Dịch: Toản.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: vipTruyenGG.com
Bên ngoài khu rừng nhỏ có rất nhiều thân ảnh trẻ tuổi bồi hồi, họ đang mất kiên nhẫn.
- Còn chưa có đi ra sao, Yên Vũ Bình Sinh đã rời đi lâu như vậy rồi mà sao hắn vẫn không lăn ra đây.
Một người mở miệng chửi ầm lên, hiện tại hắn đang vô cùng tức giận bởi vì Yên Vũ Bình Sinh nói ra câu công chúa nhất định sẽ gặp tên kia, lời nói này giống như là tên kia và công chúa chắc chắn sẽ ở cùng một chỗ vậy.
- Có ai biết hắn là người phương nào không?
Mấy vị thanh niên ở chỗ này không phải là người trong hoàng cung không thì cũng là con cái thân vương hoặc bá hầu, không có người nào thân phận bình thường cả.
Còn công chúa Đoàn Hân Diệp lại đúng là thê tử lý tưởng nhất mà bọn họ muốn lấy, vô luận là thân phận địa vị hay là mỹ mạo của Đoàn Hân Diệp đều thích hợp nhất, bọn hắn đã theo đuổi cô ấy một thời gian rất dài rồi nhưng mỗi lần đều bị ngăn ở bên ngoài không cho đi vào.
- Nhất định không phải là người trong hoàng cung.
Có người đáp lại như vậy thì tất cả đều gật đầu, nếu là người trong hoàng cung thì bọn họ nhất định sẽ nhận biết tên này.
- Nếu như không phải người trong hoàng cung thì chờ hắn ra ngoài chúng ta sẽ khiến hắn đẹp mắt.
Một đạo thanh âm lạnh lẽo vang lên khiến đám người kia đều phụ họa lên tiếng theo, bọn họ muốn bước vào bên trong một bước còn không được mà Lâm Phong lại cùng công chúa ở một mình trong đó lâu như vậy không biết có phát sinh chuyện gì hay không, nghĩ tới đây thì bọn họ làm sao không phẫn nộ cho được.
Lúc này phương xa có hai đạo thân ảnh đi về phía này, thấy người đi phía trước thì ngay lập tức cả đám yên tĩnh trở lại, lại là hắn, sao hôm nay hắn tới đây làm gì vậy?
Người cầm đầu kia cũng là một thanh niên, ánh mắt hắn lạnh lùng và rất nghiêm túc, ánh mắt đó cho người ta một loại cảm giác trưởng thành, người còn lại cũng là một thanh niên trẻ tuổi nhưng khí tức hắn phát ra khiến người ta có cảm giác hắn sắc bén như một thanh đao vậy.
- Công chúa có ở đây không?
Thanh niên cầm đầu đi tới hỏi đám người đang đứng, trong thanh âm bình thản kia hàm chứa một chút uy nghiêm.
- Công chúa ở trong đó nhưng ta khuyên Xà thống lĩnh vẫn là không nên đi quấy rầy thì hơn.
Một người mở miệng đáp lại.
Lời này khiến ánh mắt thanh niên kia ngưng lại, hắn nhìn đối phương lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?
Tên vừa nói chuyện cảm nhận được uy nghiêm chi ý trong mắt đối phương thì lòng hắn hơi lạnh và có thêm vài phần sợ hãi, Xà Quỳnh, một trong chín đại thống lĩnh cấm quân trẻ tuổi nhất hoàng cung, lời nói của hắn vẫn có sự uy nghiêm nhất định.
- Vừa rồi có một nam tử tiến vào và ở bên trong khá lâu rồi, ta sợ Xà thống lĩnh đi vào sẽ quấy rầy đến công chúa mất.
Tên kia lần nữa mở miệng nói khiến ánh mắt Xà Quỳnh ngưng lại, trong đôi mắt hắn hiện lên một đạo hàn mang.
Bước chân hắn hướng về phía trước trực tiếp tiến vào khu rừng nhỏ kia, thế nhưng hắn vừa tới cửa thì bị ngăn cản.
- Tránh ra.
Thanh âm của Xà Quỳnh không lớn nhưng nó ẩn chứa uy nghiêm cùng sự tức giận.
Đám người kia thấy một màn này thì đều lộ ra vẻ tươi cười, thân phận Xà Quỳnh rất bất phàm, thiên phú hắn rất mạnh mẽ, tuy còn rất trẻ tuổi nhưng hắn đã trở thành thống lĩnh cấm quân trong hoàng cung, tự mình thống lĩnh một đội cấm quân. So với bọn họ thì hắn ưu tú hơn nhiều lắm, Xà Quỳnh rất ưa thích công chúa nhưng đáng tiếc là Đoàn Hân Diệp lại chướng mắt hắn, chuyện này khiến trong lòng bọn họ thoải mái một chút.
Nhưng bọn họ vẫn khó chịu khi công chúa cùng Lâm Phong ở bên trong lâu như vậy, lần này có Xà Quỳnh dẫn đường thì bọn hắn có thể trà trộn đi vào rồi.
- Công chúa nói không muốn ai quấy rầy người.
Thị nữ canh gác ở bên ngoài vẫn lãnh đạm ngăn Xà Quỳnh lại không để cho hắn đi vào.
- Không nhường đường thì đừng trách ta tự ý xông vào. Xà Quỳnh lạnh lùng mở miệng.
- Ngươi dám?
- Xà Quỳnh ta có cái gì mà không dám, nhị hoàng tử điện hạ đã nói ta có thể tùy ý tới đây rồi.
Xà Quỳnh thản nhiên nói.
- Xà Quỳnh, ngươi thật to gan.
Lúc này một đạo thanh âm êm dịu truyền đến.
Thân ảnh uyển chuyển của Đoàn Hân Diệp xuất hiện ở bên trong khu rừng nhưng sau lưng nàng có một người đi cùng, người này chính là Lâm Phong.
Lâm Phong đứng sau lưng Đoàn Hân Diệp thấy ánh mắt Xà Quỳnh nhìn mình thì hắn thầm đánh giá. Thanh niên kia rất mạnh, khí tức toàn thân hắn nội liễm khiến cho người khác cảm thấy áp lực rất lớn.
Hắn mới vừa nói Đoàn Vô Nhai cho phép hắn tùy ý tới đây? Những lời này khiến mắt Lâm Phong hiện lên một tia dị sắc.
- Hân Diệp.
Xà Quỳnh gọi Đoàn Hân Diệp, ánh mắt hắn nhìn nàng rất ôn hòa nhưng thời điểm hắn nhìn Lâm Phong thì đôi mắt ấy lại có một cỗ uy nghiêm hung mãnh phát ra, đôi mắt sắc bén lạnh giá kia như đang chất vấn Lâm Phong:
- Ngươi là người phương nào?
Lâm Phong không lập tức trả lời hắn mà nhìn vào người thanh niên phía sau lưng Xà Quỳnh, không ngờ lại là tên này.
- Hắn gọi là Lâm Phong.
Thanh niên kia nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt sắc bén lạnh lùng như đao nói ra.
- Lâm Phong.
Ánh mắt đám người kia ngưng lại, mặc dù không có gặp qua Lâm Phong nhưng danh tiếng của Lâm Phong bọn họ tự nhiên cũng đã được nghe nói.
- Nguyên lai ngươi chính là Lâm Phong.
Đôi mắt lạnh lùng của Xà Quỳnh quét lên trên người Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra hàn ý.
- Nhưng ngươi chỉ là Xích Huyết hầu mà thôi, ngươi có tư cách gì mà đứng ở bên người công chúa.
Lâm Phong vẫn không có nhìn Xà Quỳnh mà hắn vẫn cứ nhìn thanh niên kia, tên đó không ngờ lại là Đao công tử Lãnh Nguyệt, hắn xuất hiện tại hoàng thành, hắn đứng sau lưng Xà Quỳnh cũng có nghĩa là ngày đó người đến thành cổ Thiên Lạc cứu Lãnh Nguyệt đi rất có thể là người trong hoàng thành.
Nhưng Đao công tử Lãnh Nguyệt là đệ tử Hạo Nguyệt tông thì làm sao hắn lại có liên hệ cùng với hoàng thành chứ.
- Xà Quỳnh, ngươi câm miệng lại.
Đoàn Hân Diệp nghe thấy Xà Quỳnh nói xấu Lâm Phong thì lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi, không có sự cho phép của ta thì ai cũng không được bước vào đây. Ngươi vẫn dám xông vào à?
- Hân Diệp, tâm tư của huynh chẳng lẽ muội không biết.
Xà Quỳnh đáp lại lời công chúa nhưng hắn vẫn tức giận nhìn Lâm Phong với ánh mắt lạnh lẽo một lần nữa:
- Hân Diệp, hắn chính là Xích Huyết hầu, tuy rằng thiên phú hắn không kém và có chút thanh danh nhưng cuối cùng cũng chỉ là một kẻ thảo mãng mà thôi, muội sao có thể để cho hắn bước vào chỗ ở của muội làm ảnh hưởng đến danh dự của mình như thế.
- Chuyện của ta không cần ngươi quản.
Sắc mặt Đoàn Hân Diệp đen thui nhìn Xà Quỳnh cả giận nói.
- Ngươi chỉ biết đứng ở sau lưng phụ nữ hay sao?
Xà Quỳnh thấy Lâm Phong một mực trầm mặc như vậy thì hàn mang trong mắt hắn càng thịnh nộ hơn.
Lâm Phong cau mày, Yên Vũ Bình Sinh rời đi thì hắn tuyệt đối sẽ không cách nào được yên tĩnh vì nơi này là hoàng cung và những thanh niên kia mỗi một người đều vương công quý tộc có địa vị cao cao tại thượng, hơn nữa mỗi người đều ái mộ Đoàn Hân Diệp thì làm sao họ có thể không làm khó dễ hắn.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Lâm Phong bước một bước về phía trước, đôi mắt hắn đột ngột thay đổi thành cực kỳ sắc bén, ánh mắt hắn va chạm với ánh mắt của Xà Quỳnh.
- Ta là Xà Quỳnh, thống lĩnh cấm quân trong hoàng cung, Hân Diệp công chúa là cành vàng lá ngọc mà mỗi người nơi này đều là con của công khanh hoặc thân vương, còn ngươi chỉ là một tên Xích Huyết hầu đứng ở chỗ này không biết hổ thẹn à? Ngươi có tư cách gì cùng Hân Diệp ở một chỗ, ngươi lấy cái gì ra so sánh cùng những người này.
Xà Quỳnh nói một cách rất uy nghiêm, ngoại trừ thân phận thống lĩnh cấm quân thì hắn còn có một thân phận khác, thân phận này ngay cả Đoàn Vô Nhai cũng có chút cố kỵ ba phần nên rất khách khí đối với hắn, Xà Quỳnh vẫn luôn tự cho rằng chỉ có hắn mới xứng đáng với Đoàn Hân Diệp mà thôi, Lâm Phong chẳng là cái thá gì cả.
- Vậy sao?
Lâm Phong cười lạnh:
- Các ngươi có địa vị tôn quý thật đáng khen, nhưng có một thứ các ngươi không bằng ta.
Xà Quỳnh lạnh nhạt nói:
- Ngươi nói xem?
- Chỉ cần Hân Diệp nói nguyện ý cùng các ngươi ở cùng một chỗ thì ta lập tức rời đi.
Lâm Phong rất thản nhiên, lời này vừa thốt ra khiến ánh mắt Xà Quỳnh ngưng lại, đồng thời lúc này hắn thấy Đoàn Hân Diệp đi đến bên người Lâm Phong sau đó ôm lấy cánh tay Lâm Phong, một màn này khiến đồng tử tất cả mọi người đều co rút lại, bọn họ cực kỳ phẫn nộ.
Thứ Lâm Phong nói đến chính là tâm ý của Đoàn Hân Diệp, tâm ý Đoàn Hân Diệp đã hướng về phía Lâm Phong rồi nên vô luận bọn hắn làm như thế nào thì cũng chẳng có kết quả.
- Hân Diệp, muội không được tin tiểu nhân hoa ngôn xảo ngữ, hắn là một kẻ thảo mãng tham muốn quyền quý nên tự nhiên sẽ không từ thủ Đoàn nào, hắn căn bản không mang cho muội được thứ gì cả.
Xà Quỳnh nhìn Đoàn Hân Diệp khuyên nhủ:
- Còn ta không giống với hắn, chỉ cần muội ưa thích thứ gì thì ta cũng có thể đáp ứng.
Đoàn Hân Diệp nhìn Xà Quỳnh hỏi
- Vậy sao?
- Đương nhiên. Xà Quỳnh gật đầu khẳng định nói ra.
- Hiện tại ta muốn ngươi lập tức biến mất ở trước mặt ta, cút đi.
Đoàn Hân Diệp lạnh lùng nói ra câu này khiến ánh mắt Xà Quỳnh trở nên trì trệ, rốt cuộc ánh mắt hắn cũng dời sang phía Lâm Phong, nếu hắn không thể khiến Đoàn Hân Diệp thay đổi chủ ý thì hắn sẽ phá hủy Lâm Phong.
- Lâm Phong, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi chủ động rời khỏi Hân Diệp thì ta sẽ không truy cứu tội của ngươi. Thanh âm Xà Quỳnh lộ ra vài phần uy hiếp.
Ánh mắt Lâm Phong cũng dần dần trở nên lạnh lẽo nói:
- Hân Diệp đã nói ngươi biến đi rồi mà sao ngươi vẫn còn mặt mũi đứng ở chỗ này?
- Ngươi là đang tự tìm đường chết sao?
- Vậy sao, ta như thế nào lại không biết điều này nhỉ?
Lời nói Lâm Phong mang theo vài phần ngạo ý, ánh mắt hai người trên không trung không ngừng va chạm với nhau.
- Không biết ư? Lâm Phong ngươi có dám tiếp ta một quyền không?
Xà Quỳnh lạnh lùng hỏi khiến đám người ở đây âm thầm cười lạnh. Xà Quỳnh là người nào bọn họ rất tinh tường, Xà Quỳnh là người ra tay vô cùng tàn nhẫn, nếu Lâm Phong dám đón một quyền của hắn thì không chết cũng phải tàn phế.