Dịch: Toản.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Nghe được lời nói của Cùng Bích Lạc thì tên trưởng lão Vũ gia nhìn hắn lộ ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường.
- Ngươi nói ngươi muốn tự thân phế Lâm Phong, ta đã đồng ý nhưng hiện tại ngươi lại thất bại rồi.
- Thì sao?
Cùng Bích Lạc nhíu mày, trong mắt hắn hiện lên một tia dị sắc, hắn trầm ngâm một lát sau đó nói:
- Đúng vậy, ta thua rồi nên ta nhường cho ngươi.
- Nhường? Người thất bại mà cũng có tư cách dùng từ nhường này hay sao, ta không cần ngươi nhường chờ các ngươi chiến đấu xong ta ra tay cũng không muộn.
Trưởng lão Vũ gia khẽ lắc đầu ánh mắt hắn trở lên cực kỳ lãnh đạm. Một màn vừa rồi khiến đám người kia thổn thức không thôi.
Thật đáng buồn, vốn bọn họ còn tưởng rằng Cùng Bích Lạc đúng là người mạnh nhất học viện Thiên Nhất còn Lâm Phong chỉ có thể coi là người đứng thứ hai mà thôi, nhưng sự thật đã vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người, sự thật khiến tâm linh của cả đám bị rung động rất mạnh, bọn họ cho rằng Lâm Phong căn bản không phải đối thủ của đệ nhất nhân học viện nhưng cuối cùng Lâm Phong lại đơn giản chiến thắng Cùng Bích Lạc.
Hiện tại Cùng Bích Lạc thất bại thì hắn lại muốn người Vũ gia tiến lên thu thập Lâm Phong, nhưng người Vũ gia căn bản là không chào đón hắn.
Trong nụ cười vui vẻ của trưởng lão Vũ gia dường như có thêm vài phần hương vị của sự uy hiếp.
Cùng Bích Lạc nhìn đối phương thì ánh mắt lóe lên sự bất định, sau đó hắn lại xoay người sang chỗ khác nhìn Lâm Phong nói:
- Lần này ta chiến bại rồi nên Lâm Phong ngươi cũng chính là đệ nhất nhân của học viện Thiên Nhất, cái danh ngạch kia cũng là của ngươi, ta và ngươi bắt tay giảng hòa như thế nào?
Lâm Phong nghe được lời nói của Cùng Bích Lạc thì hơi sửng sốt một chút, trong mắt Lâm Phong hiện lên sự châm chọc cùng vẻ tươi cười, thời điểm Cùng Bích Lạc cho rằng hắn có thể đơn giản chiến thắng thì hắn đã nghĩ ngợi muốn phế đi tu vi của Lâm Phong để chứng minh sự cường đại của hắn, hiện tại Cùng Bích Lạc thất bại thì hắn lại muốn cùng với Lâm Phong bắt tay giảng hòa? Chuyện này có thể sao!
- Ngươi không phải muốn phế tu vi ta hay sao?
Lâm Phong cười lạnh nói ra, Cùng Bích Lạc nghe thấy lời nói này thì ánh mắt hắn nheo lại, sau đó hắn xoay người lại lần nữa nhìn về phía trưởng lão Vũ gia nói:
- Ngươi muốn ta làm như thế nào?
- Gia nhập Vũ gia ta. Trưởng lão Vũ gia đạm mạc nói ra.
- Tốt, nhưng các ngươi phải đáp ứng ta một cái điều kiện.
Cùng Bích Lạc không còn lựa chọn nào khác đành phải mở miệng nói ra.
- Ngươi muốn nói điều kiện? Vậy thôi đi Vũ gia ta cũng không thiếu người.
Trưởng lão Vũ gia cười lạnh nói ra câu nói khiến sắc mặt Cùng Bích Lạc cứng đờ lại.
Cùng Bích Lạc yếu thế nói:
- Thôi được rồi ta sẽ làm khách khanh Vũ gia vậy.
- Không phải khách khanh mà là nô lệ, từ nay về sau Vũ gia bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó.
Trưởng lão Vũ gia cười lạnh một tiếng nói ra.
Khách khanh? Buồn cười thật. Mặc dù thiên phú của Cùng Bích Lạc không tồi thế nhưng với tính cách của hắn thì rất có thể hắn sẽ tùy thời rời đi, vậy cần hắn thì có ích lợi gì.
Nghe được hai chữ nô lệ thì sắc mặt Cùng Bích Lạc tỏ ra khó coi vô cùng, nô lệ? Vũ gia vậy mà lại muốn Cùng Bích Lạc hắn làm nô lệ, chuyện này thật sự là quá đáng giận mà.
Đám người đang xem cũng hết sức kinh ngạc, trưởng lão Vũ gia vậy mà muốn thiên tài của học viện Thiên Nhất bọn họ làm nô lệ, chuyện này không phải là đang vũ nhục học viện Thiên Nhất hay sao.
- Ta chỉ cho ngươi mười tức thời gian cân nhắc thôi.
Trưởng lão Vũ gia lạnh lùng nói một tiếng khiến trong lòng Cùng Bích Lạc lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Cùng Bích Lạc hắn sẽ trở thành nô lệ Vũ gia hay sao?
Sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, Cùng Bích Lạc liếc mắt nhìn Lâm Phong hai hàm răng cắn bờ môi của mình chảy cả máu.
- Ta... Đáp ứng.
Thanh âm cứng ngắc Cùng Bích Lạc vang lên, rốt cuộc hắn đã mở miệng rồi, vậy mà Cùng Bích Lạc lại thật sự đáp ứng làm nô lệ Vũ gia.
- Hừ...
Đám người vây xem hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt những người này mang theo vài phần phẫn hận, Cùng Bích Lạc thật là không có một chút cốt khí nào, hắn vậy mà cam nguyện làm nô lệ Vũ gia, tên này mà gọi là thiên tài ư? Hắn phải là đồ cặn bã, phế vật mới đúng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rất mất mặt, tên kia dù gì cũng là thiên tài của học viện Thiên Nhất thậm chí hắn còn được cho rằng đệ nhất nhân của học viện mà bây giờ đi làm nô lệ cho Vũ gia, đây là chuyện trào phúng cỡ nào, nhớ tới lúc trước bọn hắn còn sùng bái Cùng Bích Lạc xem hắn như là niềm hãnh diện của học viện Thiên Nhất bọn họ, giờ nghĩ lại mình từng sùng bái hắn thì đám người kia có cảm giác buồn nôn, Cùng Bích Lạc ngay cả tư cách so với Lâm Phong cũng không có.
- Rất tốt, Vũ gia miễn cưỡng thu ngươi vậy.
Trưởng lão Vũ gia lộ ra một nụ cười vui vẻ sau đó thản nhiên nói:
- Đứng ở đằng sau ta đi.
Cùng Bích Lạc cúi đầu bước chân đi tới phía sau lưng trưởng lão Vũ gia, đôi mắt hắn ngẫu nhiên ngẩng lên nhìn về phía Lâm Phong, trong ánh mắt hắn đều là sự âm trầm đáng sợ, hắn đem hết thảy những nhục nhã này đều quy tội cho Lâm Phong gây ra, không có Lâm Phong thì hắn sẽ là đệ nhất thiên tài của học viện Thiên Nhất cao cao tại thượng được mọi người kính ngưỡng, làm sao có chuyện hắn có giờ kết cục như này, hết thảy đều là do Lâm Phong gây ra...
Lúc này Cùng Bích Lạc đã quên lúc đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là muốn đánh bại Lâm Phong, phế bỏ tu vi của Lâm Phong để chứng minh sự cường đại của mình.
- Thật đáng buồn!
Nhìn thấy Cùng Bích Lạc như vậy thì Lâm Phong phun ra một đạo âm thanh lạnh như băng, tuy nói Cùng Bích Lạc thua ở trong tay hắn nhưng thiên phú của Cùng Bích Lạc trừ Lâm Phong ra thì không thể nghi ngờ chính là người mạnh nhất học viện Thiên Nhất, nhưng hiện tại hắn lại đi làm nô lệ, đây thật sự là một loại bi ai mà.
- Thật đáng buồn sao? Lâm Phong ngươi ngay cả tư cách làm nô lệ Vũ gia ta cũng không có, kết quả của ngươi chỉ có chết mà thôi, không ai có thể cứu ngươi đâu.
Tên trưởng lão Vũ gia lạnh lùng nói ra sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, sát cơ hiện lên trong mắt hắn, Lâm Phong nhất định phải chết.
- Lời này của ngươi có thể làm ta sợ sao?
Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng sau đó chậm rãi nói tiếp:
- Tại đây là học viện Thiên Nhất đó.
Trưởng lão Vũ gia nhướng mày, thế nhưng nháy mắt sau đó hắn lại khôi phục như thường lạnh nhạt nói:
- Vậy thì sao?
- Dù như thế nào đi nữa thì học viện Thiên Nhất không phải là chỗ mà Vũ gia các ngươi có thể giương oai, điểm ấy chắc hẳn là ngươi so ta tinh tường hơn rất nhiều.
- Ta thật đúng là không rõ ràng lắm, hiện tại ta liền giết ngươi xem có chuyện gì xảy ra nào.
Trưởng lão Vũ gia lạnh lùng cười nói, bước chân hắn đang muốn hướng về phía trước nhảy qua, nhưng đúng vào lúc hắn từ trên Bạch Hạc bước ra thì đó cũng là lúc một đạo tiếng đàn chấn động vang lên, chỉ một tiếng đàn vang lên nhưng nó lại làm cho bước chân của trưởng lão Vũ gia dừng lại ở chỗ đó.
Trưởng lão Vũ gia nhìn theo phương hướng tiếng đàn truyền tới, khóe miệng hắn chợt lộ ra thần sắc thoải mái.
- Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh, nguyên lai là Yên Vũ tiền bối.
Trưởng lão Vũ gia mở miệng nói khiến thanh âm truyền ra ngoài rất xa, mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc vì không biết người tới là ai, còn Lâm Phong lại biết rõ người này là ai.
Yên Vũ Bình Sinh, tiếng đàn vừa rồi phát ra từ phía ông ta.
- Cút!
Trong không gian vang lên có một chữ cút.
Cái chữ cút này nhẹ nhàng nhu hoà giống như chủ nhân của nó không có nửa điểm tức giận ẩn chứa bên trong vậy, nhưng khi trưởng lão Vũ gia nghe thấy thì trong lòng hắn lại rét run, ai dám khinh thường Yên Vũ Bình Sinh.
- Mệnh lệnh của Yên Vũ tiền bối tự nhiên tiểu nhân sẽ tuân theo.
Trưởng lão Vũ gia bình tĩnh nói một tiếng, sau đó xoay người phất phất tay ra hiệu cho đám người Vũ gia rời đi.
Một màn này khiến Cùng Bích Lạc kinh hãi? Cứ như vậy bỏ đi mà không giết Lâm Phong hay sao?
Còn Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh là có ý gì? Yên Vũ Bình Sinh là người nào?
Cùng Bích Lạc nhìn chằm chằm Lâm, nhưng khi hắn thấy Lâm Phong bước chân về phía trước thì trong lòng hắn run lên, thân thể Cùng Bích Lạc lóe lên trực tiếp bỏ chạy.
Hắn chạy rất nhanh, chỉ một cái nháy mắt là thân ảnh hắn đã biến mất vô ảnh.
Nhìn những thân ảnh kia biến mấy thì Lâm Phong cũng dời ánh mắt đi, hắn lập tức đạp trên hư không rời khỏi diễn võ trường.
- Cứ như vậy đi hết rồi sao?
Tất cả nhìn không gian trống rỗng thì không biết nên nói cái gì, người Vũ gia mang theo khí thế hừng hực tới cứ như vậy đi rồi hả? Chỉ vì một câu nói đơn giản của Yên Vũ tiền bối mà họ phải đi hay sao?
Yên Vũ tiền bối rốt cuộc là người phương nào, người này tựa hồ còn uy nghiêm và lợi hại hơn so với viện trưởng Long Đỉnh thì phải, người Vũ gia căn bản không quan tâm tới Long Đỉnh nhưng lại rất sợ vị Yên Vũ tiền bối này.
Tất cả mọi người đều nghĩ nhưng mãi mà không rõ chuyện này rốt cục là thế nào, thế nhưng hôm nay có một chuyện mà bọn họ đã rõ ràng rồi, Lâm Phong mới là đệ nhất nhân của học viện Thiên Nhất.
Lâm Phong đi thẳng tới rừng hoa đào trong học viện Thiên Nhất, hắn không có tiếp tục đi bộ trong hư không nữa mà hạ xuống mặt đất chậm rãi đi vào đình đài trước mặt, Yên Vũ Bình Sinh vẫn ở chỗ cũ đánh đàn, dường như cuộc sống của ông ta chỉ có đàn cổ vậy.
- Lão sư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Phong hỏi một tiếng. Vũ gia cuồn cuộn kéo đến muốn giết hắn nhưng lại bị một câu nói của Yên Vũ Bình Sinh khiến chúng rời đi, giống như bọn chúng căn bản không phải là tới giết mình vậy.
- Bọn chúng muốn nhìn rõ lai lịch của ngươi.
Yên Vũ Bình Sinh nhàn nhạt nói một tiếng khiến ánh mắt của Lâm Phong ngưng lại, muốn thấy rõ lai lịch của hắn? Hắn thì có cái lai lịch gì cơ chứ!
- Sự tình phát sinh ở Tương Tư Lâm ngươi không thấy rất kỳ quặc sao?
Yên Vũ Bình Sinh ngẩng đầu nói, điều này làm cho Lâm Phong minh bạch một chút rồi, tựa hồ như chuyện bên ngoài thì Yên Vũ Bình Sinh đều đã biết cả.
- Đúng là kỳ quặc.
Lâm Phong khẽ gật đầu, sự tình ở Đoạn Vô Nhai tựa hồ như cố ý an bài để chạm mặt hắn vậy, hắn đã giết Vũ Thiên Hành nên Vũ Cừu đến báo thù nhưng kết quả lại bị phế bỏ, hết thảy chuyện này đều rất kỳ quặc. Vì sao chủ nhân Tương Tư Lâm lại giúp hắn? Lâm Phong vốn không muốn đi suy đoán lung tung nhưng Yên Vũ Bình Sinh lại đang nhắc nhở hắn.
- Lâm Phong, có lẽ ngươi và một số người nào đó có quan hệ mà người Vũ gia không thể thăm dò thật hư nên họ mới tận lực đến học viện Thiên Nhất thăm dò.
Yên Vũ Bình Sinh tùy ý nói một câu nhưng câu nói ấy lại làm cho Lâm Phong khẽ run lên, câu nói rất bình tĩnh kia lại khiến hắn cảm giác được bên trong đó lộ ra một chút thông tin, có lẽ hắn cùng một số người có quan hệ!
Yên Vũ Bình Sinh tuyệt đối không phải là một người nói chuyện tùy ý.