Dịch: Toản.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
- Đó là của ta.
Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, Phong Đình đứng ở phía đối diện Lâm Phong nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Thời điểm nàng sắp lấy được Cửu Dương Thảo thì Lâm Phong tại một khắc cuối cùng kia lại cướp đoạt Cửu Dương Thảo của nàng đi.
- Của ngươi?
Ánh mắt Lâm Phong lộ ra thần sắc buồn cười, hắn lắc đầu sau đó xoay người chuẩn bị rời đi tiếp tục tìm kiếm nguyên thạch, hắn đã cố gắng tìm rất kỹ cái nguyên mạch này một lần rồi nhưng chỉ có từng đó Cửu Dương thảo, có lẽ trong nguyên mạch này chỉ có bảy gốc Cửu Dương Thảo mà thôi.
Nhưng Phong Đình không tính để Lâm Phong cứ như vậy rời đi, thân hình nàng lóe lên ngăn cản trước mặt Lâm Phong, nàng lạnh lùng nhìn xem Lâm Phong sau đó nói ra:
- Cửu Dương Thảo là do ta phát hiện ra trước nên ngươi trả nó lại cho ta đi.
- Cái nguyên mạch này là do ta phát hiện.
Lâm Phong lãnh đạm nói một tiếng:
- Ta đã hỏi qua ngươi có muốn đi cùng không nhưng các ngươi đã cự tuyệt, nếu như đã cự tuyệt rồi thì dĩ nhiên dựa vào bản lãnh của mình mà tranh đoạt thôi, ai đoạt được Cửu Dương Thảo thì nó là của người đó, ngươi có tư cách gì nói nó là của ngươi.
Lâm Phong châm chọc, hắn có cảm giác cô gái này thật là buồn cười.
- Ta nói là của ta thì nó chính là của ta đấy.
Ánh mắt Phong Đình trở lên lạnh lùng, trên người nàng thậm chí có một tia sát ý tràn ra, vì Cửu Dương Thảo nàng có thể sẽ giết Lâm Phong.
Lâm Phong nhíu mày, trên mặt hắn biểu lộ ra thần sắc càng ngày càng lạnh, cô gái này vậy mà muốn giết hắn đoạt bảo?
- Ngươi chạy được bao nhiêu xa thì cút đi bấy nhiêu đi, nếu không đừng trách ta độc ác!
Lâm Phong bước lên một bước lập tức có một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng trên người hắn phát ra khiến thân thể Phong Đình nháy mắt cứng ngắc tại chỗ, nàng cảm thấy toàn thân lạnh buốt không thể cử động được.
Khí tức trên người Lâm Phong quá cường đại lại mang theo sự lạnh giá vô cùng đáng sợ, cỗ khí tức này khiến cho Phong đình sinh ra cảm giác hít thở không thông, chân của nàng cũng không tự chủ được lui về phía sau.
Sắc mặt Phong Đình trong nháy mắt thay đổi thành vẻ tái nhợt, nàng muốn cùng Lâm Phong tranh đoạt Cửu Dương Thảo là chuyện không thể nào, nàng căn bản không phải là đối thủ của Lâm Phong.
- Ta thật sự rất cần Cửu Dương Thảo, ngươi có thể nhường nó cho ta hay không.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ đáng thương nhìn Lâm Phong, nàng nghĩ cưỡng đoạt không được thì dùng nhu tình cầu xin Lâm Phong vậy.
- Ngươi cần Cửu Dương Thảo thì có quan hệ gì với ta sao?
Lâm Phong trào phúng, sau đó hắn lập tức xoay người rời đi. Cửu Dương Thảo là linh thảo trân quý đến cỡ nào, chẳng lẽ bởi vì một câu mà Lâm Phong có thể cho cô ta sao? Có thể sao?
Nếu ngày ấy Phong Đình đáp ứng cho Lâm Phong đi cùng thì Lâm Phong kiếm được cái gì cũng sẽ phân cho nàng một nửa, nhưng nếu như nàng cự tuyệt đường ai nấy đi thì Lâm Phong làm sao có thể để ý tới nàng cơ chứ, có một số cơ hội bỏ lỡ rồi thì sẽ không có lần sau nữa.
Trong mắt Phong Đình hiện lên một tia hối hận, nàng thật không ngờ Lâm Phong lại có thực lực mạnh như vậy, nếu như biết như thế thì lúc ấy màng đã sớm đáp ứng thỉnh cầu của Lâm Phong rồi, có một vị cường giả thực lực cực mạnh đi theo thì trên đường đi nàng cũng không cần quá cẩn thận, hơn nữa giờ phút này hộ vệ của nàng cũng sẽ không dám làm phản.
- Tiểu thư đều là lỗi tại ta.
Lão giả đi đến bên người Phong Đình lộ ra một tia thần sắc áy náy vì lúc ấy chính là hắn đã cự tuyệt yêu cầu của Lâm Phong.
Phong Đình trầm mặc, nàng không biết nên làm thế nào cho phải.
Đúng lúc này phía xa có rất nhiều thân ảnh không ngừng lóe lên, trong đó có cả võ giả và yêu thú.
Võ giả thấy ma vân cùng với kiếm ảnh dày đặc trên trời thì rất ngạc nhiên, họ đã sớm chú ý tới động tĩnh bên này, ma vân vừa biến mất là bọn hắn liền dùng tốc độ cao nhất chạy đến.
Yêu thú chạy tới là do khứu giác của bọn chúng đều phi thường nhạy cảm với khí tức của thiên địa nguyên khí nên nguyên mạch làm sao có thể thoát khỏi khứu giác của bọn chúng.
Mất một chút thời gian là đã có mấy đạo thân ảnh hàng lâm, cảm nhận được luồng thiên địa nguyên khí vô cùng nồng đậm kia nên ánh mắt của tất cả đều lộ vẻ vui mừng, tại đây vậy mà lại xuất hiện một cái nguyên mạch.
Bằng cảm giác nhạy bén nên Lâm Phong phát giác được trên không có rất nhiều cường giả lần lượt xuất hiện, trong đôi mắt của Lâm Phong hiện lên một đạo phong mang lành lạnh, thân hình hắn khẽ run lên một cái là thân thể của hắn đã xuất hiện trước mặt một tên hộ vệ Phong gia, người này thực lực không kém nên vừa rồi đã thu được không ít nguyên thạch vào bên trong nhẫn trữ vật.
- Cút ngay.
Tên kia thấy Lâm Phong tới thì trực tiếp tung ra một chưởng, Lâm Phong nhìn hắn cười châm chọc một tiếng sau đó bộc phát ra kiếm quang sáng chói, tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra, tên kia trực tiếp bị giết chết, nhẫn trữ vật của hắn rơi vào trong tay Lâm Phong, tên này là người duy nhất có nhẫn trữ vật trong đám hộ vệ của Phong gia.
Thân hình Lâm Phong không có đình chỉ lại, hắn tiếp tục xuất hiện phía trước mặt một tên hộ vệ khác, chưởng phong rơi xuống nháy mắt phá vỡ phòng ngự đối phương, mang hết đồ vật trên người đối phương ném vào bên trong nhẫn trữ vật, toàn bộ nguyên thạch của người này đều là trung phẩm nguyên thạch nên Lâm Phong không đoạt hắn thì đoạt ai.
Rất nhanh Lâm Phong lại đi lên đoạt nguyên thạch của hai tên hộ vệ khác xong mới trở lại mặt đất, giờ phút này đã có không ít cường giả đứng ở đó, nếu hắn tiếp tục cướp đoạt nguyên thạch thì chỉ sợ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi.
Hôm nay thu hoạch được bảy gốc Cửu Dương Thảo cùng với rất nhiều nguyên thạch, như vậy là hắn đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
- Tiểu tử, lá gan ngươi khá lớn đấy, đã vậy còn quá tham lam nữa.
Cạnh tảng đá trên Quan Kiếm phong có một tên nam tử trung niên quan sát Lâm Phong nãy giờ bằng ánh mắt âm lệ, biết rõ hắn đến mà Lâm Phong vẫn không có buông tay tiếp tục cướp đoạt nguyên thạch, hắn cảm thấy lá gan của Lâm Phong khá lớn và cũng đủ tham lam.
Lâm Phong nhìn trung niên kia bằng ánh mắt khinh thường, cười nhạt và không nói gì.
Nếu Lâm Phong không muốn trở thành cái đích cho mọi người công kích thì thời điểm này hắn phải khiêm tốn một chút.
- Nha đầu Phong gia, tại sao ngươi không có đi đoạt?
Ánh mắt trung niên kia rơi vào trên người Phong Đình sau đó nhàn nhạt hỏi, không ngờ người này lại quen biết với Phong Đình.
- Lệ tiền bối, nếu ta nói cho người biết có một cái bảo vật còn trân quý hơn nguyên thạch xuất hiện, hơn nữa nó nằm trong tay người nào đó ở chỗ này thì sau khi người đạt được có thể phân ta một chút hay không?
Phong Đình nói với trung niên, Lâm Phong thấy thế thì ánh mắt hắn lập tức trở lên vô cùng lạnh lùng, cô gái này lại muốn hãm hại hắn.
- Hả?
Trung niên họ Lệ kia nghe được lời nói của Phong Đình thì trong ánh mắt hắn lập tức lộ ra một tia thần sắc thú vị:
- Nếu như bảo vật quá nhiều thì ta có thể phân cho ngươi một chút.
Phong Đình cắn môi một cái, nàng đương nhiên biết lời của đối phương mang theo vài phần qua loa thế nhưng nàng có thể đòi hỏi hơn sao? Nàng chỉ có thể nói ra vì như vậy ít nhất nàng còn có hi vọng đạt được Cửu Dương Thảo.
- Bảo vật ở trong tay hắn.
Ngón tay Phong Đình chỉ về phía Lâm Phong nói ra:
- Vừa rồi chư vị còn chưa tới thì hắn đã thu thập được không ít nguyên thạch, hơn nữa hắn còn chiếm được không ít Cửu Dương Thảo nữa, nhất định những bảo vật kia đều nằm trong nhẫn trữ vật của hắn.
Phong Đình vừa nói ra lời này thì nàng liền cảm thấy toàn thân trở lên lạnh lẽo, nàng quay đầu lại thì thấy Lâm Phong đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.
Những cường giả chung quanh thấy vậy thì đều lộ ra thần sắc thú vị, Cửu Dương Thảo xác thực là đồ tốt, nó đúng là bảo vật vô cùng trân quý.
Hơn nữa cô gái kia nói trong nhẫn trữ vật của thanh niên kia còn có không ít nguyên thạch.
Ánh mắt những cường giả kia lập tức nhìn lên người Lâm Phong khiến Lâm Phong cảm thấy áp lực nhè nhẹ.
Ánh mắt Lâm Phong lóe lên nhìn đám người chung quanh, bọn họ có sáu người, mỗi người đều có thực lực Huyền Vũ cảnh.
- Chư vị, cái nguyên mạch này chính là do ta phát hiện ra, hiện nay ta cũng đã nhận được một ít đồ vật nên cái nguyên mạch này ta sẽ chừa phần lại cho các vị, ta không tham dự vào đó nữa.
Lâm Phong nói với mấy người kia vì hắn muốn lấy lui làm tiến. Những người này đến sau nhưng không có vội vã động thủ cướp đoạt nguyên thạch bởi vì họ nghĩ một cái nguyên mạch lớn như vậy thì có thể nó đã thuộc về ai đó. Lỡ như không biết mà đụng phải thế lực cường đại thì cái được không bù nổi cái mất. Lời nói của Lâm Phong đã đụng đến tim đen của bọn họ nhưng vô luận là Lâm Phong hay đám người này cũng đều biết rõ chắc chắn sẽ còn có cường giả tiếp tục đến đây, muốn phân chia nguyên khí địa mạch thành sáu phần mỗi người một phần là chuyện không có khả năng.
Người tới sau chắc chắn sẽ không đồng ý, có lẽ cái nguyên mạch này sẽ phải tiếp tục phân ra hoặc là có một vài người thực lực không đủ sẽ bị loại bỏ, không có tư cách đạt được một phần của cái nguyên mạch này.
- Nuốt bảo vật rồi còn muốn bỏ đi hay sao, ngươi nghĩ như vậy có dễ dàng quá không.
Tên trung niên kia cười lạnh nói:
- Người có thể đi thế nhưng đồ trong nhẫn trữ vật phải lưu lại toàn bộ, vô luận là nguyên thạch hay là Cửu Dương Thảo thì ngươi cũng không có phần.
- Đúng, đồ vật đồ lưu lại còn người có thể cút.
Một tên trung niên khác mặc hắc y trường bào cũng mở miệng, Lâm Phong muốn đầu cơ trục lợi rồi bỏ đi dễ dàng như thế sao? Loại người này không có tư cách được chia phần.
- Cái nguyên mạch này nói như thế nào cũng là do ta phát hiện trước, ta không có nói muốn cả nguyên mạch mà chỉ muốn cầm ít đồ của ta đi cũng không được hay sao?
Thanh âm của Lâm Phong đã lạnh lùng thêm vài phần.
- Cho ngươi cút là đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi, ngươi đang tự tìm đường chết đó.
Trung niên họ Lệ kia dùng giọng điệu ra lệnh quát Lâm Phong, hắn xem Lâm Phong như quả hồng mềm muốn bóp thế nào cũng được.
Lâm Phong muốn được chia phần, làm sao có thể có chuyện đó?