Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 40 - Lời Đồn

Lời Đồn Lời Đồn viptruyenfull.com

Đứng dậy, Lâm Phong đạp bước tiến về một bàn có nhiều người vui vẻ bàn luận nhất, lập tức làm cho nhiều người tập trung nhìn tới.

Dù sao, vừa rồi Lâm Phong không biết điều, đắc tội Nạp Lan Phượng thì mọi người đều thấy.

- Có chuyện gì sao?

Một tên không quá hữu hảo nhìn Lâm Phong hỏi.

Lâm Phong lấy ra một ngân lượng, ném lên trên bàn, cười nói:

- Ta có thể ngồi chứ?

- Có thể, tất nhiên có thể!

Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi, ở Cửu Tiêu đại lục, tiền tệ chủ yếu là vàng bạc cùng nguyên thạch. Đối với những võ giả cấp thấp lại không có quyền thế mà nói, nguyên thạch quá xa xỉ, bọn họ vẫn còn cần dùng vàng bạc để duy trì.

Mà chi tiêu của võ giả lại phi thường lớn, đối với vàng bạc, không ai không thích.

Mấy người dọn ra một chỗ trống để Lâm Phong ngồi xuống, sau đó nói với Lâm Phong:

- Huynh đệ cần hỗ trợ gì sao?

- Ừm, ta có chút kỳ quái, Nạp Lan Phượng triệu tập mấy tên đệ tử ưu tú các gia tộc tới đây là vì chuyện gì?

Lâm Phong hỏi.

- Huynh đệ đã hỏi đúng người rồi! Thành chủ đại nhân muốn mời mấy đại gia tộc cử hành Hội võ thành Dương Châu, mà Nạp Lan Phượng, nàng muốn tự mình mời người, nên Nạp Lan tiểu thư muốn thông qua các đệ tử ưu tú nhất của các đại gia tộc, nhắn nhủ chủ ý của Thành chủ. Dĩ nhiên, Nạp Lan tiểu thư còn có một tầng hàm nghĩa… Vừa nói đến đây, người này liền ngừng lại, thừa nước đục thả câu nói:

- Mọi người đều biết, hội võ hàng năm của thành Dương Châu đều là do lứa thanh niên xuất thủ, lần này cũng không ngoại lệ, Nạp Lan Phượng chính là nhân vật đại biểu của phủ thành chủ, nàng muốn mời các đệ tử tinh anh của các gia tộc đến đây tụ hội, chính là muốn biết rõ thực hư, biết người biết ta.

Lâm Phong cười cười, hội võ thành Dương châu không phải là bí mật gì, hắn cũng vì hội võ sắp đến mà cố ý không về tông môn nên lựa chọn tạm thời lưu lại.

- Ta nghe nói lần hội võ thành Dương Châu này khác với những lần trước, còn có thể mời những thanh niên ưu tú không thuộc các đại gia tộc trong thành, không biết chuyện này có thật hay không?

Lâm Phong không lộ dấu vết, tiếp tục hỏi.

- Không sai, đúng là có chuyện như vậy! Thu Lam có danh khí không nhỏ ở thành Dương Châu, phủ thành chủ muốn thông qua nàng ta mà tu tập những người như vậy, chỉ cần những thanh niên nào muốn tham gia lần hội võ này đều có thể thông qua Thu Lam là có thể được. - Ta hiểu rồi, đa ta mấy vị cho biết.

Lâm Phong khách khí nói, trở lại chỗ ngồi của mình, hắn đã được tin tức mình cần.

Cúi đầu, Lâm Phong một mình ăn uống, không chút hợp với vẻ náo nhiệt của cả tửu lâu.

- Nạp Lan Hải, chính là tên tiểu tử này, dám dùng lời lẽ bất kính với tiểu thư, ngươi phế hắn đi.

Lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền ra, để cho tửu lâu trở nên yên tĩnh lại, ngay sau đó mọi người liền nhìn thấy từ cầu thang thông lên tầng hai, hai bóng người chậm rãi đi xuống, một người trong đó chính là thiếu nữ áo xanh vừa đi chung với Nạp Lan Phượng, một người khác là kẻ vừa đi chung lúc đầu – Nạp Lan Hải. - Tên kia xui xẻo rồi.

Ánh mắt mọi người không tự chủ được mà nhìn về Lâm Phong, mang theo vài phần thương hại.

- Người này không biết sống chết, lúc trước gây họa đã sắp đè lên người, hi vọng sau này nên sáng mắt một chút, không phải ai cũng có thể chọc được.

Đám người trong tửu lâu nói thầm, theo bọn chúng, đắc tội với Nạp Lan Phượng không phải nói quên là quên được.

Bất quá, đối với phản ứng của mọi người trong tửu lâu, Lâm Phong giống như không quan tâm, vẫn cúi thấp đầu tự mình ăn uống, không thấy rõ được khuôn mặt hắn, hơn nữa cũng không thể thấy được biểu tình lúc này. - Hừ! Muốn chết!

Nạp Lan Hải cười lạnh, vẻ mạnh lạnh như băng, chậm rãi đi về phía Lâm Phong.

- Ta cũng thật bội phục ngươi, lại vẫn có thể lạnh nhạt như vậy.

Đi tới bên cạnh Lâm Phong, Nạp Lan Hải thấy Lâm Phong vẫn cúi đầu ăn uống như cũ, giễu cợt nói:

- Đắc tội Nạp Lan công chúa ta, chuẩn bị tiếp nhận hậu quả đi.

- Nói nhảm với hắn làm gì, trực tiếp phế hắn đi là được.

Thiếu nữ áo xanh không nhịn được nói.

- Ha hả, tốt.

Nạp Lan Hải vung vẩy quạt lông, phong độ thôi rồi, nhưng quạt lông vừa mở, cư nhiên lại sắc bén như đao gió.

Rốt cuộc Lâm Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng quét ngang Nạp Lan Hải một cái, hai con ngươi lạnh lùng làm cho Nạp Lan Hải run rẩy, dĩ nhiên là hắn.

Khí thế trên người đột nhiên tiêu tán vô hình, Nạp Lan Hải không nghĩ tới, kẻ đắc tội với Nạp Lan Phượng lại là chủ nhân của rất nhiều lời đồn gần đây – Lâm Phong.

Nạp Lan Hải tất nhiên biết những lời đồn kia phần lớn đều là giả dối. Trước đó không lâu, ở trong Thính Phong tửu lâu này, gã đã tận mắt chứng kiến thực lực của Lâm Phong, không chỉ có cường đại, hơn nữa cực kỳ bá đạo, có lẽ không thể dùng hai từ bá đạo để hình dung, mà là sắc bén, như một thanh lợi kiếm rời vỏ, hàn quang tỏa ra bốn phía, vô cùng sắc bén.

Hơn nữa, Nạp Lan Hải còn nghe nói cha con Lâm Phong bị trục xuất không phải là vì Lâm Bá Đạo cường thế như thế nào, mà là vì Thái Thượng trưởng lão của Lâm gia ra mặt, về phần Lâm Phong, hắn đã lộ ra sắc bén trong cuộc họp hàng năm của Lâm gia. - Cút!!!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một chữ lạnh lẽo, để cho trong lòng Nạp Lan Hải run rẩy, phong mang của Lâm Phong, hoàn toàn trùng hợp với ấn tượng trong lòng gã, bước chân gã không tự chủ được mà lùi về phía sau. - Nạp Lan Hải, ngươi còn chưa động thủ?

Thiếu nữ áo xanh thấy Nạp Lan Hải chẳng những không động thủ phế bỏ Lâm Phong, trái lại còn lai về phía sau, không khỏi nổi giận nói.

Nhưng mà Nạp Lan Hải dường như không nghe được lời của nàng, xoay người lôi nàng nói:

- Chúng ta đi.

Nói xong, vậy mà trực tiếp rời đi.

- Là Nạp Lan Phượng cho ngươi tới sao?

Thanh âm lạnh lùng của Lâm Phong để cho bước chân của Nạp Lan Hải hơi khựng lại, cũng không trả lời, lần nữa nhấc chân bước đi, cứng rắn lôi kéo thiếu nữ áo xanh rời đi.

Lâm Phong âm thầm cười lạnh, trong lòng đã có phán đoán, những kẻ tự coi là thanh cao không muốn tự mình xuất thủ, nên bảo thủ hạ đến đây, hết lần này tới lần khác còn nói những lời đẹp đẽ thế này thế nọ.

Một hơi uống cạn rượu trong chén, Lâm Phong đứng dậy, khoác lấy áo tơi màu đen lên người, dùng mũ trùm đầu, cả người bị màu đen bao lấy, sau đó liền bước vào trong màn mưa.

Người trong Thính Phong tửu lâu nhìn tên thanh niên kỳ quái này, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

- Thanh niên này là ai, vậy mà dùng một lời quát lui Nạp Lan Hải, thật là cuồng vọng, tiêu sái.

Mấy người suy đoán trong lòng, bọn họ còn tưởng Lâm Phong xong đời rồi, nhưng không nghĩ tới đối phương thật sự có thực lực, nhìn biểu hiện của Nạp Lan Hải dĩ nhiên là rất sợ hãi Lâm Phong. - Nạp Lan Hải, ngươi có ý gì?

Thiếu nữ áo xanh hất tay Nạp Lan Hải ra, giận dữ hỏi.

- Hắn là Lâm Phong.

Nạp Lan Hải đáp.

- Phế vật Lâm Phong Lâm gia?

- Phế vật Lâm gia cái gì, Lục nhi, vậy mà ngươi lại tin tưởng những tin tức ma quỷ của Lâm gia! Theo tin tức của phủ thành chủ chúng ta, ngày hôm qua, trong cuộc họp hàng năm, Lâm Phong dùng một câu để Lâm Võ lăn lộn trên mặt đất, phía sau nữa lại càng đánh bại Linh Vũ cảnh Lâm Hồng. Nếu không có Thái Thượng trưởng lão Lâm gia xuất thủ, hôm nay Lâm Hồng chắc không thể ngồi ở đây mà đã bị Lâm Phong giết chết rồi. - Cái gì? Ngươi nói hắn có thể đánh bại Linh Vũ cảnh Lâm Hồng, thậm chí chém giết, điều này sao có thể.

Thiếu nữ áo xanh không tin nói.

- Chuyện này thiên chân vạn xác, ngươi không tin thì lát nữa hỏi thăm tiểu thư.

Nạp Lan Hải cười khổ, lần trước ở Thính Phong tửu lâu nhìn thấy Lâm Phong, gã cũng cho là Lâm Phong giống như lời đồn đãi kia, một phế vật, là sĩ nhục của Lâm gia. Sau đó, sự thật chứng minh những lời đồn Lâm gia phát ra kia, có thể là Lâm Bá Đạo vì muốn đạt được mục đích mà cố ý gây ra.

Thực ra Nạp Lan Hải cũng đã đoán sai, trên thực tế, trước kia Lâm Phong đúng là một phế vật.

Lâm Phong rời khỏi Thính Phong tửu lâu, nhận lại Thiên Lý Tuyết, cũng không có đi quá xa, mà tìm một khách sạn cách Thính Phong tửu lâu không xa. Hôm nay, hắn không thể nào quay về Lâm gia, trong thành Dương Châu cũng không có nơi nào có thể ở lại, chỉ có thể sống trong khách sạn.

Chọn một gian phòng cao cấp, rộng rãi, an tĩnh, không có ai quấy rầy, Lâm Phong bắt đầu quá trình tu luyện của võ giả. Hôm nay, hắn quả thực đã khát vọng thực lực cường đại rồi, chỉ có thực lực cường đại mới có thể danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính đòi lại những nhục nhã mà bọn chúng gây nên cho mình cùng cha.

Một ngày nào đó, hắn muốn để cho người Lâm gia vì những hành động hôm qua mà hối hận, Lâm Phong sẽ không để ngày đó quá xa.

Bình Luận (0)
Comment