Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 376 - Tề Tụ

Tề Tụ Tề Tụ viptruyenfull.com

Dịch: Toản.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Lúc này Lâm Phong đang dùng hỏa diễm chống cự lại công kích của hai người và hai yêu thú nên hắn không cách nào cảm nhận được sự hiện hữu của đám người kia.

Hỏa diễm càng ngày càng cuồng mãnh hội tụ trên hỏa long đánh về phía Tật Phong cùng Vân Báo, Lâm Phong nhìn thấy hai con yêu thú đang hướng về phía mình mà đến thì trên người hắn tản mát ra một cỗ ý niệm băng hàn.

- Mở ra!

Trong miệng Lâm Phong truyền ra một đạo thanh âm băng hàn. Con hoả long hơi yếu kia lập tức bị Lâm Phong làm cho tán loạn hóa thành vô số đốm lửa nhỏ rơi vào thân thể hai con yêu thú.

- Rống!

Hai con yêu thú gào rú lên, trong mắt chúng mang theo vẻ khát máu đánh về phía Lâm Phong.

- Đốt!

Lâm Phong lại mở miệng một lần nữa, thanh âm vừa xuất hiện thì thân thể hai con yêu thú kia bùng lên vô số hoả diễm, ngọn lửa kia không ngừng thiêu đốt nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nó đã bao trùm hai con yêu thú kia. Hai con yêu thú lúc này đã trở thành hai ngọn đuốc sống rồi.

- Rống, rống...

Hai con yêu thú điên cuồng gào rú vì đau đớn, chúng muốn dập tắt ngọn lửa kia nhưng làm cách nào cũng không dập tắt được nó.

Tật Phong và Vân Báo thấy một màn này thì giật mình, hai người đồng loạt xuất thủ lao về hướng yêu thú của mình nhằm dập tắt lửa, cả hai đều khởi động chân nguyên hóa thành nước giúp yêu thú của mình dập lửa.

Khi hai người quay lại cứu toạ kỵ của mình thì xúc tu màu tím trên người Lâm Phong đột nhiên trào ra trực tiếp bao phủ hai con yêu thú kia, đợi đến lúc Tật Phong và Vân Báo đuổi tới thì xúc tu màu tím đã biến mất cùng với yêu thú của bọn chúng, lúc này vị trí hai yêu thú đứng đã không còn bóng dáng tăm hơi của con nào.

Ánh mắt Tật Phong cùng Vân Báo đều nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong mắt bọn hắn tràn ngập sát ý vô tận. Chúng hận và càng muốn giết chết Lâm Phong hơn vì Lâm Phong đã giết yêu thú của chúng, bọn chúng muốn thuần phục một con huyền yêu đâu phải dễ, muốn có một con yêu thú vừa ý cần phải có vận khí tốt và một cái giá không nhỏ.

Lão giả tóc trắng ở một bên yên lặng nhìn chiến đấu bên này, khi thấy Lâm Phong giết chết hai con yêu thú kia thì ánh mắt lão giả tóc trắng đột nhiên chớp động, đứa bé kia năm nay mới có mười tám tuổi vậy mà nó đã có tu vi bực này, dùng sức một người đối phó hai đệ tử thiên tài của Vạn Thú môn cùng với yêu thú, xem ra Lâm Phong đã kế thừa được thiên phú của cha, mẹ hắn rồi.

Nghĩ vậy lão giả tóc trắng lại nhìn qua thanh niên đứng sau lưng mình, thanh niên này có hai hàng lông mày như kiếm, vẻ mặt yên tĩnh nhưng lại ẩn chứa một cỗ nhuệ khí bức người.

Nguyệt Thiên Mệnh, đệ nhất thiên tài Nguyệt gia.

Đáng tiếc năm đó phát sinh ra sự việc không thể vãn hồi nếu không thì Nguyệt Thiên Mệnh và Lâm Phong sẽ có thể cùng ở lại Nguyệt gia, như vậy thì hai đứa nó sẽ trở thành tuyệt đại song kiêu giống như Đoạn Vô Đạo và Đoạn Vô Nhai của hoàng thất.

Lúc này Nguyệt Thiên Mệnh cũng đang nhìn Lâm Phong chiến đấu và thầm đánh giá, Lâm Phong còn trẻ như vậy mà đã có chiến lực kinh khủng như vậy, coi như so sánh với hắn lúc mười tám tuổi thì Lâm Phong cũng không yếu hơn bao nhiêu.

- Ngươi nhất định phải chết.

Tật Phong âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lúc này ánh mắt ác độc của hắn giống như có thể giết chết Lâm Phong vậy.

- Người Vạn thú môn càng ngày càng vô dụng.

Một thanh âm lãnh đạm truyền tới, đạo thanh âm này khiến ánh mắt Tật Phong và Vân Báo ngưng lại, hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, khi bọn hắn nhìn rõ cách đó không xa có một đám người tới thì đồng tử bọn hắn co rút lại.

Nguyệt gia, đám người kia vậy mà là người của Nguyệt gia ở Cửu Long sơn mạch, bọn họ cuối cùng cũng tới, hơn nữa gia chủ Nguyệt gia tự mình dẫn người đến đây.

Nghe được đối phương vũ nhục Vạn Thú môn thì khoé miệng Tật Phong hơi co giật nhưng không dám phản bác, coi như môn chủ Vạn Thú môn ở chỗ này thì cũng phải khiêm nhượng vài phần.

Lúc này Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về phía đám người Nguyệt gia, lông mày hắn có chút nhíu lại vì khi thấy những người này trong lòng của hắn lại sinh ra vài phần cảm giác quen thuộc, hắn cũng cảm giác được trong đám người Nguyệt gia có mấy người đang đánh giá Lâm Phong hắn.

- Tiền bối, cái nguyên mạch này là do Vạn Thú môn chúng ta phát hiện nên hi vọng tiền bối đừng nhúng tay vào.

Tật Phong cung kính nói, hắn nhìn thấy người Nguyệt gia đến thì nghĩ ngay tới Nguyệt gia muốn đoạt nguyên mạch.

- Nếu như ta không có đoán sai thì cái nguyên mạch này không phải là người Vạn Thú môn các ngươi phát hiện ra đầu tiên thì phải.

Lão giả tóc trắng nhàn nhạt nói, hắn thấy Lâm Phong cùng bọn người Vạn Thú môn chiến đấu thì làm sao hắn không rõ nguyên do trong đó chứ, tất nhiên là đám người Lâm Phong phát hiện ra cái nguyên mạch này trước sau đó Vạn Thú môn muốn cướp đoạt nên mới phát sinh ra trận chiến đấu này.

- Tiền bối, bọn hắn làm sao có thể so sánh cùng Vạn Thú môn chứ, cái nguyên mạch này bọn hắn không có tư cách và cũng không có năng lực đoạt lấy.

Tật Phong cố tình nói dối.

- Bọn hắn không có tư cách vậy các ngươi có tư cách hay sao? Ta nhìn thấy Vạn Thú môn ngươi đã chết không ít người nha.

Lão giả tóc trắng trào phúng.

-Cái nguyên mạch này là bọn hắn phát hiện ra trước nhưng Vạn Thú môn ngươi lại lấy thế đè người dùng thực lực đi cướp đoạt thì đúng hơn, nếu đã nói rõ thực lực ai mạnh là người đó có thể đạt được nguyên mạch thì tất cả đều đơn giản rồi.

Thanh âm của lão giả tóc trắng rất yên bình không có bất kỳ một tia chấn động nào, lão hô lên một tiếng:

- Thiên Mệnh.

Nghe được lời nói của lão giả tóc trắng thì Nguyệt Thiên Mệnh lập tức hiểu ý, hắn bước về phía trước một bước để lộ ra khí chất đạm mạc và phiêu nhiên, phảng phất như trong cái thiên địa này chỉ còn lại có một mình hắn vậy.

Thiên Mệnh, Nguyệt Thiên Mệnh!

Tật Phong nhìn Nguyệt Thiên Mệnh bước ra thì đồng tử co rút lại, người này là đệ nhất thiên tài Nguyệt gia, xếp hạng thứ hai trong bát đại công tử, thực lực chỉ kém Đoạn Vô Đạo một chút, nghe nói tên này mười sáu tuổi thành danh nhưng quanh năm không có ở Tuyết Nguyệt quốc, rất ít người đã từng gặp qua hắn nhưng chưa từng có ai dám khinh thị hắn giống như không người nào dám khinh thị Nguyệt gia vậy.

- Người Vạn Thú môn các ngươi nếu có người nào có thể tiếp ta một chiêu không chết thì cái nguyên mạch này sẽ thuộc về Vạn Thú môn.

Ánh mắt Nguyệt Thiên Mệnh nhìn Tật Phong sau đó mạnh miệng tuyên bố khiến đồng tử đám người kia co rút lại.

Chỉ cần bọn chúng có thể tiếp được một chiêu của Nguyệt Thiên Mệnh thì Nguyệt gia sẽ không nhúng tay vào cái nguyên mạch này mà đem nó nhường cho Vạn Thú môn.

Đám người Tật Phong cứng lại bởi vì ai trong số bọn họ dám tiếp Nguyệt Thiên Mệnh một chiêu đây?

Hắn là đệ nhị công tử trong bát đại công tử, người có thực lực gần với Đoạn Vô Đạo nhất, ai có thể cam đoan tiếp hắn một chiêu mà không chết?

Không người nào dám đánh bạc, coi như tiếp được không chết thì bọn hắn cũng chỉ giúp tông môn lấy về được một tòa nguyên mạch mà thôi, nói không chừng bản thân sẽ bị phế, đến lúc đó thì dùng nguyên mạch để làm gì?

Mà nếu là không tiếp được thì chính là tử vong.

Loại chuyện ngu xuẩn và nguy hiểm này ai dám đi làm?

Lâm Phong âm thầm đánh giá Nguyệt Thiên Mệnh, người này nhìn rất cường đại và phiêu nhiên, hắn không có loại thần thái coi mình vô địch thiên hạ giống như Nguyệt Thiên Thần, đây mới chính là thiên tài đích thực của Nguyệt gia, không phải loại người như Nguyệt Thiên Thần có thể so sánh, Nguyệt Thiên Thần mà đem so sánh với Nguyệt Thiên Mệnh thì giống như là thằng hề vậy, hai người căn bản là không thể đánh đồng.

- Các ngươi đã không dám thì không nên nói nguyên mạch là của các ngươi nữa.

Lão giả tóc trắng nhìn thấy đám người Tật Phong trầm mặc không nói thì nhàn nhạt nói một câu, khoé mắt đám người Tật Phong run rẩy nhưng chúng lại nói không nên lời.

- Gia chủ Nguyệt gia khi dễ tiểu bối Vạn Thú môn ta không thấy làm vậy là hơi quá phận sao?

Lúc này xa xa truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo, ánh mắt đám người chuyển qua nhìn nhưng vẫn không thấy có người tới, điều này không khỏi khiến tâm trí bọn họ trở lên nghiêm nghị, họ không biết người nói chuyện còn cách bọn họ có xa lắm không.

Rốt cuộc một cơn lốc xuất hiện khiến thiên địa biến sắc, một cỗ khí lưu cuồng bá hình thành trong không gian sau đó một hàng thân ảnh xuất hiện ở phương xa.

Không gian phía trước xuất hiện một con yêu thú dữ tợn, diện mục dữ tợn của nó nhìn chẳng giống con gì cả, phảng phất như những cục u trên đầu nó đều là thịt thừa vậy, sau lưng của nó có một đôi cánh to lớn không ngừng phe phẩy ra từng luồng cương phong.

Lúc này trên lưng yêu thú có hai đạo thân ảnh, người cầm đầu là một vị trung niên nam tử diện mục uy nghiêm ngồi trên yêu thú.

Bên cạnh hắn có một người ánh mắt rất là lạnh lùng.

Thấy người này thì đồng tử Lâm Phong co rút lại vì hắn đã từng gặp qua người này, ngày Vân Hải tông bị Vạn Thú môn tiêu diệt người này cũng có mặt, hắn chính là phó môn chủ Vạn Thú môn Đằng Vu Sơn.

Lúc ấy, lão bà bà - sư phụ của Văn Nhân Nham đã phải dùng tính mạng của chính mình giết tọa kỵ côn mãng của Đằng Vu Sơn mới có thể giúp Bắc lão mang theo Lâm Phong bỏ chạy thành công.

Nếu như tên này là phó môn chủ vậy thì không hề nghi ngờ người ngồi phía trước kia chính là môn chủ Vạn Thú môn.

Phong ấn Cửu Kiếm phong bị phá vỡ khiến ma kiếm xuất thế nên người Nguyệt gia và Vạn Thú môn đều đã đến.

- Nếu là ta khi dễ tiểu bối Vạn Thú môn thì bọn chúng có thể sống đến hiện tại sao?

Lão giả tóc trắng lão đạm mạc nói ra một câu tuy nhiên vẫn không thèm nhìn môn chủ Vạn Thú môn, hắn đã sớm biết đối phương đến nhưng đến thì đã làm sao?

Đối với một số người thì tòa nguyên mạch này là bảo vật vô giá nhưng trong mắt lão giả thì toà nguyên mạch này cũng không phải là vật quá trân quý, nó căn bản không có cách nào so sánh cùng với ma kiếm, hiện tại lão chỉ muốn biết ma kiếm đã rơi vào trong tay ai?

Không có ai phản bác lời nói của lão giả tóc trắng, gia chủ Nguyệt gia muốn giết mấy vãn bối đúng là rất dễ dàng nhưng ông ta khinh thường làm việc này.

- Vu Thanh, ngươi đi tiếp Nguyệt Thiên Mệnh một chiêu đi, ta muốn nhìn xem người xếp hạng thứ hai trong bát đại công tử danh có xứng với thực không.

Môn chủ Vạn Thú môn đạm mạc nói một tiếng, Vu Thanh cũng là một trong bát đại công tử thậm trí hắn còn có xếp hạng thứ ba trong bát đại công tử đứng trước cả Đoạn Vô Nhai.

Bình Luận (0)
Comment