Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 410 - Con Đường Sát Phạt

Con Đường Sát Phạt Con Đường Sát Phạt viptruyenfull.com

Dịch: An Nhi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Ánh chiều tà hoàng hôn đỏ như máu, không khí nồng nặc mùi máu tanh, kiếm khí tàn sát bừa bãi đã kết thúc, trong không trung gần như đã trống không.

Đám người Vạn Thú môn giờ chỉ còn lại một người.

Đằng Vu Sơn là người duy nhất còn sống, tất cả cường giả Huyền Vũ cảnh và huyền yêu của Vạn Thú môn đều đã chết hết rồi, thi thể bọn chúng nằm trên mặt đất, tất cả đều đã không còn hơi thở.

Phía dưới có rất nhiều người nhìn thấy tận mắt mọi chuyện diễn ra. Bọn họ chỉ cảm thấy hình ảnh trước mặt quá mộng ảo.

Cường giả Huyền Vũ cảnh của Vạn Thú môn do đích thân phó môn chủ dẫn đầu mang theo khí thế hùng hổ quyết lấy cho được tính mạng Lâm Phong mới về, hiện tại chỉ còn lại một mình Đằng Vu Sơn. Đây là sự kiện chấn động cỡ nào.

Đằng Vu Sơn cũng có cảm giác mộng ảo. Tuy nhiên lúc này hắn không có thời gian bi ai, phẫn nộ, bởi vì bản thân hắn lúc này còn khó bảo toàn nói chi là bi ai cho những kẻ khác.

Một luồng kiếm quang như ẩn như hiện trước cổ họng hắn, Đằng Vu Sơn biết chỉ cần đối phương muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một kiếm đâm vào cổ họng hắn. Tính mạng hắn đang nằm trong tay đối phương.

- Vì sao?

Đằng Vu Sơn hỏi người trước mặt, trong mắt hắn lộ vẻ mờ mịt khó hiểu. Tuy rằng sợ hãi nhưng hắn vẫn muốn hỏi rõ ràng, cho dù chết cũng phải biết vì sao lại chết.

- Vạn Thú môn chưa từng đắc tội các hạ, vì sao lại hạ thủ độc ác như vậy.

Ánh mắt Gia Cát Vô Tình lạnh lùng nhìn Đằng Vu Sơn có vài phần thương hại.

- Ta không giết ngươi, giữ lại cái mạng chó của ngươi, cút về nói cho Đằng Vu Yêu biết, có một vài người không phải hắn có thể động vào.

Gia Cát Vô Tình thản nhiên nói khiến Đằng Vu Sơn kinh ngạc.

Người nào mà ngay cả môn chủ cũng không thể động?

Bọn họ động phải ai? Dường như gần nhất Vạn Thú môn chỉ đắc tội có một người, đó chính là Lâm Phong

Nhưng Lâm Phong làm sao có thể có quan hệ với Gia Cát Vô Tình, đây tuyệt đối là không có khả năng.

- Ta không hiểu..

Sự thương hại trong mắt Gia Cát Vô Tình càng đậm hơn, Vạn Thú môn thật là đáng buồn.

- Ngươi quay về nói cho Đằng Vu Yêu để hắn nghĩ cho kĩ, người mà Vũ gia muốn giết nhưng không dám giết, vậy mà hắn lại dám. Chẳng lẽ Đằng Vu Yêu cho rằng, Vạn Thú môn của hắn đã mạnh hơn Vũ gia sao?

Dứt lời, Gia Cát Vô Tình hóa thành một thanh kiếm, trong nháy mắt liền biến mất ở chân trời.

Đằng Vu Sơn sờ lỗ tai mình, đưa tay ra trước mặt, máu tươi đỏ sẫm ướt sẫm bàn tay hắn. Vừa rồi Gia Cát Vô Tình đã nhẹ nhàng chém qua đầu hắn, chỉ cần đường kiếm lệch một chút thì giờ đầu Đằng Vu Sơn đã không còn nằm trên cổ.

- Người mà Vũ gia muốn giết nhưng không dám giết.

Đằng Vu Sơn thì thào câu này vài lần. Hắn đột nhiên phát hiện, cả Vạn Thú môn không để ý đến một sự thật đáng sợ.

Lâm Phong giết Vũ Thiên Hành, con của gia chủ Vũ gia, giết Vũ Tam gia Vũ Cừu, có thể nói thù hận giữa Lâm Phong và Vũ gia là huyết cừu, Vũ gia chắc chắn không thể bỏ qua, nhưng Vũ gia có từng đuổi giết Lâm Phong sao?

Không có, Vũ gia cho tới bây giờ vẫn chưa động đến Lâm Phong. Mặc dù lần trước ở Quan Kiếm Phong, người Vũ gia đã nói muốn giết Lâm Phong, nhưng Vũ gia từ đầu đến cuối chưa từng phái ra bất kì ai đi giết Lâm Phong, vẫn là Vạn Thú môn đi đối phó Lâm Phong, mà Vũ gia lại làm như là khán giả.

Được Gia Cát Vô Tình chỉ điểm, Đằng Vu Sơn chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.

Mối thù lớn như thế mà Vũ gia lại không báo, điều này chẳng lẽ chưa đủ thể hiện Lâm Phong không phải là người bình thường hay sao?

Buồn cười, bọn họ không ngờ lại nghĩ Lâm Phong chỉ là một tiểu tử từ thành Dương Châu đến, không có bất kỳ bối cảnh nào. Nhưng cho tới khi thực lực Vạn Thú môn suy yếu còn một phần ba, thì Đằng Vu Sơn mới ý thức được bọn họ rốt cuộc đã sai lầm ở điểm nào.

Cười thê lương, thân hình Đằng Vu Sơn hóa thành một tia sáng biến mất ở chân trời.

Nụ cười tràn đầy tự giễu của Đằng Vu Sơn như mình chứng cho Vạn Thú môn trở thành trò cười trên toàn Tuyết Nguyệt quốc.

......

Người của Vạn Thú môn bị Gia Cát Vô Tình chặn giết, Lâm Phong đang ở trong học viện Thiên Nhất sẽ không biết được việc này.

Lúc này Lâm Phong đang ngồi trên ghế đá, trước mặt hắn bày một bàn cờ.

Ngồi đối diện Lâm Phong chính là Yên Vũ Bình Sinh.

- Lâm Phong, ngươi hạ cờ mang theo ý sát phạt rất sắc bén!

Yên Vũ Bình Sinh nhìn quân cờ trong tay Lâm Phong hạ xuống, lập tức con cờ của Lâm Phong giống như thiên quân vạn mã muốn nuốt hết hoàn toàn con cờ của Yên Vũ Bình Sinh, sát ý nồng đậm.

- Nhưng nếu đối thủ của ngươi mạnh mẽ, thế lớn hơn ngươi gấp nhiều lần thì sát ý có mãnh liệt hơn nữa vẫn không làm nên chuyện gì.

Yên Vũ Bình Sinh hạ xuống một con cờ, ván cờ ngay lập tức đổi chiều. Cục diện Lâm Phong bố trí vẫn sắc bén, cương mãnh như cũ, dường như muốn dập tắt thế cờ của Yên Vũ Bình Sinh. Nhưng thế cờ của Yên Vũ Bình Sinh vẫn vững như núi Thái Sơn, không chút sứt mẻ.

Lâm Phong trầm mặc nhìn bàn cờ, ý chí sát phạt, sắc bén nếu như địch nhân mạnh mẽ hơn nhiều lần thì nên phá như thế nào?

- Xin lão sư chỉ giáo.

Lâm Phong chậm rãi chưa đánh, không biết làm sao cho phải.

- Ngươi hãy hạ cờ ở đây.

Yên Vũ Bình Sinh nói khiến ánh mắt Lâm Phong trầm xuống, quân cờ trong tay chậm rãi hạ xuống, là một thế phòng thủ, tránh đi mũi nhọn của địch nhân thế lớn.

Yên Vũ Bình Sinh nhìn Lâm Phong hạ cờ, trong mắt mang theo một tia chế. Yên Vũ Bình Sinh tiếp tục hạ cờ, từng bước siết chặt. Thế cờ của Lâm Phong hoàn toàn bị vây trong thế bị động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt sạch, đây là cục diện Lâm Phong không muốn thấy nhất, nhưng sự thật đúng là như thế.

- Đã đâm lao là phải theo lao, ngươi đã hiểu chưa!

Lâm Phong dường như đã hiểu rồi lại không hiểu.

- Lâm Phong ngu dốt, mong lão sư dạy bảo.

- Vị trí của ngươi trong cục diện bây giờ giống như thế cục trong bàn cờ này, thế yếu, bị động, hoàn toàn bị khống chế, mới ban đầu có ý sát phạt sắc nhưng mà giống như châu chấu đá xe, ngươi không được như nguyện ý, bởi vậy mà lui lại mưu định hậu động, lựa chọn thủ vững đánh chắc. Nhưng trên thực tế, thế lực cường đại này sẽ không cho ngươi cơ hội thở dốc, bọn chúng sẽ lợi dụng bất kỳ một cơ hội dù là rất nhỏ để nuốt sạch ngươi.

Yên Vũ Bình Sinh chậm rãi nói, ngay sau đó, hắn lấy ra một con cờ của Lâm Phong. Toàn bộ ván cờ được bố trí chặt chẽ, dường như hoàn toàn không có lối thoát.

- Lâm Phong, trước mặt ngươi có hai con đường. Thứ nhất, chủ động lui lại, thậm chí trực tiếp dứt khoát biến mất, như vậy cho dù đối phương hùng mạnh như thế nào cũng không có khả năng trong thời gian ngắn đánh đổ ngươi. Mà người có thể lợi dụng khoảng thời gian này để xây dựng lực lượng, phát triển bản thân, đợi thời cơ thích hợp thì quay lại phản công.

Lâm Phong an tĩnh nghe Yên Vũ Bình Sinh chỉ dạy. Con đường thứ nhất là để rời khỏi Hoàng thành, trốn đi thật xa, như vậy cho dù đối phương có thế lực mạnh cỡ nào thì cũng không thể nhanh chóng tìm thấy hắn, đợi cho thực lực đủ hùng mạnh thì hãy quay trở về.

Nhưng con đường này thì Lâm Phong nhất định phải hy sinh một ít quân cờ, dù sao hắn không có khả năng mang theo cả một tòa thành to lớn như Dương Châu cùng mất tích.

- Vậy còn con đường thứ hai, thưa lão sư?

Lâm Phong dò hỏi.

- Con đường thứ hai chính là.... Giết!

Yên Vũ Bình Sinh nói, thân hình bình tĩnh xuất trần giờ phút này lại tuôn trào khí tức mạnh mẽ sắc bén.

- Giết, lấy thế yếu mà mở đường máu, thẳng tiến không lùi, không ngừng giết, thẳng đến khi đối phương ngã xuống. Dĩ nhiên, trên con đường sát phạt này, ngươi phải không ngừng nâng cao năng lực của mình, làm cho mình không ngừng lớn mạnh, như vậy mới có thể không ngừng giết, thẳng đến một ngày, việc sát phạt của ngươi vượt qua đại thế của đối phương. Tuy nhiên con đường này rất nguy hiểm, có thể xem như cửu tử nhất sinh.

Trong mắt Lâm Phong hiện lên tia sáng, vô cùng sắc bén.

- Lão sư, con đường thứ nhất là con đường yếu đuối, ta có thể trốn, nhưng nếu lần này ta trốn đi thì làm sao xứng với tâm cảnh võ đạo từ trước tới nay của mình. Cho nên, ta lựa chọn con đường thứ hai.... Con đường sát phạt, giết từng người một, giết cho đến hôn thiên ám địa, giết thẳng đến trời cao, giết cho đến khi đối phương hoàn toàn biến mất mới thôi.

Bình Luận (0)
Comment