Dịch: Nga.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Ở trong trí nhớ của tôn giả, công pháp cường đại có rất nhiều loại.
Kiếm công pháp có Khô Mộc kiếm điển, ngưng tụ chân nguyên Khô Mộc kiếm, tàn sát thiên hạ, là công pháp giết chóc.
Công pháp thuộc tính hàn băng có công pháp Băng Phong Vô Cực, ngưng luyện ra chân nguyên hàn băng có thể đóng băng tất cả.
Thậm chí còn có y thuật đại đạo, Vạn Vật Hồi Xuân Thuật, chính là diệu thủ hồi xuân thuật, ngưng luyện chân nguyên hồi xuân, trị được thương thế của võ tu, mà người tu luyện công pháp này rất ít, phần lớn đều là dược sư.
Thần y nắm Hồi Xuân Thuật được người người tôn sùng, được vô số người kính ngưỡng sùng bái, giao du rộng lớn, nếu kết giao với thần y, có đôi khi có thể cứu được mạng.
Dù sao ai cũng sẽ có lúc bị thương nặng, hơn nữa, miệng vết thương do công kích cường đại tạo thành,chỉ dựa vào lực lượng của bản thân thì rất khó hoàn toàn khôi phục, mặc dù thân thể không việc gì, nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến tu vi.
Nhưng mà đối với công pháp Hồi Xuân y thuật, Lâm Phong cũng không hứng thú cho lắm, hắn không thiện lương đến mức đi hành y tế thế.
Việc chọn lựa công pháp có khả năng quyết định thành tựu sau này, thậm chí là vận mệnh, cho nên Lâm Phong không thể không thận trọng.
Trong trí nhớ của tôn giả, các công pháp đều là cấp cao, có lẽ phải đợi đến lúc hắn đột phá đến Tôn Giả cảnh, mới yêu cầu đổi công pháp tu luyện cường đại hơn, mà đối với Lâm Phong, Tôn Giả còn rất xa xôi, thuộc về nhân vật cường đại trong truyền thuyết.
Cường giả như vậy chỉ cần phất tay một cái có thể làm cho núi cao sụp đổ, sông ngòi khô cạn.
Mặt trời lặn xuống rồi lên, phía trên hoàng thành Đông Lăng, đạo thân ảnh kia cô đơn không nhúc nhích, thậm chí đôi mắt cũng đã nhắm lại.
Mặt trời dần dần nhô lên cao, mang theo lửa nóng thiêu đốt đại địa, mà độ nóng của Đông Lăng cũng càng ngày càng tăng lên, không có bất kỳ nơi nào có thể thoát được ánh mặt trời, cũng không thoát khỏi cái nóng bỏng.
Mặt trời đúng là thứ bá đạo nhất của tự nhiên, mặt trời lên mặt trời lặn, nhân loại có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào ngăn cản.
Lúc này, Lâm Phong mở mắt ra, một đạo hào quang nóng bỏng lóe lên, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén phóng thẳng lên trời, nhìn về phía mặt trời, không e dè mặt trời chói mắt.
- Chính là nó.
Lâm Phong lạnh nhạt nói, ánh mắt vô cùng nghiêm túc và kiên định.
Đại Nhật Phần Thiên Kinh, tu luyện dưới ánh mặt trời, nuốt chửng ánh sáng mặt trời, ngưng tụ chân nguyên nhật hỏa đốt cháy thiên địa.
Lâm Phong quyết định bỏ qua những công pháp khác, chỉ tập trung tu luyện Đại Nhật Phần Thiên Kinh, tuy rằng khởi điểm của Đại Nhật Phần Thiên Kinh rất thấp, chỉ là công pháp hạ phẩm địa cấp, nhưng Đại Nhật Phần Thiên Kinh lại là môn công pháp duy nhất có thể tiến hóa, đẳng cấp công pháp do chân nguyên nhật hỏa quyết định.
Chân nguyên nhật hỏa càng mạnh thì công pháp càng bá đạo, nếu đến cực hạn, nó sẽ giống như lửa của mặt trời có thể thiêu đốt thiên địa.
Đây là một bộ công pháp càng về sau càng cường đại, nhưng công pháp này rất khó tu luyện, phải thôn phệ ánh sáng mặt trời, sau đó phải chịu đựng sự thiêu đốt của mặt trời để rèn luyện thân thể thì mới có thể ngưng tụ thành chân nguyên nhật hỏa, mà muốn thành công thì người tu luyện cần phải có nghị lực bền bỉ và kiên trì mới được.
Sau khi quyết định xong, Lâm Phong không do dự nữa, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, ngồi ở trên đỉnh núi Đông Lăng, dựa theo ký ức trong đầu bắt đầu vận chuyển công pháp.
Nguyên khí bên trong thân thể điên cuồng di chuyển, ánh mặt trời chiếu lên người Lâm Phong, từng sợi từng sợi ánh sáng nóng bỏng bám vào người Lâm Phong, sau đó bị nuốt vào trong cơ thể.
Không bao lâu sau, thân thể Lâm Phong trở nên vô cùng chói mắt, thân thể của hắn tựa hồ hóa thành một cái gương, không ngừng nuốt lấy ánh mặt trời, mà ánh mặt trời đang không ngừng lao vào trong thân thể của hắn, cùng lúc đó, chân nguyên bên trong thân thể dần dần dung hợp với ánh sáng mặt trời, khiến chân nguyên của hắn mang theo vài phần nóng bỏng điên cuồng.
Đồng thời, bản thân Lâm Phong phải thừa nhận sự thiêu đốt đáng sợ, nhất là khi dung hợp chân nguyên, mặt trời không ngừng thiêu đốt thân thể hắn.
Tu luyện Đại Nhật Phần Thiên Kinh phải dựa vào ánh sáng mặt trời, cho nên ánh sáng mặt trời càng nóng thì tu luyện càng có hiệu quả, đồng thời thân thể cũng bị thiêu đốt lợi hại nhất, nhưng khi trời mưa hoặc vào ban đêm, mặc dù cũng có ánh nắng, nhưng hiệu quả sẽ kém rất nhiều, trừ phi hắn tu luyện Đại Nhật Phần Thiên Kinh tới cảnh giới nhất định, mới có thể dẫn ánh sáng mặt trời lên trên người hắn, không ngừng cung cấp ánh mặt trời để hắn tu luyện.
Hai ngày trôi qua, ở trên đỉnh Đông Lăng, Lâm Phong đã ngây người ở đây ba ngày, mà hôm nay, cũng là ngày mà Lâm Phong hẹn đấu với Độc Tí.
Khi mở mắt ra hào quang nở rộ giống như mặt trời vô cùng sáng chói.
Mà chân nguyên chi lực lưu chuyển trên người hắn đã có vài phần ánh sáng mặt trời nóng rực, sáng chói vô cùng.
- Đại Nhật Phần Thiên Kinh này tu luyện chậm quá!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, Đại Nhật Phần Thiên Kinh rất bá đạo, hiệu quả cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng Lâm Phong lại ngại tu luyện chậm, kỳ thật, nếu đổi là người khác, thì tuyệt đối không thể có chuyện hắn tu luyện nhanh như vậy được.
Trong hai ngày ngắn ngủi, chân nguyên lưu chuyển trên người Lâm Phong đã có hào quang mặt trời.
Lâm Phong đứng dậy nhìn thoáng qua mặt trời trên không trung, trong mắt lóe lên một tia sáng, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn cũng chói mắt như mặt trời vậy, nơi nào có Đại Nhật Phần Thiên Kinh xuất hiện, thiên địa liền sợ hãi.
Lâm Phong đi xuống núi Đông Lăng, chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi, liền biến mất không thấy, sau đó lại xuất hiện dưới chân núi Đông Lăng, rồi nhanh chóng chạy về hướng của học viện Thiên Nhất.
Sau khi Lâm Phong rời đi, ở trên ngọn núi Đông Lăng, xuất hiện hai đạo thân ảnh đi tới vị trí vừa nãy của Lâm Phong, nhìn chỗ Lâm Phong tu luyện, bọn họ đều hít sâu một hơi, trong đôi mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ.
- Đây là công pháp gì vậy?
Một người trong đó nói nhỏ một tiếng, ánh mắt rung động, chỉ thấy mặt đất chỗ Lâm Phong ngồi hóa thành một mảnh đất khô cằn, mặt đất bị đốt cháy đến bằng phẳng, mang theo khí tức quạnh hiu, thậm chí lúc này vẫn có khói từ trong đó bốc lên.
Chỉ là ngồi dưới đất tu luyện đã khủng khiếp như thế này rồi, vậy có thể thấy được, vừa rồi người nọ tu luyện công pháp cực kỳ kinh khủng.
Nhưng mà sau khi Lâm Phong rời đi, hắn cũng không biết chuyện phát sinh sau đó, thậm chí hắn còn không chú ý tới nơi mình ngồi đã bị khí nóng thiêu cháy thành mảnh đất khô cằn.
Học viện Thiên Nhất, ở bên trên diễn võ trường trung tâm, bên ngoài tháp tu luyện, đã có rất nhiều người đi tới này chờ đợi.
Mọi người đều không có quên, hôm nay chính là ngày Lâm Phong hẹn đấu Độc Tí.
Ngày ấy, Cùng Bích Lạc chiến thắng Độc Tí vô cùng rực rỡ, nên được tất cả mọi người cho rằng hắn mới là người đứng đầu của học viện Thiên Nhất.
Còn Độc Tí người đứng đầu khi xưa lại biến thành đá kê chân cho Cùng Bích Lạc, cho nên Độc Tí không có cam lòng, chính vì thế hắn đã hỏi Lâm Phong Vũ Hồn có lợi hại hay không, Lâm Phong trả lời không phải tại Vũ Hồn, mà là do người, cái này không thể nghi ngờ đã chọc giận Độc Tí, sau đó Độc Tí uy hiếp Lâm Phong, cho nên mới có trận chiến hôm nay.
Một màn này cũng tương tự như lúc Lâm Phong ước chiến Hắc Ma, mà khi đó Lâm Phong chỉ là thanh niên phóng đãng không hề có danh tiếng gì.
Mà hôm nay, Lâm Phong đã thay đổi càng trở nên thành thục hơn rất nhiều, nhưng đối thủ của hắn, sớm đã không phải là mười đại đệ tử đứng cuối bên trong bài danh Hắc Ma nữa rồi, mà là người đứng đầu bài danh Độc Tí, hôm nay đã bước vào Huyền Vũ cảnh.
Trận chiến hôm nay, rất đáng để tất cả mọi người chờ mong, tất nhiên cũng sẽ vô cùng đặc sắc.
Độc Tí tuyên bố, lúc trước Lâm Phong tiếp được một đao của hắn, nhưng không nhất định có thể tiếp được đao thứ hai, rất nhanh, tất cả đều sẽ được chứng minh.
Đột nhiên, ở bên trong không gian, xuất hiện một cỗ đao ý cuồng bá phóng lên trời, vô cùng sắc bén, bao phủ toàn bộ thiên địa xung quanh, cỗ đao ý này khiến lòng người phát lạnh, tựa như rất áp lực.
Giương mắt nhìn lên, đám người liền thấy Độc Tí đang đạp lên đại đao chân nguyên hư ảo, gào thét mà đến, uy phong vô cùng.
Lúc này, Độc Tí đã không còn bộ dáng chán chường khi thua Cùng Bích Lạc nữa, hắn đã khôi phục tự tin và kiêu ngạo, có điều trong đôi mắt Độc Tí lại nhiều hơn vài phần tàn nhẫn. Hôm nay, hắn sẽ lấy Lâm Phong để rửa sạch khuất nhục ngày hôm ấy, mặc dù không còn là đệ tử đứng đầu của học viện Thiên Nhất nữa nhưng hắn không thể để tôn nghiêm bản thân tiếp tục bị tổn thương được.
Một lát sau, Độc Tí liền đi tới tháp tu luyện.
Ánh mắt bá đạo lạnh lùng quét qua đám người, Độc Tí cười lạnh một tiếng.
- Vậy mà không đến, hóa ra Lâm Phong chỉ là hạng người nhu nhược dám nói ở ngoài miệng, xem ra trước đây ta đánh giá hắn cao một chút, đúng là sai mười phần.
Mọi người nhìn xung quanh, xì xào bàn tán, Lâm Phong xác thực không có ở đây, chẳng lẽ giống như Độc Tí nói, Lâm Phong chỉ là người nhu nhược?
Lần trước, Cùng Bích Lạc khiêu chiến, hắn ta chỉ tránh né mà không đánh, lần này chủ động khiêu chiến Độc Tí, lại chậm chạp không hiện thân.
- Tu vi của ngươi thật là kém cỏi đấy, khó trách bị người khác đánh bại dễ dàng như vậy.
Một đạo thanh âm lạnh lùng ở sau lưng Độc Tí truyền đến, khiến ánh mắt hắn run lên, liền xoay người lại, hắn lại phát hiện, một đạo thân ảnh đang đứng ở trên đỉnh tháp tu luyện tháp, cười lạnh nhìn hắn.
- Ta một mực ở đây mà ngươi không phát hiện được, lại còn dám nói người khác cuồng vọng tự đại, theo ta thấy ngươi mới là cuồng vọng vô tri, danh hiệu đệ tử đứng đầu học viện Thiên Nhất bị người ta cướp mất cũng không lạ.