Dịch: Muỗi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên.
Nguồn: viptruyenfull.com
Hoàng cung, Vô Nhai sơn, thác nước vẫn chảy như trước, tuy nhiên trên Vô Nhai sơn ngày thường yên tĩnh, giờ phút này lại ngẫu nhiên có thanh âm truyền ra.
Lúc này, sắc trời đã tối, trong hoàng thất đèn đuốc sáng trưng, trên Vô Nhai sơn không có đèn dầu, chỉ có ánh trăng kia sáng tỏ chiếu xuống, khúc xạ trên mặt thác nước từng tia sáng trắng sáng bóng, hơn nữa vách núi như được tẩy rửa bóng loáng, cả tòa Vô Nhai sơn có vẻ sáng ngời đặc biệt, mang theo vài phần hơi thở duy mỹ khác lạ.
Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp đi đến bên này, tới chân núi Vô Nhai, một hàng quân sĩ áo giáp bạc đứng hai bên trái phải, chờ ở nơi này, ở Vô Nhai sơn là phi thường hiếm thấy, hiển nhiên là Đoàn Vô Nhai vì để dạ tiệc không bị tùy ý quấy rầy mà để cho người thủ vệ ở nơi này.
Nhìn thấy Đoàn Hân Diệp đến, những người này đương nhiên không dám ngăn trở, trực tiếp cho đi, thỉnh thoảng hướng Lâm Phong quăng ánh mắt mang theo vài phần sắc bén.
Tuy rằng trong Hoàng thành đã là không ai không nghe tên Lâm Phong, nhưng chỉ có người ở bên sông Tương Giang lúc ấy mới tận mắt thấy qua Lâm Phong, những quân sĩ thủ vệ Hoàng thành này ngày ấy đương nhiên không có khả năng đến bên sông Tương Giang, bởi vậy không biết mặt mũi Lâm Phong, nhìn thấy hắn và công chúa điện hạ thân mật như thế, những người này làm sao không sinh lòng ghen tị cùng kinh ngạc.
Công chúa là thân thể ngàn vàng, ngày thường lại xinh đẹp như thế, vô số con em quý tốc trong hoàng cung theo đuổi cũng bị cự tuyệt ngoài cửa, thanh niên này bọn họ chưa thấy qua bao giờ, hiển nhiên không phải là nhà quyền quý hoàng tộc mà lại được công chúa ưu ái, không biết là vận khí gì.
Đi trên sườn dốc, Lâm Phong dường như cảm nhận được ánh mắt sắc bén phía sau người, cười khổ nói:
- Hân Diệp, nàng nói sau tối nay, ta có thể đắc tội hết con cháu quyền quý trong Hoàng thành này hay không.
- Người huynh đắc tội dù sao cũng không ít, nhiều thêm vài người cũng không sao.
Đoàn Hân Diệp duyên dáng mỉm cười nói, người Lâm Phong đắc tội không phải là nhân vật thân phận cao quý ở Tuyết Nguyệt thì là Vũ gia, Vạn Thú Môn các kiểu..... Mỗi một phe đều là thế lực mạnh nhất Tuyết Nguyệt, nếu ngay cả bọn họ cũng không làm gì được Lâm Phong, những người khác tự nhiên không có khả năng, bởi vậy có đắc tội thêm vài người đối với Lâm Phong mà nói căn bản không có khác nhau.
Lâm Phong nghe hiểu ngụ ý của Đoàn Hân Diệp, không khỏi liên tục cười khổ, người hắn đắc tội quả thật nhiều lắm, tuy nhiên đều là bị ép buộc. Con người muốn trở nên mạnh mẽ hơn tất nhiên sẽ có bụi gai ngăn cản trên đường ngươi tiến lên, những thứ này là điều không thể thiếu, nếu ngươi bị bụi gai cuốn chặt thì chỉ còn đường chết, muốn tiến lên chỉ có vượt mọi chông gai.
- Vì nàng, tất cả mọi chuyện đều đáng giá.
Lâm Phong cười nói, khiến ánh mắt Đoàn Hân Diệp khẽ run, ánh trăng nghiêng chiếu trên người nàng, phụ trợ nàng đẹp thêm vài phần, giống như tiên tử trong trăng.
Trước hành cung Vô Nhai sơn, có một diễn võ trường thật lớn, dưới ánh trăng đứng ở đó, nhìn lên trên sẽ có loại cảm giác có thể vươn tay hái sao, mà đứng ở bên cạnh nhìn xuống, thì sẽ không tự chủ sinh ra tia cảm thán, con người nhỏ bé so với ngọn núi hào hùng.
Giữa diễn võ trường và hành cùng có một tòa Quan Tinh đình, lúc này trong Quan Tinh đình đã có không ít người ngồi trên mặt đất trong Quan Tinh đình, ở trước mặt mỗi người đều sắp rượu ngon, thức ăn mỹ vị.
Tuy nhiên còn có một ít vị trí là khoảng trống không có người, dường như có người không đến, mọi người cũng chưa động tay thưởng rượu, thỉnh thoảng trò chuyện một chút, không động đến giới hạn.
Đoàn Vô Nhai không có ngồi ở chủ vị phía trên mà là ở dưới chủ vị, ngồi dưới hắn thì đều là mọi người của Tuyết Nguyệt.
Đối diện Đoàn Vô Nhai và người Tuyết Nguyệt ngồi rất nhiều người, trước nhất là bảy người, mỗi một người đều là tinh thần nội liễm, cả người không để lộ ra nửa điểm hơi thở, nhưng Đoàn Vô Nhai lại không hề khinh thị những người này.
Ngồi đối diện trước mặt Đoàn Vô Nhai là Hoàng tử Thiên Phong quốc, Phong Trần, mà sáu người khác thì là Thiên Phong Thất Sứ.
Thiên Phong Thất Sứ, tượng trưng cho bảy thanh niên thế hệ sau mạnh nhất Thiên Phong quốc, cũng giống như Tuyết Nguyệt bát đại công tử, chỉ là đối phương ít hơn một người.
Ở phía tay trái Đoàn Vô Nhai là ba người khí chất thản nhiên, trên người mang theo vài phần khí tức cao quý. Ba người này là người Đế quốc Long Sơn, hai người là sứ thần Đế quốc Long Sơn, một người còn lại là một vị trưởng lão của Tinh Mộng Các, được sứ thần Đế quốc Long Sơn mời cùng đi tới Tuyết Nguyệt.
Mà vị trí phía dưới Đoàn Vô Nhai và mấy đại công tử cùng với Thiên Phong Thất Sứ là đoàn người có địa vị phi thường, phía bên Tuyết Nguyệt là một đoàn công khanh nhà quyền quý, đối diện thì có hộ vệ sứ thần Đế quốc Long Sơn cùng cường giả Tinh Mộng Các.
Tóm lại, ở Quan Tinh đình này không một người nào là có thân phận đơn giản.
Tuy nhiên khiến cho mọi người có chút bất ngờ chính là bên cạnh Đoàn Vô Nhai có một vị trí trống vẫn không ai ngồi, dường như là đặc biệt chuẩn bị vì ai đó.
- Vô Nhai điện hạ, ta rất muốn biết, ngài vài lần ngăn cản yến hội bắt đầu có phải là vì người sắp sửa ngồi ở vị trí đó hay không?
Lúc này, Phong Trần chỉ vào vị trí bên cạnh Đoàn Vô Nhai hỏi một tiếng, thanh âm bình tĩnh, nhưng trong đó có ý tứ nhấn mạnh việc vài lần Đoàn Vô Nhai ngăn cản yến hội hay không thì không biết được.
- Xin lỗi, chỉ có điều người này đối với Tuyết Nguyệt ta có phần quan trọng hơn, hơn nữa có thể sẽ là người tham gia đại hội Tuyết Vực, bởi vậy ta phải làm như thế. Tin tưởng rằng sứ thần chính quốc có thể hiểu được hành vi vô lễ của Đoàn Vô Nhai.
Đoàn Vô Nhai hướng sứ thần Đế quốc Long Sơn ở chủ vị khẽ khom người, cực kỳ khách khí, hắn cố ý chỉ ra người nọ có thể là người tham gia đại hội Tuyết Vực, hiển nhiên là vì loại bỏ ác cảm của sứ thần đối với hắn, dù sao đại hội Tuyết Vực tổ chức kỳ thật cũng là vì Đế quốc Long Sơn.
- Ngược lại ta đây càng thêm tò mò, thanh niên tuấn kiệt này khiến cho sứ thần cùng với các tiền bối Tinh Mộng các đã chờ đợi vài ngày rốt cuộc là ai, bây giờ lại còn chậm chạp không đến.
Phong Trần lại hạ giọng nói, thanh âm có vài phần không hài lòng.
- Ta cũng hiếu kỳ, chẳng lẽ là đứng đầu bát đại công tử, thái tử Tuyết Nguyệt quốc các ngươi, Đoàn Vô Đạo, phải không? Nhưng nếu là hắn sẽ đến thì người không nên bố trí vị trí ngồi thế kia mới đúng.
Người mở miệng nọ ngồi ở dưới Phong Trần, người này là Đệ Nhị Sứ của Thiên Phong Thất Sứ, thực lực cường đại, một lòng muốn gặp, nhận thức thiên tài Tuyết Nguyệt một phen như thế nào, thái tử Đoàn Vô Đạo thân là người đứng đầu bát đại công tử, hắn sớm có nghe thấy. Lần này Đệ Nhất Sứ chưa có tới, trong Thiên Phong Thất Sứ thì hắn mạnh nhất, tự nhiên cũng muốn gặp, nhận thức thiên tài mạnh nhất Tuyết Nguyệt một phen.
Đoàn Vô Nhai nghe ra ý châm chọc trong thanh âm đối phương, thản nhiên nói:
- Đệ Nhất Sứ của Thiên Phong Thất Sứ chưa có tới, hoàng huynh ta tự nhiên cũng sẽ không tới đây.
Lời nói của Đoàn Vô Nhai khiến ánh mắt Đệ Nhị Sứ tức giận, Đoàn Vô Nhai này nói chuyện thật lợi hại, một câu đơn giản cũng có thể châm chọc hắn không có tư cách để Đoàn Vô Đạo ra mặt.
- Ta nghe nói, công chúa điện hạ của Tuyết Nguyệt quốc ngày thường xinh đẹp tựa tiên thiên, hơn nữa đã tới tuổi xuất giá, lại không có vị hôn phu. Vô Nhai điện hạ xem bảy người chúng ta người nào thích hợp nhất, có vinh hạnh ôm mỹ nhân về hay không.
Đệ Thất Sứ cũng mở miệng nói một tiếng khiến rất nhiều đệ tử quý tộc Tuyết Nguyệt ngồi đối diện lộ ra vẻ mặt bất thiện, người Thiên Phong quốc này lại còn muốn cưới công chúa của bọn họ.
- Trong lòng xá muội ta đã có người ngưỡng mộ, nếu có cơ hội ra sẽ để cho xá muội cùng các vị tài tuấn gặp mặt.
Thanh âm Đoàn Vô Nhai vẫn tùy ý như trước, cực kỳ bình tĩnh.
Lúc này trong bóng đem truyền đến tiếng bước chân, đám người Đoàn Vô Nhai là loại tu vi nào, tuy rằng tiếng bước chân rất nhỏ, nhưng cũng nghe được rõ ràng, rất nhiều người không khỏi hướng ánh mắt tới sườn dốc kia.
- Hoàng huynh, là ai muốn gặp ta.
Một thanh âm êm ái truyền đến, ngay sau đó một bóng hình xinh đẹp hiện ra phía trên sườn dốc, khí chất cao quý xuất trần, hoàn mỹ mà không có trải qua quá trình chải chuốt, khiến rất nhiều người trong Thiên Phong Thất Sứ nhất thời ngây dại, hiển nhiên không thể ngờ rằng công chúa điện hạ của Tuyết Nguyệt quốc này lại thật sự xinh đẹp như vậy.
Bất quá, bọn hắn cảm giác có một điểm phá hỏng đi phong cảnh chính là ở bên cạnh Đoàn Hân Diệp vậy mà lại xuất hiện một thanh niên, hai người dường như còn cực kỳ thân mật đi cùng một chỗ.
- Lâm Phong!
Mọi người Tuyết Nguyệt thấy Lâm Phong đều kinh ngạc, Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp cùng nhau đến, hơn nữa nhìn quan hệ của bọn họ không giống bình thường.
Lập tức mọi người thấy Đoàn Hân Diệp vươn tay, nhưng lại kéo Lâm Phong, thân thể hoàn toàn dựa vào trên người Lâm Phong, thân mật, khăng khít, đi tới Quan Tinh đình, khiến ánh mắt toàn bộ mọi người ở đó đều trợn tròn.
Không ngờ Đoàn Hân Diệp thật sự cùng Lâm Phong có quan hệ, hơn nữa hiển nhiên là quan hệ tình nhân.
Từ khi nào Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp ở cùng một chỗ? Bên cạnh Lâm Phong không phải đã có một nữ nhân thánh khiết như tiên tử sao?
Ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Lâm Phong đều lộ ra vẻ không tốt, người này dường như diễm phúc cũng quá tốt đi, nữ nhân bên cạnh, mỗi một người đều xuất chúng như thế, Mộng Tình thánh khiết như tiên tử, Đoàn Hân Diệp thì là mỹ nhân dưới ánh trăng.