Dịch: Quang.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Đôi mắt của Vũ Thiên Hành híp lại, lộ ra cái nhìn ác độc, nói:
- Nói như vậy, thì ngươi muốn giết ta?
- Ngươi nên biết ngay cả con chó khi bị dồn vào chân tường cũng sẽ quay lại cắn người, ta sao có thể nhu nhược đến mức ngay cả súc vật cũng không bằng chứ. Vì vậy, hôm nay ta đành phải lấy tính mạng của ngươi.
Lâm Phong lạnh lùng nói.
Thấy vậy thì Vũ Thiên Hành liền hỏi:
- Vậy sao ngươi còn chưa ra tay?
Hắn cảm thấy khó hiểu khi Lâm Phong chỉ đứng chặn đường mà không hề ra tay, trong thời gian đó chỉ có sát khí của Lâm Phong là không hề giấu diếm mà bạo phát ra.
- Bởi vì ta đang cho ngươi cơ hội cuối cùng.
Lâm Phong lạnh lùng nói:
- Thực ra ta luôn cho ngươi cơ hội, nhẫn nại chờ cho ngươi mở miệng cầu xin, thế nhưng đáng tiếc, ngươi lại ỷ vào thực lực mạnh mẽ của Vũ gia ngang nhiên uy hiếp lại ta. Nếu đã như vậy thì ta không còn cách nào khác là phải giết ngươi.
Dứt lời, Lâm Phong giơ chân bước lên hành lang một cách chậm rãi, hắn hướng về phía Vũ Thiên Hành đi tới.
Đúng như lời Lâm Phong đã nói, hắn không phải là không cho Vũ Thiên Hành cơ hội, vừa rồi nếu như Vũ Thiên Hàn chịu đứng ra nhận trách nhiệm cùng với xin lỗi Lâm Phong một tiếng, có thể hắn còn có chút lương tay.
Bởi vì thế lực của Vũ gia quá mạnh, hiện tại Lâm Phong vẫn chưa thể chống lại được bọn họ. Cho nên hắn cần thời gian để tăng cường thực lực bản thân, hơn nữa nếu bây giờ hắn công khai trở mặt với Vũ gia thì sẽ không có lợi ích gì.
Thế nhưng tên Vũ Thiên Hành này lại là kẻ không biết điều, hắn một mực ỷ mình là người của Vũ gia, năm lần bảy lượt muốn dồn Lâm Phong vào chỗ chết. Điều đó càng làm cho sát ý của Lâm Phong đối với Vũ Thiên Hành càng tăng thêm, hắn không thể để cho một kẻ luôn muốn hại mình còn sống, như vậy quá nguy hiểm.
Lẽ nào chỉ vì e ngại thế lực của Vũ gia mà Lâm Phàm hắn lại để tính mạng của mình bị uy hiếp, không một chút phản kháng sao?
Nghe được lời nói của Lâm Phong, Vũ Thiên Hành bắt đầu run sợ. Hắn biết rõ là Lâm Phong đã cho hắn cơ hội, và cũng hiểu rõ thủ đoạn đáng sợ của người trước mặt.
Thế cục bây giờ, bất luận là Lâm Phong có giết Vũ Thiên Hành hắn hay không thì Vũ gia đều sẽ không bỏ qua Lâm Phong. Cho Nên khi Lâm Phong nổi sát ý với hắn, thì chỉ cần hắn cam đoan sẽ không cùng Lâm Phong đối địch nữa và xin lỗi về những lần trước đây hắn đã ra tay với Lâm Phong, có lẽ Lâm Phong sẽ cho hắn một con đường sống.
Những điều này Vũ Thiên Hành hắn cũng đã nghĩ đến, thế nhưng chỉ là một thoáng xuất hiện trong đầu hắn rồi biến mất ngay. Hắn sao có thể chịu ăn nói khép nép, cầu hòa xin lỗi Lâm Phong được, như vậy thì Vũ Thiên Hành hắn làm còn mặt mũi nữa. Vì lẽ đó, hắn thà lấy sức mạnh của Vũ gia ra để uy hiếp Lâm Phong, mặc dù hắn có chút sợ sệt, nhưng hắn vẫn tin là dựa vào sức mạnh cường đại của Vũ gia thì Lâm Phong tuyệt sẽ không dám đụng vào hắn.
Nhưng khi nghe những lời nói sau cùng của Lâm Phong cùng với sát khí dày đặc kia thì hắn biết là mình đã sai rồi. Lâm Phong thực sự dám giết hắn.
Mỗi một bước chân của Lâm Phong tiến tới giống như trực tiếp gõ vào nội tâm của Vũ Thiên Hành khiến hắn bất giác lùi lại.
- Lâm Phong.
Vũ Thiên Hành rốt cuộc cũng chịu mở miệng, nhìn Lâm Phong đang bước tới, hắn nói:
- Lâm Phong, lần này chỉ cần ngươi tha ta một mạng thì ta đảm bảo từ giờ trở đi ta và ngươi sẽ nước sông không phạm nước giếng.
Bước chân của Lâm Phong chợt dừng lại, sau đó nhìn Vũ Thiên Hành một chút, khóe mắt hắn hiện lên một tia lạnh cười lẽo.
- Ngươi quả thực quá ngây thơ, ngươi nên biết rằng cơ hội là ta cho ngươi chứ không phải ngươi cho ta. Nếu trách chỉ có thể trách ngươi không biết quý trọng, còn bây giờ thì đã muộn rồi.
Sau đó Lâm Phong lại tiếp tục bước về phía trước khiến cho Vũ Thiên Hành sợ đến mặt mũi trắng bệch. Giờ khắc này đối với Lâm Phong hắn thì thỏa hiệp đã không còn tác dụng.
- Lâm Phong, nếu giết ta thì ngươi sẽ phải đối mặt với sự trả thù khủng khiếp của Vũ gia.
Sắc mặt của Vũ Thiên Hành cứng ngắc, cắn răng nói.
Lần này, Lâm Phong không thèm để ý tới lời nói của hắn, bởi vì Lâm Phong cho rằng không cần thiết phải phí lời cùng với hắn nữa. Tên Vũ Thiên Hành này đã bị Lâm Phong trực tiếp phán định tử hình rồi.
Nhìn bóng người giống như tử thần đang dần dần tiến đến, Vũ Thiên Hành nội tâm trở lên lạnh lẽo vì sợ hãi, mồ hôi từ đầu đến chân hắn bắt đầu chảy ra không ngớt.
Lâm Phong thật sự muốn giết hắn.
Khóe mắt của những người khác cũng đồng thời co giật, chẳng lẽ Lâm Phong hắn thực sự muốn giết Vũ Thiên Hành, đối đầu với Vũ gia hay sao?
Bước chân của Nguyệt Thiên Thần hơi lùi về phía sau, lần này, hắn không có đứng chung một chỗ cùng với Vũ Thiên Hành nữa, mà để cho Vũ Thiên Hành một thân một mình đối mặt với Lâm Phong, sâu thẳm bên trong mắt hắn ánh lên một tia lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Nguyệt Thiên Thần cùng Vũ Thiên Hành vốn cũng không phải là bạn bè thân thiết gì. Bọn chúng đi cùng với nhau chỉ là vì cả hai đều có kẻ thù chung, đó chính là Lâm Phong.
Bọn chúng đều thống hận Lâm Phong, đều hi vọng hắn phải chết.
Nhưng bây giờ, khi Lâm Phong muốn giết Vũ Thiên Hành thì Nguyệt Thiên Thần không những không ngăn cản mà trái lại đứng một bên cười lạnh. Bởi vì hắn biết chỉ cần Lâm Phong giết Vũ Thiên Hành, Vũ gia sẽ lập tức có động tĩnh.
Lâm Phong làm sao có thể chịu được lửa giận của Vũ gia, chỉ cần Vũ Thiên Hành chết đi thì không ai có thể cứu được Lâm Phong nữa, cho dù là Nhị hoàng tử cũng không thể cứu được hắn.
Vũ gia sao có thể nhìn một tử tôn trực hệ bị người ta giết chết mà không có bất kỳ động thái nào được. Chính vì vậy, nếu chuyện này xảy ra thì Lâm Phong chỉ còn con đường chết.
Nguyệt Thiên Thần tất nhiên là rất hi vọng tất cả những chuyện này phát sinh.
Vũ Thiên Hành phát hiện Nguyệt Thiên Thần đã tách ra xa so với mình thì nội tâm liền trở lên lạnh lẽo, tên khốn này sợ rằng đang cầu cho hắn nhanh chóng bị Lâm Phong giết chết ngay bây giờ.
Lúc này Vũ Thiên Hành cảm thấy mình có chút bi ai, trong khi Lâm Phong đang muốn giết hắn mà không hề có ai đứng ra giúp hắn, nhưng ở nơi này đâu có ai là đối thủ của Lâm Phong?
Mà hắn mặc dù đã biết rõ kết cục nhưng vẫn hi vọng dựa vào uy danh của Vũ gia có thể làm cho Lâm Phong kinh sợ.
- Lâm Phong, nếu ngươi vẫn không tin ta thì ta có thể thề, chỉ cần ngươi buông tha ta, sau này Vũ Thiên Hành ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi.
Khuôn mặt của Vũ Thiên Hành đã cứng ngắt, hắn quay đầu về phía Lâm Phong lúc này chỉ còn cách hắn chừng mười bước, nói.
Hắn rốt cuộc đã cảm nhận được hơi thở của cái chết đang dần dần kéo đến.
Lâm Phong vẫn như cũ không để ý đến lời nói của hắn, chỉ có tiếng bước chân là không ngừng vang lên trong đầu của Vũ Thiên Hành, giống như những bước chân của tử thần vậy.
Đến thời khắc gần kề cái chết mới thỏa hiệp thì Lâm Phong sao có thể tin tưởng được. Rất nhiều chuyện nếu dễ dàng bỏ qua thì nó sẽ không ngừng kéo đến, rất là phiền phức.
Theo tiếng bước chân của Lâm Phong hạ xuống, khoảng cách giữa hắn và Vũ Thiên Hành lúc này chỉ có bảy bộ, trong nháy mắt có thể đến nơi.
Đồng thời, trên người của Lâm Phong bộc phát ra những tia sát khí giống như là ánh sáng chói chang của mặt trời.
Vũ Thiên Hành cảm nhận được sát khí của Lâm Phong đang không ngừng tiến đến thì chỉ biết lùi lại, trong lòng hắn đang sợ hãi tới cực điểm.
Huyền Vũ cảnh, khí tức của Lâm Phong đã đột phá cực hạn của Linh Vũ cảnh trực tiếp bước vào cảnh giới Huyền Vũ cảnh, thì ra Lâm Phong đã đáng sợ như vậy.
- Chẳng trách, chẳng trách những người đó đều một đi không trở lại.
Vũ Thiên Hành run rẩy, thật là đáng trách, những người hắn điều đi đối phó với Lâm Phong mạnh nhất mới là cảnh giới Huyền Vũ tầng một, thảo nào tất cả đều không thể giết được Lâm Phong. Nhưng ngũ thiếu gia như hắn ở trong Vũ gia cũng chỉ có quyền điều động được những người như vậy. Bây giờ thì hắn đã rõ mọi việc.
Nhìn thấy một thanh chân nguyên kiếm đã xuất hiện trong tay Lâm Phong, Vũ Thiên Hành cuống quít quát lên:
- Ngươi không thể giết ta, nếu giết ta thì Vũ gia sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Thật là ngu xuẩn.
Lâm Phong âm thầm lắc đầu, chậm rãi giơ thanh kiếm lên và nói:
- Ta không giết ngươi thì bây giờ Vũ gia cũng sẽ không bỏ qua ta. Đã như vậy, với biểu hiện hôm nay của ngươi, ta sao có thể cho ngươi sông sót được.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thanh kiếm trong tay của Lâm Phong, đó chính là thanh kiếm do chân nguyên ngưng tụ mà thành, chỉ cần một kiếm này hạ xuống thì Vũ Thiên Hành sẽ mất mạng.
Mọi người lập tức ngưng trọng, chăm chú nhìn một màn sắp diễn ra trước mắt.
Tay của Lâm Phong hơi rung, thanh kiếm kia liền hạ xuống.
- Dừng tay...
Một đạo âm thanh cực kì uy mãnh bỗng nhiên xuất hiện, trong thanh âm đó ẩn chứa sát ý rung trời.
Âm thanh đó còn mang theo một tia công kích không hề nhỏ làm cho màng tai của Lâm Phong rung lên, cơ thể Lâm Phong bất chợt hơi khựng lại.
Thanh kiếm dừng lại trên không trung, ngay trên đỉnh đầu của Vũ Thiên Hành, không có chém xuống.
- Vũ Cừu!
Lâm Phong không quay đầu lại, sau đó lạnh lùng nói.
Tiếng gầm mang theo sóng âm công kích vừa rồi làm hắn nhớ những ngày ở học viện Thiên Nhất cũng đã phải hứng chịu, người vừa tới chính là Vũ Tam gia, Vũ Cừu.
Còn nhớ trong lần Lâm Phong cùng Hắc Ma giao chiến, cũng chính đạo sóng âm này đã làm cho hắn bị thương không nhẹ.
Quả nhiên, khi Vũ Thiên Hành nhìn thấy bóng người phía sau Lâm Phong, trong con ngươi lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, hắn hét lớn:
- Tam thúc, cứu ta với.
Giờ khắc này thì mọi người đã biết tiếng gầm kia là của Vũ Tam gia, Vũ Cừu.
Chỉ thấy hắn bước nhanh về phía hành lang, trong mắt lộ ra vẻ băng lãnh kèm theo sát ý không hề giấu diếm.
Ba người vừa đến đều là cường giả Huyền Vũ Cảnh của Vũ gia.
Lần này thì Lâm Phong nguy rồi. Nói không chừng thì hôm nay Lâm Phong hắn khó giữ được tính mạng.
Rất nhiều người ở trong lòng suy đoán là Lâm Phong đã làm cho Vũ gia thật sự tức giận.
- Đứng lại cho ta.
Trong lúc mọi người còn đang suy đoán thì trong miệng của Lâm Phong truyền ra một thanh âm hết sức đạm mạc, nhưng lại mang theo hơi thở lạnh lẽo..
Mà trong lúc âm thanh này phát ra thì chân nguyên kiếm của Lâm Phong cũng chậm rãi hạ xuống, khiến cho Vũ Thiên Hành cảm thấy sợ hãi mà gào thét, hai con ngươi của hắn đều nhắm lại.
Sắc mặt của ba người Vũ Cừu lập tức cứng đờ, bước chân của bọn họ dừng ngay tại chỗ.