Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 386 - Hung Thú Thượng Cổ

Hung Thú Thượng Cổ Hung Thú Thượng Cổ viptruyenfull.com

Dịch: Thư.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Vu Yêu Vũ Hồn bây giờ đã dung nhập vào bên trong Thiên Phệ vũ hồn.

Trầm mặc trong chốc lát, khóe miệng Lâm Phong lộ ra một tia ý cười nhợt nhạt, trước đây hắn dựa vào Thiên Phệ vũ hồn hoặc Tử Xà vũ hồn là có thể giết chết hoặc nuốt chửng yêu thú đồng cấp với hắn.

Bây giờ còn nắm giữ sức mạnh Vu Yêu Vũ Hồn, vậy không phải hắn cũng có thể khống chế yêu thú hay sao?

- Vừa vặn ta đang cần một con yêu thú có thể bay trên trời.

Dựa vào tu vi Huyền Vũ Cảnh thì Lâm Phong có thể ngự không, nhưng việc này khiến lực lượng chân nguyên bị tiêu hao rất lớn, không thể sử dụng lâu dài, hơn nữa tốc độ cũng không thể bảo đảm, nếu như có một con yêu thú loài chim thì hắn liền có thể tùy ý bay lượn, thế thì đương nhiên tốt hơn.

- Xem ra ta thực sự cần phải cảm tạ Vu Chân.

Lâm Phong liếc mắt nhìn về hướng xa xa, sau đó đi vào nơi sâu hơn của Cửu Long Sơn Mạch. Vu Chân vẫn chưa trở lại, người của Vạn Thú Môn chắc chắn sẽ đến đây tìm kiếm, Lâm Phong đã giết Vu Chân nên không thể lại đ-ng phải người của Vạn Thú Môn nữa, bằng không Vạn Thú Môn chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà giết chết hắn.

Vì thế nên Lâm Phong hiện tại không thể quay đầu, hơn nữa còn phải thu liễm khí tức lại, rời khỏi nơi này, ai biết Vạn Thú Môn có thủ đoạn đặc thù gì đó có thể lần theo hơi thở của hắn hay không.

Sự thực đúng y như Lâm Phong đoán, theo khí tức mà Vu Chân lưu lại, đám người Đằng Vu Yêu tìm được tới nơi Lâm Phong chiến đấu với Vu Chân, người của Vạn Thú Môn theo sau Đằng Vu Yêu đi tới bên này.

Nhìn khung cảnh trước mắt, cả đám người đều kinh ngạc, hủy diệt, khí tức hủy diệt đúng là rất mạnh, tất cả mọi thứ ở đây đều bị phá hủy, hiển nhiên đã trải qua một trận đại chiến.

- Là khí tức Vu Chân.

Đôi đồng tử của Đằng Vu Yêu bất ngờ co rút một trận, một trận chiến vô cùng thê thảm, Lâm Phong làm sao có khả năng có thể đấu với Vu Chân đến trình độ này.

Người của Vạn Thú Môn nhíu chặt lông mày, nơi này đã xảy ra chuyện gì? Còn có Vu Chân bây giờ đang ở đâu?

Cuộc chiến đấu này thật sự là cuộc chiến của Lâm Phong và Vu Chân ư?

Nghi vấn, trong đầu đoàn người đều tràn ngập nghi vấn, bọn họ đều vội vã muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ có thể dựa vào suy đoán, bởi vì Vu Chân và Lâm Phong đều biến mất không thấy đâu, ngay cả một chút khí tức cũng không có.

- Tại sao lại như vậy, khí tức của hai người đều bị đứt đoạn.

Hai hàng lông mày của Đằng Vu Yêu đã sắp dính cùng một chỗ luôn rồi, bắt đầu từ chỗ này, khí tức của Vu Chân hay là Lâm Phong đều biến mất không thấy đâu, rất quỷ dị.

- Môn chủ, có một luồng dương hỏa, còn có thiếu âm hàn ý của Vu Chân.

Đằng Vu Sơn ở bên cạnh nhắc nhở, Đằng Vu Yêu gật gật đầu, dương hỏa hẳn là của Lâm Phong, mà thiếu âm hàn ý chắc chắn là của Vu Chân, có thể khẳng định rằng hai người bọn họ nhất định đã từng chiến đấu ở chỗ này, thế nhưng có người hoặc yêu thú khác tham dự hay không thì không biết được.

- Lâm Phong chưa chết.

Trong lòng đoàn người đều thầm thừa nhận, Vu Chân đã không thể giết chết Lâm Phong, nếu không khí tức của Vu Chân cũng sẽ không biến mất và đã quay lại Vạn Thú Môn.

Mà nếu Lâm Phong chưa chết, hơn nữa khí tức của Vu Chân cũng đồng thời biến mất rồi, như vậy, rất có thể... Vu Chân đã chết rồi!

Chỉ có Lâm Phong giết chết Vu Chân sau đó che giấu khí tức rời đi mới có thể tạo thành tình huống lúc này, thế nhưng, tình huống như thế quá mức doạ người, khiến cho đoàn người không dám tin tưởng, Lâm Phong không chết ở trong tay Vu Chân phải nói là vô cùng may mắn rồi, hắn có thể giết Vu Chân sao?

- Lục soát phía trước.

Đằng Vu Yêu lạnh lẽo nói, tiếng nói của hắn tuy che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị người khác nghe ra một tia bất an trong đó.

Vu Chân có khả năng thật sự đã bị giết, bằng không không thể giải thích được vì sao khí tức của hắn đến đây liền biến mất.

Đám người Vạn Thú Môn sau khi nghe được câu nói của Đằng Vu Yêu thì đều gật đầu, đi vào sâu bên trong Cửu Long sơn mạch để tìm kiếm.

Ánh mắt đám người Vũ gia cũng lấp loé không yên, thế mà Lâm Phong vẫn không chết... Con giun dế ngày xưa này lẽ nào thật sự muốn khuấy lên một hồi gió tanh mưa máu hay sao?

Mái tóc bạc của Nguyệt Thanh Sơn tung bay, trong ánh mắt thâm thúy mà tang thương lộ ra vài phần hồi tưởng, cảnh tượng này đúng là quen thuộc biết bao nhiêu, phụ thân của Lâm Phong - Lâm Hải năm đó là một thanh niên rất cố chấp, cũng giống như Lâm Phong, trải qua tầng tầng chặn giết mà vẫn không chết, cho đến tận sau này mới bị phong ấn.

Từ trên người Lâm Phong, Nguyệt Thanh Sơn phảng phất như nhìn thấy hình ảnh của Lâm Hải lúc trước.

...

Sau một ngày, ở sâu bên trong Cửu Long sơn mạch, bản thân Lâm Phong cũng không biết là mình đã đi tới đâu, chỉ biết là giờ phút này hắn tựa hồ đã chân chính đi vào trung tâm Cửu Long sơn mạch.

Lâm Phong vô cùng cẩn thận đi về phía trước, hắn có cảnh giới thiên nhân hợp nhất cho nên có thể dùng giác quan nhạy cảm để cảm giác mọi thứ xung quanh, hắn đã gặp được rất nhiều yêu thú trong sơn mạch, hơn nữa trong đó không thiếu những yêu thú phi thường khủng bố, hắn không muốn đi trêu chọc bọn nó nên khi nhìn thấy nó từ xa thì liền nhanh chóng tránh đi.

Yêu thú sơn mạch đối với nhân loại mà nói không chỉ là Thiên Đường mà còn là Địa ngục, càng ở sâu bên trong yêu thú sơn mạch càng có rất ít người dám bước vào, nơi này có kỳ ngộ to lớn đồng thời cũng có nguy cơ tứ phía, không người nào dám xằng bậy, Lâm Phong nếu như không phải dựa vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất có cảm giác mạnh mẽ thì nói không chừng đã đ-ng phải một vài yêu thú cường đại rồi.

- Yêu thú Tam Nhãn Ma Lang.

Lúc này, Lâm Phong cảm giác thấy một con sói khát máu có ba mắt, ngoại trừ đôi mắt như bình thường thì ở mi tâm còn có thêm một con mắt nữa.

Tam Nhãn Ma Lang là yêu thú cực kỳ hiếm, rất lợi hại, đặc biệt là con mắt thứ ba kia, nó có thể mê hoặc kẻ địch, hắn đã nhìn thấy tới mấy con Tam Nhãn Ma Lang.

- Đáng tiếc là Tam Nhãn Ma Lang không có cánh, bằng không đã có thể trở thành vật cưỡi của ta rồi.

Lâm Phong thầm nói trong lòng, ngay lúc này, thân hình của Tam Nhãn Ma Lang đình trệ ở chỗ đó, con ngươi yêu dị nhìn nhìn phạm vi xung quanh, phảng phất như cảm nhận được rằng có người đang nhìn nó.

- Cảm giác đúng là rất nhạy cảm.

Lâm Phong đứng yên tại chỗ, dời mắt đi, sau một lúc lâu, Tam Nhãn Ma Lang cuối cùng cũng rời đi.

Khẽ nở nụ cười, bước chân của Lâm Phong tiếp tục đi về phía trước, tuy nhiên chỉ mới vẻn vẹn bước tới một bước nhỏ thì thân hình của hắn liền khựng lại.

- Không đúng!

Lâm Phong khẽ nhíu mày, lúc này Lâm Phong vậy mà lại có cảm giác mình đang bị ai đó nhìn trộm, như có gai ở sau lưng.

- Làm sao có thể, cảm nhận của mình không thể nào sai được.

Lâm Phong cau mày, thiên nhân hợp nhất mở ra cảm giác nhận biết vô cùng cường đại, hắn chỉ cảm thấy trong phạm vi rất xa xung quanh đây không có thứ gì khác, chỉ có cây cối rậm rạp.

- Không có?

Trong con ngươi của Lâm Phong lộ ra thần sắc quái dị, võ tu vốn dĩ có cảm giác rất mạnh, huống hồ Lâm Phong còn là cảnh giới thiên nhân hợp nhất, loại cảm giác bị nhìn trộm này tuyệt đối sẽ không hề sai, nhưng khi Lâm Phong phát xạ ý thức ra xung quanh thì lại không hề ra phát hiện bất cứ thứ gì, hơn nữa, cái cảm giác bị nhìn trộm kia phảng phất như đã biến mất rồi, tình huống rất là quỷ dị.

Chân mày đang nhíu chặt của Lâm Phong khôi phục lại như bình thường, khẽ lắc đầu, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm nhận của hắn vẫn đang toàn lực tỏa ra xung quanh.

Cảm giác bị nhìn trộm lại xuất hiện, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi di động, sau đó nhìn xuống mặt đất.

Hắn thế nhưng lại quên nhìn xuống mặt đất, vừa rồi hắn đã cảm nhận được rõ ràng, cái cảm giác bị nhìn trộm kia là truyền tới từ dưới mặt đất.

- Ra đây đi.

Trong miệng Lâm Phong lạnh lùng nói, mặt đất cách không xa ở phía trước Lâm Phong khẽ rung động, sau đó, một bóng người xuất hiện ở nơi đó.

Yêu thú, yêu thú cực kỳ uy nghiêm, toàn thân khoác một bộ lông màu đỏ rực, hơn nữa trên bộ lông toàn là gai nhọn, ở trên lưng hắn có một đôi cánh kéo dài ra, cánh chim màu đỏ rực, vô cùng yêu dị.

Yêu thú này giống với Xích Diễm ma hổ đến mấy phần, tuy nhiên lại uy nghiêm hơn Xích Diễm ma hổ rất nhiều.

Trong đầu Lâm Phong tìm tòi ký ức về yêu thú này, sau đó con ngươi đột nhiên co rút một trận.

Xích Diễm ma hổ hắn hiểu khá rõ, ngoại trừ nó vô cùng cường đại mà còn có huyết mạch của hung thú thượng cổ trong cơ thể, là cái loại hung thú thượng cổ bậc hai.

Loại hung thú thượng cổ này có người nói hiện tại vẫn còn, nhưng số lượng cực nhỏ, người bình thường rất khó gặp được.

Hung thú thượng cổ kia tên là Cùng Kỳ, bộ lông tựa như lông nhím mang một màu đỏ rực, hình thể như trâu, thân thể như hổ, sau lưng mọc một đôi cánh hỏa sắc, vô cùng uy nghiêm.

Hoàn toàn ăn khớp với yêu thú đang ở trước mặt Lâm Phong!

Bình Luận (0)
Comment