Dịch: Muỗi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
- Được rồi, hai người đừng nói những chuyện đã qua nữa, nên quên thì quên đi!
Nguyệt Mộng Hà cùng với Mộng Tình từ xa tiến tới, nghe được hai cha con đang nói về những chuyện này.
Lâm Hải nhìn Nguyệt Mộng Hà cười:
- Ừm, không nói chuyện Lâm gia nữa, nếu đã đến nước này, hãy để Lâm gia thành quá khứ đi, chỉ cần tiểu Phong sống tốt, Lâm gia còn có hy vọng, huyết mạch Lâm gia vẫn tiếp tục được thừa kế.
- Ông lại thế rồi!
Nguyệt Mộng Hà liếc Lâm Hải, làm cho Lâm Hải sửng sốt, chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Thấy Nguyệt Mộng Hà cùng Lâm Hải đều vui vẻ cười đùa như thế, Lâm Phong và Mộng Tình cũng cười, lúc này họ mới giống như gia đình, rất đơn giản, rất ấm áp.
- Cha, cha tới Hoàng thành tìm mẹ rồi vẫn ở chỗ này sao, sao lại không nói cho con biết.
Lâm Phong nhìn Lâm Hải,nghi hoặc nói.
- Tiểu Phong, con biết trước kia cha vì sao phải rời Hoàng thành sao?
Lâm Hải đột nhiên mở miệng hỏi, Lâm Phong hơi ngây người, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Là vị trong hoàng cung kia?
- Không sai, mười tám năm trước, lúc con vừa ra đời, nhưng cha lại bị Đoàn Nhân Hoàng phong ấn vũ hồn và tu vi, bị uy hiếp rời khỏi Hoàng thành, còn không cho phép bước vào Hoàng thành nửa bước. Lúc ấy, con cũng biết cha nhục nhã thế nào, hận không thể chết đi, nhưng vì con, ta không thể không khuất nhục mà sống, trở lại thành Dương Châu. Vốn cha cũng nghĩ là cả đời không vào Hoàng thành, nhưng con đã làm cha thay đổi suy nghĩ, rốt cục cha đã không còn tuân thủ lời hứa năm đó, một lần nữa bước vào Hoàng thành tìm mẹ con!
Lâm Hải chậm rãi nói:
- Cha luôn ở Tương Tư Lâm, từ mấy người ở đây ra thì không còn ai biết. Nếu để Đoàn Nhân Hoàng biết được cha trở lại Hoàng thành, e rằng sẽ lại đuổi giết cha, dưới tình huống này, sao cha có thể nói cho con biết được chứ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì mẹ của con cũng sẽ không mang con tới đây.
Lâm Phong nghe vậy liền trầm mặc, thì ra là như vậy, thì ra mẹ đi tìm hắn là bất chấp nguy hiểm. Cha hắn tới Hoàng thành phải lén lút, không dám lộ diện.
- Đoàn Nhân Hoàng chính là người mạnh nhất trong tứ đại thiên tài ngày xưa sao?
Người thật là bá đạo, vậy mà dám xưng là Hoàng của loài người.
- Đúng, chính là gã, Đoàn Nhân Hoàng là một đời kiêu hùng, là người chân chính nắm Tuyết Nguyệt quốc trong tay!
Chính Đoàn Nhân Hoàng đã hại hai vợ chồng ông phải chia lìa, Nguyệt Mộng Hà bị buộc cả đời không rời khỏi Hoàng thành, mà Lâm Hải thì không được phép bước vào Hoàng thành, nếu không thì Đoàn Nhân Hoàng sẽ tiếp tục đuổi giết bọn họ.
- Người chân chính nắm Tuyết Nguyệt quốc trong tay!
Lâm Phong lẩm bẩm, chính là kẻ này hại cha mẹ hắn ly biệt mười tám năm, làm cho Lâm Hải muốn tới Hoàng thành phải lén lút, không dám ra ngoài sáng.
- Tiểu Phong, không nên suy nghĩ quá nhiều, có lẽ hôm nay Đoàn Nhân Hoàng đã không còn ở Tuyết Nguyệt quốc rồi, lấy thiên phú và tu vi của gã thì đương nhiên sẽ theo đuổi cảnh giới cao hơn, gã sẽ không tình nguyện sống ở Tuyết Nguyệt nhỏ bé này. Mục tiêu của gã ta là bên ngoài Tuyết Nguyệt, là Cửu Tiêu đại lục mênh mông vô tận.
Lâm Phong gật đầu, không sai, nếu không có chuyện năm đó, lấy thiên phú của cha mẹ hắn, chắc chắn họ cũng sẽ rời khỏi Tuyết Nguyệt, đi tới võ đài càng rộng lớn hơn.
- Nhưng dù Đoàn Nhân Hoàng lâu rồi không lộ diện, nhưng con phải đặc biệt cẩn thận một người!
Nguyệt Mộng Hà lại nhắc nhở một tiếng.
- Người nào?
- Thái tử, Đoàn Vô Đạo!
Nguyệt Mộng Hà lộ vẻ nghiêm túc, nói:
- Thái tử Đoàn Vô Đạo vừa là hậu vừa là đệ tử đích truyền của Đoàn Nhân Hoàng. Đoàn Nhân Hoàng coi Đoàn Vô Đạo là người nối nghiệp của mình, hơn nữa, kẻ đứng đầu bát đại công tử Tuyết Nguyệt này cũng giống như Đoàn Nhân Hoàng lúc trước, thiên phú khủng bố đáng sợ.
- Đoàn Vô Đạo!
Lâm Phong lẩm bẩm, thái tử Đoàn Vô Đạo, tàn nhẫn vô đạo, thuận thì sống, nghịch thì chết. Gọi là Vô Đạo cũng rất giống với Đoàn Nhân Hoàng, bá đạo khinh cuồng.
- Con sẽ cẩn thận!
Lâm Phong gật đầu.
- Tiểu Phong, con cũng đừng tự tạo áp lực quá lớn, hôm nay con mới mười tám tuổi đã có thể đánh chết cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Con đã vượt qua mẹ và cha lúc trước rồi, thiên phú của con mạnh hơn bảy công tử còn lại nhiều, vượt xa bọn chúng là chuyện sớm muộn, mục tiêu của con phải là đứng đầu bát đại công tử.
- Đứng đầu bát đại công tử sao
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về phương xa, mục tiêu của hắn còn xa hơn thế.
Có lẽ ngươi chưa đủ thiên phú, có lẽ ngươi có điều kiện thiên tiên không mạnh hơn người khác, nhưng chỉ có nhìn càng xa, không hề ngừng cố gắng của mình mà thực hiện mộng tưởng phía xa kia, tập trung mà leo lên phương xa, rốt cục một ngày, khi ngươi quay đầu nhìn lại, phát hiện ra rằng, bất tri bất giác ngươi đã vượt qua rất nhiều người mà trước kia ngươi luôn ngưỡng mộ.
Giống như Đại Bằng công tử trong bát đại công tử, lúc đầu không ai sẽ cho rằng Lâm Phong có tư cách so sánh với Đại Bằng công tử. Ở trước mặt Đại Bằng công tử, hắn lộ ra vẻ nhỏ yếu. Nhưng, Lâm Phong chưa bao giờ coi Đại Bằng công tử là mục tiêu của mình, chỉ coi đó là một khối đá trên con đường tiến lên. Mà bây giờ, hắn đã làm được điểm này, vô tình mà nghiền nát khối đá cản đường này.
- Thái tử Đoàn Vô Đạo, ánh mắt gã ta cũng không thể cực hạn ở Tuyết Nguyệt này.
Lâm Phong thầm nói trong lòng, nếu ánh mắt Đoàn Vô Đạo chỉ cực hạn ở Tuyết Nguyệt thì động lực của gã cũng sẽ tiêu mất. Hôm nay, trong thanh niên đồng lứa đều đã bị Đoàn Vô Đạo bỏ xa, Đoàn Vô Đạo chỉ có thể theo đuổi mục tiêu mạnh hơn mới có thể không ngừng trở nên cường đại.
- Tiểu Phong, mẹ dẫn con tới một nơi!
Nguyệt Mộng Hà đột nhiên mang theo vài phần thần bí nói, Lâm Phong hơi nghi hoặc, tới một nơi?
Trong Tương Tư Lâm này, chẳng lẽ thật sự có chỗ nào bí ẩn sao?
- Được ạ!
Mang theo chút tò mò, Lâm Phong gật đầu nói.
Nguyệt Mộng Hà dẫn dường, đi tới chỗ sâu trong rừng trúc rậm rạp, khái đi khoảng ngàn bước, trước mặt bọn họ lại xuất hiện mấy cây cổ thụ ngàn năm.
Bốn gốc cổ thục chọc trời, che khuất ánh mặt trời, chiếm lấy toàn bộ không gian, ở giữa bốn gốc cổ thụ là một không gian nhìn giống như huyệt động, huyệt động này lại nhìn không tới bên kia, rất sâu.
Nguyệt Mộng Hà đột nhiên vọt lên lao thẳng vào trong huyệt động, làm cho Lâm Phong sửng sốt.
- Tiểu Phong, chúng ta vào đi!
Nguyệt Mộng Hà quay đầu cười với Lâm Phong, sau đó cùng Lâm Hải bước vào trong huyệt động, sau khi đi được vài bước, dưới ánh mắt khiếp sợ của Lâm Phong, hai người đột nhiên biến mất.
- Đây là?
Lâm Phong hơi kinh hãi, thật là quỷ dị, hai người sống sờ sờ lại biến mất ngay trước mặt hắn, thậm chí ngay cả một tia dao động cũng không có.
- Ảo cảnh!
Nói nhỏ một tiếng, Lâm Phong đột nhiên nghĩ tới trận pháp, chỉ có trận pháp mới kỳ diệu như thế, đoạt thiên tạo hóa.
Trận đạo vốn chú ý phù hợp với thiên địa, mượn lực của thiên địa mà hòa tan cảnh vật xung quanh, tạo thành các loại trận pháp, hoặc là huyễn trận, hoặc là sát trận.
- Mộng Tình, chúng ta cũng vào đi!
Lâm Phong kéo tay Mộng Tình, chậm rãi đi vào huyệt động giữa bốn gốc cổ thụ. Mới bước vào trong đó cũng không có gì khác nhau, nhưng sau khi Lâm Phong cùng Mộng Tình đi được bốn năm bước thì hai người cảm thấy ánh sáng lóe lên, hết thảy xung quanh đều thay đổi, hiện ra trước mặt hai người là một không gian khác, dị độ không gian.
- Sao có thể, điều này sao có thể?
Lâm Phong kinh hãi nói không ra lời, không chỉ có hắn, Mộng Tình bên cạnh cũng sợ ngây người.
Nhìn cát vàng mờ mịt vô tận trước mắt, cùng với thôn xóm phía xa xa, hai người đều cảm thấy như mộng như ảo, đây là không gian ảo cảnh gì chứ, rõ ràng là một thế giới khác!
- Nơi này là?
Khôi phục lại từ trong khiếp sợ, Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía Nguyệt Mộng Hà cùng Lâm Hải, hết thảy trước mắt thật sự quá chấn động, vượt ra khỏi phạm vi tưởng tưởng.
- Tiểu Phong, lúc mẹ của con dẫn ta tới đây, ta còn khiếp sợ hơn con nhiều!
Lâm Phong nhìn Lâm Phong, cười một tiếng nói:
- Con đoán không sai, nơi này là một không gian khác, là thế giới chân thật, dị độ không gian!