lại. Ma Yết lại sắp đánh Đoạn Nhận thành rồi!

- Tuyết Nguyệt không phái quân đội tiếp viện sao?

Liễu Thương Lan lắc đầu:

- Tuyết Nguyệt mặc dù phong ta làm công khanh nhưng lại bác bỏ mấy lần thỉnh cầu tăng binh của ta, thậm chí còn từ chối tu sửa Đoạn Nhận thành. Nói cách khác, Tuyết Nguyệt quốc đã sớm muốn vứt bỏ Đoạn Nhận thành cùng với nghìn vạn dặm bình nguyên sau Đoạn Nhận thành, cả thành và người đều từ bỏ. Chỉ cần Ma Việt quốc tiến đến là bọn chúng có thể tiến thẳng vào thành, tùy ý tàn sát.

Ánh mắt Lâm Phong run lên, bác bỏ thỉnh cầu tăng binh, từ chối tu sửa Đoạn Nhận thành. Tuyết Nguyệt quốc lại muốn đưa Đoạn Nhận thành vào miệng hổ Ma Việt quốc sao?

- Nhưng đối với dân chúng của Tuyết Nguyệt ở Đoạn Nhận thành thì ta lại không phải quá lo lắng. Ma đã hạ tử lệnh, một khi quân đội Ma Việt quốc bước vào Đoạn Nhận Thiên Nhai thì không thể đốt bất cứ thành trì nào, không thể tàn sát bất cứ bình dân nào.

Lời nói của Liễu Thương Lan khiến cho nội tâm của Lâm Phong lại dậy sóng một lần nữa., Ma Yết vậy mà lại hạ lệnh không phá thành, không nhiễu dân, tựa hồ có chút trào phúng!

- Tiểu Phong, chắc hẳn con đang trào phúng cho rằng Tuyết Nguyệt hoàng thất lại không quan tâm dân chúng của Tuyết Nguyệt. Họ tiễn đưa dân chúng của mình cho người khác đồ sát, còn đám Ma Việt nổi danh man rợ kia lại hạ lệnh không thể tàn sát dân trong thành. Quả thực là buồn cười đến cực điểm.

Liễu Thương Lan tự giễu rồi cười lớn, sau đó giơ cao chén rượu trên bàn, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

- Khục khục!

Sau khi nhẹ ho khan vài tiếng, thân thể của Liễu Thương Lan liền phập phồng, tựa hồ có chút suy yếu. Nhưng khi thấy Lâm Phong muốn tiến lên, Liễu Thương Lan lại khoát tay áo, ngăn trở Lâm Phong.

- Đến, Tiểu Phong, uống rượu. Hôm nay ta đi vào Hoàng thành, không có chuyện gì khác, đơn giản là muốn cùng con nói chuyện phiếm vài câu, uống vài chén.

Thanh âm của Liễu Thương Lan hơi có chút tịch mịch. Trận chiến ngày xưa đã khiến mấy chục vạn tướng sĩ chôn xương nơi đất khách tha hương, số quân tinh nhuệ còn lại thì cùng Lâm Phong đi thành Dương Châu. Hôm nay, người chính thức còn ở lại bên cạnh Liễu Thương Lan chỉ còn lại có con gái ông ta Liễu Phỉ. Nhưng có mấy lời mà Liễu Thương Lan không thể tâm sự cùng Liễu Phỉ. Ông ta muốn một người tâm sự cũng không có. Lăng vân cửu thiên tướng quân ngông nghênh hôm nào, mà hôm nay lại bị hiện thực tàn khốc, vô tình mài mòn đến mức đã không còn nửa điểm phong mang. Chỉ có bi ai vô tận và bao la mờ mịt.

- Uống rượu.

Lâm Phong giơ ly rượu lên, cũng uống một hơi cạn sạch. Sau lại lập tức rót đầy cho Liễu Thương Lan, hắn không biết nên khuyên Liễu Thương Lan như thế nào cho phải, và cũng không có cái gì có thể khuyên. Sau mỗi một ly rượu mạnh vào trong bụng, sắc mặt của Liễu Thương Lan lại càng thêm trắng bệch. Nhưng ông vẫn không có ý dừng lại chút nào, vẫn uống cạn từng chén rượu đầy như trước.

- Tiểu Phong, nếu là có một ngày ta mất. Con nhớ phải giúp ta chăm sóc tốt Phỉ Phỉ, từ nhỏ, nó đã không có mẹ. Khi lớn lên thì lại không có hưởng thụ qua quá nhiều sự quan tâm của người cha. Nên tính tình của Phỉ Phỉ không tốt mấy, ta hi vọng con có thể bao dung nó.

Mặc dù uống rất nhiều rượu mạnh, nhưng Liễu Thương Lan vẫn thanh tỉnh như cũ, ngẩng đầu dặn dò chuyện hậu sự với Lâm Phong.

- Liễu thúc, nếu không thì thúc cứ ở lại Hoàng thành đi. Không cần phải trở về.

Liễu Thương Lan lắc đầu, trong đôi mắt lộ ra một tia ý vị thâm trường, nói:

- Có một số việc nhất định phải làm, hơn nữa, ta còn muốn giúp con làm chút chuyện trước khi đi.

- Giúp con làm chút chuyện?

Lâm Phong không rõ Liễu Thương Lan có ý gì.

- Có một ngày con sẽ rõ. Lần này ta đến chỉ là muốn nói cho con một câu.

Liễu Thương Lan nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt của ông lập tức dừng ở trên người Lâm Phong, chậm rãi nói ra:

- Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

- Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu!

Nội tâm Lâm Phong đột nhiên run lên, những lời này, hắn tự nhiên đã từng nghe qua. Nhưng hắn thật không ngờ, những lời này toát ra từ trong miệng Liễu Thương Lan. Một tướng quân nhân nghĩa lai có thể nói ra một câu như vậy, đúng là vô cùng xót xa!

Ghi chú: Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Trời đất vô tình, coi vạn vật như rơm rác

Bình Luận (0)
Comment