Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 328 - Không Chết.

Không Chết. Không Chết. viptruyenfull.com

Dịch: Nga.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

- Có người sai ngươi tới giết ta?

Lâm Phong lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén như kiếm, đâm thẳng vào đối phương.

Bố trí tinh vi thật, trước cho đông đảo tử sĩ Linh Vũ cảnh đi tìm cái chết, sau cho một Huyền Vũ cảnh đánh chính diện, rồi cho thêm cả một thích khách Huyền Vũ cảnh đánh sát chiêu, cái này rõ là muốn mạng của Lâm Phong, nào có chuyện sẽ dẫn hắn đi một chuyến đơn giản như vậy.

Loại đội hình cường đại này hiển nhiên có người không muốn hắn sống, nhất định muốn hắn chết trong hôm nay.

May mà Lâm Phong có không ít át chủ bài, dù cho đội hình cường đại thì vẫn không thể giết được hắn, chỉ sợ cái người giật dây muốn giết hắn kia cũng không ngờ tới.

Ở bên dưới cỗ lực lượng kinh khủng vây hãm, Lâm Phong vẫn có thể sống khỏe mạnh, tuy rằng lúc này Lâm Phong bị thương không nhẹ. Nếu không phải hắn dùng Vũ Hồn ngăn cản, cộng thêm cảm ứng mạnh mẽ giúp né tránh, giảm thương tổn đến mức thấp nhất, thì e là giờ Lâm Phong đã không còn có thể đứng rồi.

Thích khách Huyền Vũ cảnh nheo mắt lại, đôi mắt lóe lên vẻ không yên, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó.

- Tự tìm cái chết.

Lâm Phong nhìn đôi mắt đối phương lóe lên sát khí, ngay lập tức ở trên người hắn xuất hiện một cỗ kiếm quang hư ảo như ẩn như hiện, kiếm ý xông thẳng tận trời.

Lúc này, hắn giống như một chuôi kiếm, muốn chém chết tất cả.

- Kiếm ý tựa hồ mạnh hơn trước.

Lâm Phong lẩm bẩm, tuy rằng đã thiên nhân hợp nhất, nhưng mà hắn vẫn có thể thông qua phép quan tưởng, đi lĩnh ngộ thiên thư đang lơ lửng trên thanh kiếm. Thanh kiếm kia ẩn chứa kiếm ý vô biên vô tận, cảnh giới ấy cho đến bây giờ Lâm Phong vẫn không thể tìm hiểu thấu đáo được.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, sau kiếm thế, nhập vi, và thiên nhân hợp nhất thì vẫn còn có cảnh giới cao thâm hơn, nhưng bây giờ hắn còn chưa chạm đến cảnh giới đó, cho nên đối việc lĩnh ngộ kiếm, hắn vẫn không ngừng tìm hiểu, kiếm ý cũng không ngừng đề cao.

Trải qua trận chiến vừa rồi, Lâm Phong liền cảm giác được, hắn lại có đột phá trên con đường kiếm đạo.

Thích khách Huyền Vũ cảnh cảm nhận được kiếm ý khủng bố trên người Lâm Phong thì vô cùng sợ hãi, nhất là khi Lâm Phong giết chết tên đồng bạn Huyền Vũ cảnh kia, trong lòng của hắn đã sinh ra tâm ý khiếp nhược, hiện tại nội tâm của hắn không ngừng ám chỉ hắn không bằng Lâm Phong, chính vì thế hắn đã đánh mất dũng khí và chiến ý, mặc dù thực lực của Lâm Phong cùng hắn tương đương, nhưng Lâm Phong vẫn có thể đánh bại hắn.

- Vũ gia, Nguyệt gia hay là Độc Cô gia?

Lâm Phong bước một bước, không gian phát ra tiếng gào thét, kiếm ý từ trong thân thể của hắn lao ra, đâm về đối phương.

- Ta nói rồi, ngươi có thể buông tha ta không?

Cường giả Huyền Vũ cảnh kia dưới sự chèn ép của Lâm Phong, hoàn toàn cảm thấy mình không bằng Lâm Phong, cho nên mới nói ra những lời như thế.

Khóe miệng Lâm Phong khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ trào phúng.

- Vừa rồi ngươi ám sát ta, cánh tay kia của ngươi nên tự phế đi, rồi nói cho ta biết đáp án, là ngươi có thể rời đi.

Trong khi nói chuyện, kiếm ý trên người Lâm Phong không tiêu tan, vẫn lạnh thấu xương.

Mà trong lòng thích khách Huyền Vũ cảnh run nhè nhẹ, phế bỏ một cánh tay?

- Ngươi chỉ có ba giây suy nghĩ mà thôi!

Lâm Phong lạnh lùng nói.

- Một!

- Hai!

Trong miệng Lâm Phong phun ra hai chữ, lại bước thêm một bước, cả người giống như lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ.

- Ta nói.

Người nọ cũng không thể chịu đựng được cảm giác áp bách này, lập tức gầm lên một tiếng, sau đó tiếng vang răng rắc không ngừng truyền ra, cánh tay kia của hắn chậm rãi rũ xuống, chứng tỏ đã bị phế bỏ.

Có những khi, tu vi trở nên mạnh mẽ, con người lại càng sợ chết, một thân tu vi này, bọn họ có được không dễ dàng, bọn hắn còn muốn hưởng thụ thật tốt vui thú cuộc sống.

- Bọn họ là người Ám Minh, là một trong những thế lực của mấy đại công khanh, cụ thể là ai phái tới thì ta cũng không rõ. Lần này, ta chỉ phụ trách hỗ trợ giết chết ngươi, nếu như bọn họ có thể đối phó với ngươi, ta sẽ không cần phải xuất thủ.

Người nọ nhịn đau, cắn răng nói:

- Ta là người Vũ gia, là Ngũ thiếu gia muốn lấy mạng ngươi.

- Ai là ngũ thiếu gia?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi một tiếng.

- Vũ Thiên Hành!

Đối phương đáp lại một tiếng, lập tức nhìn Lâm Phong nói:

- Những gì ta đáp ứng ngươi đều đã làm xong, hiện tại, ta có thể đi được chưa.

- Cút!

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một từ, trong lòng người nọ vui vẻ, xoay người, thân thể của hắn bay về phía xa.

Nhưng đúng vào lúc này, một đạo sát ý kinh khủng đột nhiên xuất hiện, khiến nội tâm của hắn run lên.

Hắn quay người lại rất tự nhiên huy động tay phải, muốn điều động lực lượng chân nguyên, nhưng lúc tay phải hắn chém ra thì lại hoảng sợ phát hiện, tay phải của hắn đã bị chính hắn phế đi, căn bản không cách nào ngưng tụ lực lượng chân nguyên được.

- Xùy~~, Xùy~~!

Trường thương màu bạc xuyên qua trái tim của hắn, một khuôn mặt vô cùng bình tĩnh xuất hiện, thống lĩnh cấm vệ quân Vu Kị dùng một thương giết chết hắn.

- Ngươi cũng là thích khách đi ra từ học viện Thiên Nhất?

Máu tươi từ khóe miệng người nọ chảy xuống, nhìn chằm chằm Vu Kị hỏi.

- Người đi ra từ học viện Thiên Nhất tự nhiên sẽ phải dốc sức vì điện hạ, mà ngươi lại đi cống hiến cho Vũ gia, làm sao có thể không chết.

Một đạo thanh âm trực tiếp truyền vào tai đối phương, trường thương màu bạc lập tức màu bạc khuấy động, nội phủ của cường giả Huyền Vũ cảnh bị đánh nát hoàn toàn, lập tức mất mạng, mà Vu Kị lại rất bình tĩnh rút trường thương ra, lập tức ánh mắt chuyển qua, nhìn về phía Lâm Phong.

- Xích Huyết hầu không tiện ra tay, Vu Kị nguyện thay ngài cống hiến sức lực.

Vu Kị bình tĩnh nói một tiếng, nhưng ở trong mắt Lâm Phong, Vu Kị giống như một con rắn độc, rất ít nói chuyện, mà Lâm Phong chỉ gặp hắn hai lần, cũng chỉ thấy qua hắn đâm trường thương hai nhát.

Thương thứ, nguyên thống lĩnh cấm vệ quân Mông Hãn chết.

Thương thứ hai, sát thủ Huyền Vũ cảnh chết.

- Cảm ơn.

Lâm Phong đạm mạc nhìn đối phương, lập tức xoay người, lê bước chân mệt mỏi chậm rãi bước đi.

- Khụ khụ!

Vài tiếng ho nhẹ truyền đến, từng giọt máu tươi rơi xuống mặt đất, hòa vào những giọt mưa.

Vu Kị nhìn Lâm Phong uể oải bước đi, ánh mắt lóe lên vẻ không yên, hắn bây giờ hoài nghi, kiếm ý kinh khủng vừa rồi có phải do Lâm Phong cố ý phóng thích đến mức tận cùng để đe dọa đối phương, mà lúc này, có lẽ Lâm Phong không thể nào đánh một trận với cường giả Huyền Vũ cảnh được, thế nhưng thích khách Huyền Vũ cảnh lại bị kiếm ý của Lâm Phong dọa tới mức mất đi dũng khí chiến đấu, cuối cùng rơi vào tình cảnh phơi thây ở nơi này.

Người càng sợ chết thường thường sẽ càng chết sớm!

...

Lúc này, ở bên trong Tương Tư Lâm, vài thân ảnh trẻ tuổi ngồi ở trong đình, im lặng thưởng thức cảnh đẹp của Tương Tư Lâm, ngẫu nhiên đánh giá ly rượu tương tư trong tay.

- Tính theo thời gian lẽ ra hắn đã nên đến rồi chứ?

Vũ Thiên Hành ném một cục đá vào trong hồ, cục đá tạo nên một gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.

- Không vội, Vũ huynh phái ra đội hình như vậy đi giết Lâm Phong, hắn hẳn là phải chết.

Trong miệng Nguyệt Thiên Thần chứa một tia lạnh nhạt, chủ ý tập kích Lâm Phong là hắn đề nghị, còn Vũ Thiên Hành sẽ chấp hành, đồng thời, bọn hắn dùng thế lực trong tay, khiến Ám Minh phối hợp bọn hắn.

Lúc Lâm Phong hẹn với Liễu Thương Lan, Mộng Tình không ở bên cạnh, đó chính là thời gian tốt để tiến hành ám sát Lâm Phong.

- Đúng vậy, Lâm Phong nhất định đã chết rồi.

Vũ Thiên Hành nặng nề gật đầu, ngữ khí khẳng định, giống như thuyết phục bản thân rằng Lâm Phong đã chết.

Lúc này, xa xa có tiếng bước chân truyền đến, khiến trong lòng Nguyệt Thiên Thần cùng Vũ Thiên Hành run lên, ánh mắt bỗng nhiên chuyển qua, nhìn người đang cấp tốc đi tới.

- Thế nào, có phải Lâm Phong đã bị giết rồi hay không?

Vũ Thiên Hành đứng dậy, nhìn người tới hỏi.

Người nọ ngẩng đầu, nhìn ánh mắt mong chờ của Vũ Thiên Hành, miệng của hắn có chút cứng ngắc, nói không ra lời.

- Sao?

Vũ Thiên Hành thấy đối phương trầm mặc, trong nội tâm sinh ra cảm giác không ổn, lập tức quát:

- Ta hỏi ngươi đó, mau trả lời đi.

- Vũ Thiếu, Lâm Phong, hắn không chết, hắn sống sót rời đi, nhưng bản thân hắn lại bị trọng thương.

Người nọ nơm nớp lo sợ nói, sau đó ánh mắt của Vũ Thiên Hàn run lên.

- Chỉ bị thương thôi sao, làm sao hắn lại không chết, các ngươi làm ăn kiểu gì thế không biết, vậy mà không đuổi giết Lâm Phong.

- Bọn họ... đều bị giết rồi!

Người nọ đầu thấp, nhẹ giọng nói khiến toàn thân Vũ Thiên Hành đột nhiên run lên, chết hết rồi.. Mà Lâm Phong chỉ bị thương!

Mới vừa rồi, hắn còn cho rằng, Lâm Phong bị đánh trọng thương, chạy thục mạng rời đi nhưng hiện tại...

Một cỗ khiếp sợ lan ra trong lòng, Lâm Phong, hắn không chết.

Vậy thì lấy tính cách của Lâm Phong, nếu hắn ta biết rõ người giật dây là Vũ Thiên Hành thì tuyệt sẽ không bỏ qua đâu!

Bình Luận (0)
Comment