Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 434 - Người Thần Bí Xuất Hiện

Người Thần Bí Xuất Hiện Người Thần Bí Xuất Hiện vipTruyenGG.com

Dịch: An Nhi.

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: vipTruyenGG.com

Giờ phút này, tất cả mọi người đều tập trung nhìn thanh niên trẻ tuổi ngạo nghễ đứng giữa hư không.

Hắn giết Lăng Thiên, giận dữ vì hồng nhan, thề phải tru diệt Xà Quỳnh, độc chiến Xà Quỳnh cùng một trong bát đại công tử Sở Triển Bằng, ngay trước mặt cả trăm vạn người mắng lão già Huyền Vũ cảnh tầng năm cút đi. Đúng là không biết nên nói Lâm Phong hào khí lăng vân hay không biết sống chết đây.

Trên mặt đất, chỗ của Tuyết Nguyệt thánh viện, Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn thân ảnh đứng ngạo nghễ trong hư không, trong lòng cô đã thở dài không biết bao nhiêu lần.

Nếu lúc đầu người trong gia tộc không miệt thị Lâm Phong, nếu ngày xưa cô thật lòng coi Lâm Phong là đệ đệ mà đối đãi, một vạn cái nếu, thì hôm nay Lâm gia thành Dương Châu đã có thể kiêu ngạo đến bực nào.

Vinh quang của Lâm Phong vốn nên được làm rạng danh Lâm gia thành Dương Châu, hắn vốn phải trở thành niềm kiêu ngạo của Lâm gia, nhưng hôm nay, hết thảy đã không thể quay lại.

Lần đầu tiên Lâm Thiên sinh ra ý nghĩ phức tạp đến vậy, cô đã hối hận, hối hận vì đã từng xem thường Lâm Phong.

Lâm Phong làm cho cô quá ngạc nhiên, từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, tới mức cô cảm giác như gặp mộng.

Hôm nay, ngay cả Đại Bằng công tử cũng đã không thể làm gì được Lâm Phong rồi. Chỉ có Lâm Thiên rõ ràng, tốc độ Lâm Phong trưởng thành là kinh khủng bực nào, hai năm trước, Lâm Phong chỉ là một phế vật mà thôi.

Nguyệt gia cũng có một người sinh ra ý nghĩ tương tự Lâm Thiên, không ngừng thở dài.

Gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn, lão nhìn thân ảnh kiêu ngạo tuấn kiệt đứng trong không trung kia, đó là ngoại tôn của lão, là cháu ruột, nếu như hắn ở Nguyệt gia, thì sẽ cùng với Nguyệt Thiên Mệnh tạo thành Nguyệt gia song hùng, hai huynh đệ cùng triển lộ tài năng, ai còn dám tranh phong.

Không tới năm năm nữa, Lâm Phong và Nguyệt Thiên Mệnh nhất định có thể đứng trên đỉnh Tuyết Nguyệt quốc.

Lúc này, sắc mặt lão già chủ trì đã trở nên cực kỳ khó coi, dữ tợn lạnh lùng. Lâm Phong mắng lão cút ngay, mắng ngay trước mặt vạn người, thể diện của lão xem như đã vứt đi.

Xà Quỳnh và Sở Triển Bằng ngừng lại, U Minh Hắc Liên trở lại trước người Lâm Phong, lơ lững ở đó, nhất thời, tất cả đều tịch mịch, không ai dám phát thanh âm gì.

- Tốt, tốt lắm, rất tốt...

Sát ý lóe lên, lão già kia nói liên tục ba từ tốt, sát khí trên người lão bắt đầu phóng thích.

Sát khí ngút trời cũng tỏa ra trên người Lâm Phong, không chút sợ hãi, chỉ có lạnh băng. Hắn đã nói, hôm nay không có bất cứ người nào có thể cản hắn.

Lâm Phong thật sự nổi giận, cùng lắm là đồng quy ư tận mà thôi.

Nếu có thể thì Lâm Phong không muốn dùng ma kiếm, ma kiếm quá khủng bố, còn có thể cắn trả lại hắn, làm cho hắn trở nên tàn bạo. Thậm chí, nếu bất cẩn bị ma kiếm khống chế thì Lâm Phong sẽ trở thành công cụ giết chóc. Nhưng mà cho dù không có tác dụng phụ đáng sợ này thì Lâm Phong cũng không muốn sử dụng ma kiếm, lúc đó hắn sẽ bị vô số cường giả coi là cái đinh trong mắt, muốn cướp đoạt ma kiếm trong thân thể hắn.

Nhưng nếu thật sự không còn đường nào khác, Lâm Phong sẽ không tiếc hết thảy, cùng lắm thì giết chóc một hồi, sau đó cao chạy xa bay, dẫn Mộng Tình rời khỏi Tuyết Nguyệt quốc, khiến cho bất luận kẻ nào cũng không tìm được.

- Ngươi nói xem ta nên xử trí ngươi thế nào?

Lão già nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói, ánh mắt lão nhìn về Lâm Phong giống như là nhìn một người chết.

Dù cho ngươi có thiên phú mạnh hơn nữa thì sao chứ, nếu đã là địch nhân thì càng phải giết!

Lão ta đã sống nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được một đạo lý, địch nhân có thiên phú càng mạnh thì càng phải giết sớm, nếu để chậm thì lúc đó đã quá muộn rồi.

Thiên tài dù là chói lọi nhất thì ngã xuống cũng nhanh nhất, bởi vì dễ dàng bị người ta mưu đồ giết chết từ trong trứng nước, người khác kiêng kỵ hắn thì phải bất kể hậu quả mà giết hắn trước.

- Ngươi muốn xử trí ta?

Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, ý chí sát phạt dâng trào.

- Giết hắn đi!

Lúc này, Xà Quỳnh đứng sau lưng lão già mở miệng nói, nhất định phải giết chết Lâm Phong. Hôm này, Xà Quỳnh đã mất sạch mặt mũi, nếu như không có lão già kia xuất thủ thì gã đã mất mạng rồi, không giết Lâm Phong thì gã không cam lòng.

- Người này coi trời bằng vung, trong mắt không có trưởng bối, đáng chết!

Trên mặt đất, Đoàn Thiên Lang cũng mở miệng, gã cũng muốn giết Lâm Phong.

- Giết hắn đi, dám vũ nhục đại hội thiên tài này, phải giết!

- Nhất định phải giết!

Từng thanh âm liên tiếp vang lên, Vũ gia, Vạn Thú môn, Độc Cô gia cùng với một vài thế lực khác đều nói phải giết Lâm Phong, tất cả bọn chúng cũng muốn giết Lâm Phong.

Lâm Phong đảo mắt nhìn về phía đó, những kẻ này đều muốn hắn chết.

Người xem dưới mặt đất nghe từng tiếng phải giết Lâm Phong thì đều âm thầm thở dài.

Thiên phú tuyệt luân thì thế nào, nếu không có thế lực lợi hại làm chỗ dựa thì rất dễ bị người ta hà hiếp.

Thế giới này là vô tình, không nói đạo lý, thực lực là tất cả, những nguyên tắc, quy củ khác chỉ là rác rưởi. Chỉ cần có đủ thực lực thì có thể phá vỡ hết thảy.

Bây giờ là thiên tài tụ hội, là thịnh hội của Tuyết Nguyệt quốc, vốn phải có quy tắc. Tuy nhiên Lâm Phong lại làm quá náo động, đắc tội quá nhiều người, cho nên tất cả bọn họ đều muốn Lâm Phong chết đi, bất chấp quy củ.

Hết thảy đều nói chuyện bằng thực lực.

- Đáng tiếc!

Mọi người nhìn lên thân ảnh ngạo nghễ giữa không trung, thầm thở dài, thật sự đáng tiếc cho Lâm Phong, có lẽ hôm nay một thiên tài vừa mới tỏa sáng sắp phải ra đi.

Nhiều người muốn giết Lâm Phong như vậy, nhưng lại không có ai đứng ra nói vài lời cho Lâm Phong, không người nào dám.

- Ngươi đã nghe chưa? Mọi người đều muốn ngươi chết!

Lão già kia nhìn Lâm Phong, lộ ra nụ cười châm chọc, Lâm Phong chết chắc rồi.

Lâm Phong cười lạnh, mọi người đều muốn hắn chết? Vậy thì tới đi.

Sát khí ngập trời tỏa ra trên người Lâm Phong, Lâm Phong hiện giờ rất phẫn nộ.

- Muốn ta chết, vậy tới đây đi!

Lâm Phong can đảm, bất khuất.

Mộng Tình khẽ nhích tới trước, đứng kề vai với Lâm Phong, trên người nàng đang dâng lên khí tức băng hàn tới cực điểm.

Dù cảm nhận được sát ý trên người Lâm Phong và Mộng Tình nhưng lão già kia vẫn tỏ ra coi thường. Sát khí mãnh liệt còn thêm cả khí tức băng hàn thì sao chứ, không có thế lực, không có bối cảnh thì cũng chỉ là sâu kiến mà thôi, hôm nay Lâm Phong nhất định phải chết.

- Tốt, ta thành toàn cho ngươi!

Lão già kia bình thản nói liền đó lập tức xông tới.

Thấy lão già lao tới, đôi mắt vô tình của Lâm Phong khép hờ, linh hồn hắn cảm ứng tới ma kiếm đang rung động trong thân thể.

- Lão thất phu!

Ngay lúc Lâm Phong đang muốn động thủ, trong hư không đột ngột vang lên một giọng nói, thanh âm không lớn nhưng mỗi một người đều nghe vô cùng rõ ràng rành mạch.

Tiếp đó, đột nhiên xuất hiện mấy dải lụa màu sắc rực rỡ bay múa giữa bầu trời, những dải lụa rực rỡ kia dường như không có giới hạn, chúng phóng thẳng lên trời cao.

- Có chuyện gì vậy?

Thấy những dải lụa sắc sỡ kia, tất mọi người đều kinh ngạc, lão già kia cũng hơi khựng người, bởi vì lão cảm giác được những dải lụa kia đang nhắm thẳng tới mình.

Nghe được tiếng xé gió của mấy dải lụa, Lâm Phong mở mắt ra, sau đó hắn liền sửng sốt.

Lại là dải lụa?

Một màn này rất quen thuộc, hôm đó, trong Tương Tư Lâm, đúng lúc Vũ Cừu muốn giết hắn thì những dải lụa có màu sắc sặc sỡ này cũng xuất hiện, phế bỏ Vũ Cừu.

Bây giờ, ngay lúc hắn gặp phải nguy hiểm, tình cảnh đó lại một lần nữa xuất hiện.

Giống như có người luôn ẩn nấp cố ý muốn giúp Lâm Phong vào những thời khắc mấu chốt!

Rất kỳ quái, trong mắt Lâm Phong lộ ra vẻ không giải thích được, chỉ thấy dải lụa sặc sữo kia đã bay tới trước người lão già, lão già quát lên, giơ chưởng như đao muốn chém đứt dải lụa. Cùng lúc đó, vô số dải lụa hiện lên trong không trung nối lại từ mặt đất lên thẳng bầu trời, chúng tạo thành một cây cầu cực kỳ huyễn lệ.

- Là ai?

Mọi người đều trừng mắt tìm tòi trong biển người. Rốt cuộc có người phát hiện, tại một khoảng đất trống có rất nhiều cô gái mặc quần áo mộc mạc đang đứng, mà những dải lụa nhiều màu kia thì phóng lên từ trong tay bọn họ.

Ở ngay chính giữa của những cô gái này, có một thân ảnh yểu điệu, mặc áo trắng thánh khiết như tuyết, chỉ cần đứng từ xa nhìn thân ảnh ấy thì cũng có thể cảm nhận được đây chắc chắn là một mỹ nhân khuynh thế.

Trên đầu người này đang đội một cái nón, bên mép nón thì từng dải lụa mỏng hạ xuống che đi một khuôn mặt hoàn mỹ như ẩn như hiện.

- Người này là ai?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô gái này, mới vừa rồi, nàng ta được những cô gái ăn mặc mộc mạc kia bao bọc xung quanh nên không ai phát hiện ra nàng ta. Hiện tại, tất cả mọi người đều phát hiện được khí chất siêu phàm thoát tục của cô nàng, khí chất mang theo vẻ thánh khiết như tiên tử giáng trần, vẻ thánh khiết đó có vài phần tương tự với Mộng Tình.

Bình Luận (0)
Comment