Dịch: Toản.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Đó chính là uy lực đáng sợ của U Minh Hắc Liên, nó có thể dễ dàng huỷ diệt Giao Long trên quyền đầu của Xà Quỳnh, một quyền này Xà Quỳnh đã bại hoàn toàn rồi.
Nhưng chuyện này vẫn còn chưa có chấm dứt, U Minh hỏa diễm tiếp tục tiến về phía trước còn nắm đấm của hai người thì va vào nhau.
"Xùy, xùy.
Âm thanh đốt cháy không ngừng vang lên, chân nguyên của Xà Quỳnh chỉ mới chạm vào U Minh Hắc Liên thì đã bị thiêu hủy hoàn toàn, nó như là không thể ngăn cản.
- Aaaa...
Một tiếng gào thét tràn đầy sự thống khổ truyền ra, thân thể Xà Quỳnh không ngừng bạo lui, chỉ trong nháy mắt hắn đã lui ra phía sau cách Lâm Phong mấy trăm thuớc rồi, sắc mặt hắn trở lên phờ phạc, nhợt nhạt nhìn rất khó coi.
Nắm đấm của Xà Quỳnh buông xuống, lúc này trên tay hắn là một mảnh thịt bị cháy đen, cơ thịt trên mặt hắn không ngừng co quắp tựa hồ như rất là đau đớn và thống khổ vậy.
Xà Quỳnh vẫn cho rằng một quyền đã đủ để phế đi Lâm Phong rồi, hắn căn bản cũng không có nghĩ đến chuyện Lâm Phong có thể phản công, đợi đến lúc cảm nhận khí tức huỷ diệt ẩn chứa trong U Minh hỏa thì đã không kịp nữa rồi, đóa hỏa diễm liên hoa kia chạm vào hắn liền đốt mất luôn bàn tay hắn.
- Ngay cả một chút hiểu biết cũng không có thì ngươi chết như thế nào chắc là ngươi không biết được đâu. Ta không bảo vệ được Hân Diệp chẳng lẽ ngươi có thể hay sao?
Ngữ khí lạnh lùng của Lâm Phong khiến đôi mắt của Xà Quỳnh cứng ngắc lại, hắn tức giận thở hổn hển khiến ngực không ngừng phập phồng, thân thể run rẩy vì cánh tay truyền tới cảm giác cực kỳ đau đớn, ngọn lửa kia thật là đáng sợ, chỉ dựa vào lực lượng của chính mình thì không cách nào khiến cánh tay khôi phục lại như cũ, chỉ sợ phải dùng tới đan dược mới khôi phục được.
- Hân Diệp, nàng cứ trở về đi, tự ta rời đi cũng được, ta xem ai dám ngăn cản ta nửa bước.
Lâm Phong quay đầu lại dùng giọng nói nhu hoà nói với Đoàn Hân Diệp, Đoàn Hân Diệp hơi trầm mặc một chút nhưng vẫn lập tức gật đầu:
- Vậy huynh cẩn thận một chút.
- Ta biết rồi.
Lâm Phong bước về phía trước lạnh lùng nhìn đám người kia, ánh mắt hắn quét qua chỗ nào thì những tên đệ tử quý tộc ở đó đều cúi xuống đất, tựa hồ như họ có chút tự ti mặc cảm vậy.
Lâm Phong bày ra thực lực khủng bố như vậy không thể nghi ngờ đã chấn nhiếp tất cả rồi, tuy rằng bối cảnh của bọn họ đều không đơn giản thế nhưng thứ có thể chính thức chấn nhiếp lòng người vẫn là thực lực. Thực lực đủ cường đại thì người ta có thể áp đảo tất cả các thế lực, một vị võ giả có thực lực cường đại hơn một cái thế lực thì hắn sẽ không thèm quan tâm cái thế lực đó làm trò nữa. Nếu như thế lực đó chọc giận hắn thì hắn sẽ trực tiếp diệt cái thế lực đó luôn.
Lâm Phong bá đạo đi qua chính giữa đám người nhưng không người nào dám ngăn cản bước chân của hắn, ai muốn chọc giận hắn thì phải ngẫm lại tới uy lực của đóa hắc liên kia.
Chẳng những không dám ngăn đón mà những tên thanh niên vương công quý tộc vừa rồi còn rất hung hăng càn quấy thấy Lâm Phong đi qua thì chúng liền lui về phía sau, việc này là do thực lực mang tới sự rung động mãnh liệt cho đám người kia.
Lâm Phong không có nhìn đám người này mà ánh mắt hắn chỉ nhìn về phía trước, lúc này phía trước hắn có một bóng người nhìn rất yên bình nhưng xung quanh gã lại toát ra băng hàn, bóng người này chính là người vừa rồi đứng phía sau Xà Quỳnh, Đao công tử Lãnh Nguyệt.
Ánh mắt Xà Quỳnh nhìn chằm chằm vào Lâm Phong biểu lộ ra sự ác độc không hề giấu diếm, hắn chẳng những không có biểu hiện ra sự cường đại của mình trước mặt Đoàn Hân Diệp mà còn bị Lâm Phong đánh bị thương, thể diện của hắn xem như mất hết rồi, hơn nữa là mất ngay trước mặt Đoàn Hân Diệp nên Xà Quỳnh cảm thấy rất phẫn nộ, trên người hắn lộ ra sát ý muốn giết Lâm Phong.
Lâm Phong cũng cảm nhận được trên người Xà Quỳnh lộ ra sát ý nên chân nguyên dương hỏa tiếp tục lưu chuyển lần nữa, trong lòng bàn tay hắn ẩn hiện một đóa U Minh Hắc Liên khiến lòng người run sợ.
Bước chân của hắn vẫn hướng về phía trước, Lâm Phong cứ như vậy đi về phía Xà Quỳnh, bước đi của hắn nhẹ nhàng nhưng vững vàng, lãnh ý không ngừng phóng thích ra ngoài khiến mọi người lui ra, khoảng cách giữa hắn và Xà Quỳnh càng ngày càng gần.
Đôi mắt Xà Quỳnh dừng ở trên thân thể Lâm Phong, giờ phút này hắn gặp phải một sự lựa chọn, nếu Lâm Phong vẫn tiếp tục ra tay thì hắn vẫn nên tránh ra hay là đối đầu đây?
Nếu Lâm Phong ra tay thì hắn có thể ngăn cản được đóa liên hoa màu đen kia hay không vẫn là một dấu hỏi. Vừa rồi trải qua một kích kia nên hiện tại hắn đã không có đủ tự tin chiến thắng Lâm Phong nữa rồi, U Minh hỏa diễm kia quả thật quá là đáng sợ, vừa rồi nó mới chỉ đốt cháy nắm đấm của hắn mà thôi, nếu như hoả diễm kia rơi trên người của hắn thì không biết nó có đốt hắn đến chết luôn không nữa.
Nhưng nếu như không ứng chiến thì chẳng lẽ hắn phải tránh ra nhường đường hay sao? Hắn đường đường là thống lĩnh cấm quân hoàng cung trẻ tuổi nhất thì làm sao có thể làm như vậy được.
Nếu quả thực là như thế thì chỉ sợ tin tức sẽ truyền đi rất nhanh, như vậy thì hắn làm sao có thể đối mặt với đám người trong hoàng cung được, tương lai chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo hay sao.
Lâm Phong cách hắn rất gần rồi nhưng hắn vẫn chưa thể triệt để hạ quyết tâm được, ngay tại thời điểm hắn do dự thì một đạo thanh âm vang lên.
- Xà Quỳnh, để Lâm Phong đi đi.
Người nói chuyện lại chính là Đoàn Hân Diệp, tuy rằng một kích vừa rồi Lâm Phong thắng Xà Quỳnh nhưng nàng vẫn không muốn thấy Lâm Phong và Xà Quỳnh đánh nhau, bởi vì chuyện này với Lâm Phong mà nói vô luận hắn thắng hay bại thì hắn sẽ không có lợi.
Nghe được lời nói của Đoàn Hân Diệp thì ánh mắt Xà Quỳnh ngưng lại, hắn lập tức nhìn về phía Lâm Phong nói:
- Nếu như Hân Diệp đã mở miệng thì chuyện hôm nay ta cũng không tính toán nữa, mối hận một quyền này ngày khác ta chắc chắn sẽ đòi lại.
Dứt lời, thân thể Xà Quỳnh liền tránh ra cho Lâm Phong đi qua, nếu như Đoàn Hân Diệp cho hắn một cái bậc thang thì hắn liền hạ giọng xuống nước, tiếp tục chiến đấu với Lâm Phong thì hắn không có nắm chắc.
Khóe miệng Lâm Phong hiện ra một tia cười lạnh, lúc đi qua bên người Xà Quỳnh thì thân thể hắn hơi dừng lại một chút, ánh mắt châm chọc của hắn nhìn thoáng qua Xà Quỳnh sau đó không nói thêm câu nào nữa mà tiếp tục nhấc chân rời đi.
Thấy nụ cười tràn ngập sự châm chọc kia thì khóe miệng Xà Quỳnh có chút run rẩy, thậm chí thân thể hắn cũng run lên nhè nhẹ, lần thứ nhất trong đời hắn cảm thấy nhục nhã như vậy.
So với mọi người thì thiên phú và thực lực của Xà Quỳnh rất mạnh nên có rất ít người có thể so với hắn, bởi vì bối cảnh của hắn cường đại nên một số người mạnh hơn so với hắn cũng sẽ không làm hắn khó xử, chính vì vậy nên hắn chưa bao giờ trải qua sự nhục nhã giống như hôm nay.
Cô gái hắn yêu mến vậy mà lại ưa thích Lâm Phong, hắn miệt thị Lâm Phong, muốn phế Lâm Phong đi nhưng kết quả lại ngược lại, hắn đã bị Lâm Phong đánh bị thương.
Càng làm cho hắn tức giận là Lâm Phong có thể chọn bất kỳ hướng nào trừ phương hướng đang đứng rời đi cũng được nhưng hắn lại không có làm vậy, hết lần này tới lần khác hắn nhất định phải hướng về phương hướng hắn đứng rời đi.
Lâm Phong quá không coi ai ra gì nên hắn mới cố ý làm như vậy.
Đáng hận là giờ phút này Xà Quỳnh hắn vẫn phải ngoan ngoãn nhường đường cho Lâm Phong, tiếp nhận sự châm chọc và nụ cười mỉa mai của Lâm Phong.
Hắn cảm giác ánh mắt người khác nhìn về phía hắn mang theo sự trào phúng, không những thế hắn còn cảm thấy Đoàn Hân Diệp hình như cũng xem thường hắn.
Lâm Phong bước qua bên người Xà Quỳnh đi thẳng về phía trước không quay đầu lại, hình ảnh này rơi vào trong mắt Xà Quỳnh giống như là Lâm Phong rất cao ngạo, mang theo tư thái người chiến thắng vậy.
- Lâm Phong.
Đột nhiên Xà Quỳnh quát lên một tiếng lạnh như băng khiến bước chân của Lâm Phong dừng lại, hắn xoay người liền thấy Xà Quỳnh đang lao thẳng tới, thanh âm gầm thét của Giao Long vang lên cùng lúc hư ảnh Giao Long trên người Xà Quỳnh mở ra hàm răng sắc bén xông tới chỗ Lâm Phong.
Thân thể Lâm Phong bỗng nhiên né qua một bên, thủ chưởng ẩn chứa hỏa diễm màu đen trực tiếp đánh ra mấy chưởng. Đối mặt với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba thì Lâm Phong một khắc cũng không có buông lỏng cảnh giác, người có thể khinh cuồng nhưng không thể tự đại.
Ngọn lửa màu đen đánh thẳng về phía hư ảnh Giao Long, hoả diễm màu đen đốt cháy hết thảy lập tức khiến Giao Long chi ảnh vỡ tan, thời gian dần trôi qua thì Lâm Phong cũng cảm nhận được một cổ áp lực kinh khủng rơi vào trên người hắn.
- Rống...
Xà Quỳnh hướng về trước bước ra một bước, đột nhiên phía sau hắn có hư ảnh một con Giao Long phóng lên trời, nó không ngừng giương nanh múa vuốt thể hiện uy nghiêm của mình, hư ảnh Giao Long phảng phất như ngưng thành thực thể tiếp tục đánh về phía Lâm Phong.
Xà Quỳnh chiến Lâm Phong lại phóng ra Vũ Hồn trước.
- Thiêu đốt!
Lâm Phong không hề lui lại, hắc sắc U Minh hỏa trên người hư ảnh Giao Long không ngừng bốc cháy lên, hư ảo Giao Long cũng có thể bị đốt chết tại chỗ.
Nhưng đúng vào lúc này lại có một đạo đao ý vô cùng sắc bén bạo phát ra quang hoa chói mắt, đạo đao ý này căn bản không cho mọi người một chút phản ứng đã trực tiếp chém về phía đỉnh đầu Lâm Phong.
Một đao kia nhanh đến cực hạn, đao thế vô cùng kinh khủng bạo phát khiến người ta nhìn thấy giống như có vô số đao mang hợp lại cùng một chỗ vậy.
Khi tiến nhập cảnh giới nhân đao hợp nhất thì một đao có thể cầm giữ trăm ngàn loại biến hóa, trăm ngàn đao ý.
Đao công tử Lãnh Nguyệt súc thế đã lâu rốt cuộc xuất thủ, vừa ra tay liền là long trời lở đất, hôm nay hắn vậy mà đã giống như Lâm Phong, đều tiến nhập Huyền Vũ cảnh.
Sau khi bị Lâm Phong đánh bại thì hắn được cường giả Huyền Vũ cảnh mang đi, trong khoảng thời gian này Đao công tử Lãnh Nguyệt đã không ngừng tu luyện mong có một ngày đánh bại Lâm Phong.
- Thuấn di!
Đối mặt với một đao bất thình lình như thế thì phản ứng đầu tiên của Lâm Phong chính là né tránh nó, thời điểm tung ra một đao kia thật sự là quá chuẩn, đao này xuất ra là muốn mạng của hắn.
Lãnh Nguyệt muốn giết Lâm Phong!