Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 463 - Trở Mặt

Trở Mặt Trở Mặt viptruyenfull.com

Dịch: Muỗi

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Phiên, nó lại có tên là hồn phiên, nó không giống với các binh khí khác, hồn phiên và hồn của con người tương dung với nhau, kết hợp chặt chẽ, hồn điều khiển phiên, hồn phách chính là căn bản của phiên.

Chỉ có người có linh hồn mạnh mẽ mới thích hợp dùng hồn phiên làm vũ khí, nếu linh hồn không mạnh thì tế luyện ra phiên uy lực cũng rất hữu hạn, hơn nữa không thể hợp nhất được hồn phách của mình với hồn phiên làm một.

Tiêu hóa trí nhớ, Lâm Phong mở to mắt nhìn Ly Thương nói:

- Luyện chế hồn phiên này còn cần dùng đến Không Đồng Thụ.

- Ta có.

Ly Thương bình tĩnh nói khiến cho ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ lại, nhìn Ly Thương.

Lâm Phong, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Không Đồng Thụ, rất nhiều bảo vật không gian cần dùng đến Không Đồng Thụ, túi trữ vật cũng là lấy lá cây nó mà luyện chế, mà bản thân Không Đồng Thụ này cũng là một loại không gian, nó cực kỳ quý báu, vậy mà Ly Thương lại rất bình tĩnh nói cho Lâm Phong biết là y có.

- Lâm Phong, các nguyên liệu dùng cho việc luyện chế hồn phiên ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần lực lượng linh hồn của ngươi không có vấn đề thì việc luyện chế hồn phiên không khó, cái khó chính là ngươi làm sao để lực lượng linh hồn phù hợp với hồn phiên.

Ly Thương nói lại một lần nữa, ánh mắt Lâm Phong lại lóe lên không chừng, có được Tàn Hồn Thiên Thuật sẽ vô cùng thích hợp để luyện chế hồn phiên, nhìn đến một đoạn trí nhớ trong hồn phiên, trong lòng của hắn cũng đã hơi có một chút động tâm rồi.

- Ta sẽ hết sức.

Lâm Phong nói với Ly Thương.

Ly Thương gật gật đầu nói:

- Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện chế hồn phiên, ngươi nghĩ nhanh lên vẫn là muốn luyện chế hỏa hồn phiên hay là muốn luyện chế một loại hồn phiên khác, nếu lấy lực lượng linh hồn của ngươi mà nói, luyện chế quỷ hồn phiên cũng sẽ không thành vấn đề.

- Ta luyện chế hỏa diễm hồn phiên.

Lâm Phong không một chút do dự quyết đoán nói, Ly Thương chỉ có gật đầu cũng không nói thêm câu gì.

Tâm thần khẽ động, ở trước mặt Lâm Phong xuất hiện rất nhiều vật luyện phiên, trong đó chính yếu nhất là một cái cây màu đỏ mang theo hơi thở không gian, Không Đồng Thụ.

Không Đồng Thụ này chỉ cao khoảng một mét, nhìn thì có vẻ nhỏ bé, nhưng khi tâm thần Ly Thương vừa động cái Không Đồng Thụ này không ngờ điên cuồng dài ra, hóa thành một cái cây che trời, thậm chí có nhiều cành còn chạm tới cả đỉnh thành lũy.

- Thật kỳ diệu.

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, Không Đồng Thụ này là một loại cây không gian nên mặc dù không hề được nuôi dưỡng nhưng vẫn ẩn chứa không gian ý.

- Ngươi luyện hóa nó hay là ta?

Ly Thương nói với Lâm Phong, Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Không Đồng Thụ kia nói:

- Tốt lắm, ta phụ trợ ngươi.

Tâm thần Lâm Phong vừa động, lập tức ở trên người của hắn có một ngọn lửa nóng hừng hực bùng lên thiêu đốt, chân nguyên dương hỏa tràn đầy ý nóng cháy, vô cùng vô tận.

- Cháy!

Lâm Phong thấp giọng quát, cuồn cuộn chân nguyên dương hỏa hướng tới Không Đồng Thụ kia, trên Không Đồng Thụ kia đều là dương hỏa của Lâm Phong.

Nhưng mà dù bị ngọn lửa này đốt cháy, nhưng Không Đồng Thụ kia chỉ có phát ra tiếng vang bùm bùm mà không có bị đốt cháy một chút nào.

Dương hỏa của Lâm Phong mà ngay đến một thân cây cũng không thể đốt cháy được, thật là phi thường kỳ lạ.

Đồng thời với việc đốt cháy, trên người của Lâm Phong còn có một cỗ hơi thở linh hồn mạnh mẽ lan tràn, đồng thời nhào đến Không Đồng Thụ, ngấm toàn bộ vào đỉnh cây.

Ly Thương đứng ở một bên nhìn Lâm Phong luyện hóa Không Đồng Thụ, không hề có nhúng tay vào, y chỉ có đứng ở một bên nhìn Lâm Phong luyện hóa, trong đôi mắt của y cũng lộ ra một vẻ kỳ lạ. Lâm Phong đối với việc khống chế ngọn lửa hay là sử dụng lực lượng linh hồn đều rất tinh chuẩn, hẳn phải là người hiểu thuật luyện chế, không phải là lần đầu tiên luyện chế bảo vật.

Nói như vậy, toàn bộ quá trình luyện chế sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Hơn nữa, việc luyện chế hồn phiên cũng không quá khó khăn, cái khó khăn thực sự ở đây là dùng hồn phách đi mở không gian hồn phiên và đem lực lượng linh hồn dung nhập vào trong đó.

Thời gian chậm chạp trôi qua, vậy mà trong nhày mắt đã trôi qua nửa ngày, Lâm Phong và Ly Thương ở cổ bảo này, không có ai đi ra ngoài một bước.

Mà giờ phút này, bên trong cổ bảo, ngoại trừ hơi thở âm phong mãnh liệt còn có hơi thở khủng bỗ nóng cháy.

Ở chỗ sâu nhất trong cổ bảo, Lâm Phong và Ly Thương vẫn ngồi ở đó, Lâm Phong thì nhắm mắt lại, đôi mày gắt gao nhíu lại, trên mặt thậm trí xuất hiện một chút tái nhợt.

Việc luyện chế hồn phiên đã đi tới thời khắc quan trọng nhất, thành bại lúc này chỉ phụ thuộc vào một cử động nhỏ, Không Đồng Thụ trước người của hắn giờ phút này đã được luyện hóa rồi, nó đã hóa thành một vật có hình dáng một lá cờ.

- Lửa!

Lâm Phong thấp giọng quát, lập tức một ngọn lửa kinh khủng từ trên người của hắn cuồn cuộn bùng ra, ngọn lửa điên cuồng đi tới cái hồn phiên đang mơ hồ có một hình thức ban đầu kia.

- Ầm, ầm!

Một tiếng vang ong ong truyền ra, trên mặt hồn phiên kia toàn bộ đều là ngọn lửa, tuy nhiên ngọn lửa này cũng tựa hồ như không thiêu đốt hồn phiên mà là điên cuồng đi tới khe hở nơi trung gian của hồn phiên kia.

- Không Đồng Thụ, đây là một khe hở không gian, lấy lực lượng ngọn lửa thì rất khó để mà phá tan nó.

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, lập tức tâm thần căng thẳng, một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố cuồng bạo phóng thẳng tới tấm hồn phiên kia.

Phảng phất như có ngàn vạn sợ linh hồn vô hình quấn quanh lấy ngọn lửa, điên cuồng chui vào trong khe hở không gian kia.

Xuy xuy!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, khe hở không gian kia giống như đã bị xé rách, ngàn vạn sợi linh hồn ngấm vào bên trong nó, toàn bộ hỏa diễm trên hỏa phiên đều không thấy gì nữa, nhưng linh hồn trên đó lại lộ ra một hơi thở đáng sợ, không có ngọn lửa nhưng lại có hơi thở, hơi thở này vẫn làm run rẩy lòng người.

- Tế hồn!

Lâm Phong quát khẽ một tiềng, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch như tờ giấy, hồn phiên kia đã hình thành và bắt đầu điên cuồng chuyển động, nó lập tức lại thu nhỏ lại, dường như chỉ cần một luồng gió nhỏ là có thể thổi bay đi, nhưng ở bên trong lá cờ này lại ẩn chứa một ý chí đáng sợ.

- Dung!

Lâm Phong cắn chặt răng kêu lên một tiếng trầm đ-c, một ngọn lửa từ trong làn gió gào thét truyền ra, lá cờ trong hư không kia đón gió mà tự nhiên dựng đứng lên.

- Thành rồi!

Giờ phút này, sắc mặt của Lâm Phong tái nhợt nhưng trong lòng thì lại rất vui vẻ, một loại cảm giác liên kết máu thịt sinh ra ở trong lòng, giờ phút này hắn có thể cảm giác được rõ ràng hắn và hồn phiên kia dường như là đã hóa thành một thể rồi. Đây là lần đầu tiên Lâm Phong dùng một loại vũ khí có cảm giác như thế này, hồn phiên kia thật giống như là tay chân của hắn vậy.

Ly Thương cho hắn ngọc ký ức, trong đó thật sự ẩn chứa trí nhớ luyện chế hồn phiên.

Vẫy tay một cái, hồn phiên kia thu nhỏ lại chỉ còn lớn bằng một bàn tay hiện ra trong tay của Lâm Phong, cực kỳ huyền diệu.

- Không Đồng Thụ quả nhiên thực là thần kỳ.

Trong lòng Lâm Phong vang lên một tiếng nói nhỏ đem hồn phiên thu vào, ánh mắt chuyển qua, Lâm Phong lập tức nhìn thấy Ly Thương đang mỉm cười nhìn hắn.

- Lâm Phong, ngươi luyện chế hồn phiên không tệ, về sau, khi phải đối mặt với đàn sói ngươi không cần phải cố hết sức như vậy, có hồn phiên cuốn động, đàn sói sẽ bị cuốn vào trong hồn phiên.

Lâm Phong gật gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy có một chút quái dị, Ly Thương y dựa vào cái gì mà giúp hắn luyện chế hồn phiên.

- Luyện chế hồn phiên này là công lao của ngươi, cảm ơn ngươi. Nếu như là ngươi cần gì, ta có thể cho ngươi, coi như là chúng ta trao đổi đi.

Trong đôi mắt Ly Thương hiện lên một ánh mắt hưng phấn, y nói:

- Tốt, đầu tiên ta cần thần thông tu luyện linh hồn của ngươi, tiếp theo ta cần trữ vật thạch giới của ngươi, tất cả những thứ bên trong, tất cả xem như là thù lao giúp ngươi luyện chế hồn phiên.

- Hử?

Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ lại nhìn chằm chăm Ly Thương, hồn phiên tuy rằng quý báu nhưng cũng không thể quý đến trình độ này, Tàn Hồn Thiên Thuật có giá trị lớn hơn nhiều.

Xem ra Ly Thương biết hắn có được thủ đoạn tu luyện linh hồn nên nhắm đến nó.

- Ngươi có quá tham lam không đấy?

Lâm Phong không tức giận, bình tĩnh nhìn Ly Thương nói.

Ly Thương nhẹ nhàng lắc đầu, vô cùng lạnh nhạt nói:

- Không tham lam, ta không thu đi hồn phách của ngươi, xem như đã tha cho ngươi một lần, hơn nữa ta đã ban cho ngươi hồn phiên cùng với thuật luyện phiên đã là ân huệ lớn rồi.

Lâm Phong vẫn ngồi bên cạnh Ly Thương mà không nói gì.

Ly Thương cũng ngồi nhìn hắn và không nói gì.

Ầm!

Một cỗ sát khí đột ngột bùng ra, thân thể của Lâm Phong trong nháy mắt bay vọt lên trời, sát khí trên người bốc lên ngùn ngụt.

Bàn tay giơ lên trong hư không, Lâm Phong trực tiếp vẽ một cái, một đạo kiếm quang bùng ra trong cổ bảo chém tới hướng Ly Thương.

- Hừ!

Ly Thương hừ lạnh, cỗ âm phong trong lòng bàn tay y phóng ra âm trầm đáng sợ, như có hàng ngàn hàng vạn con quỷ đang gào thét.

Âm vang truyền ra thật chấn động, chỉ thấy thân thể của Lâm Phong vọt lên trong hư không bắn ra nhắm về phía cửa, trong nháy mắt liến biến mất trong cổ bảo.

Đôi mắt Ly Thương lóe ra ánh sáng càng ngày càng đậm, dậm chân thật mạnh, thân thể phóng đi, mang theo một trận âm phong.

Bình Luận (0)
Comment