Tuyệt Thế Vũ Thần ( Dịch Full )

Chương 483 - Vân Hải Tông Tái Hiện

Vân Hải Tông Tái Hiện Vân Hải Tông Tái Hiện viptruyenfull.com

Dịch: Muỗi

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: viptruyenfull.com

Giữa hư không chỉ toàn lồ mũi tên rậm rạp, che lấp cả ánh sáng mặt trời.

Đám người trong khe núi ngẩng đầu nhìn những mũi tên vây kín khe núi kia, ánh mắt đều ngây ngốc, dường như quên đi cả sợ hãi.

- Ong ong...

Mũi tên rơi xuống càng ngày càng nhiều, tiếng ong ong vang động trong tai mọi người, đồng thời rung động linh hồn bọn họ, thân thể họ đang run rẩy, linh hồn bọn họ cũng đang run sợ.

- A...

Tiếng kêu sợ hãi bắt đầu vang lên rung động không gian, theo đó là những tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng gào thét tử vong tràn đầy bi ai.

Mũi tên cuối cùng cũng rơi xuống khe núi, khúc nhạc cuối cùng bắt đầu ngân lên, một màn này, dường như được chú định trong luân hồi, số mệnh phải như thế.

Hơn nữa, đây mới chỉ là lượt thứ nhất, khi một lượt cả vạn mũi tên kia rơi xuống, lại một lượt vạn mũi tên khác cùng bắn ra, vĩnh viễn không dừng lại, hôm nay, đã định là ngày hủy diệt, thiên địa đều phát ra tiếng gào thét.

Lâm Phong đứng trong hư không quan sát Phong Vân Hạp, mặt không hề đổi sắc, hoặc là nói hắn đã tê dại rồi.

Không người nào nhìn thấy tình cảnh chấn động đến thế mà có thể giữ vững bình tĩnh, tâm tình của Lâm Phong cũng không thể, nhưng cái gì nên trả cuối cùng cũng phải trả, bọn họ trồng xuống nhân, vậy phải nhận lấy quả tương ứng.

Nếu ngày sau bằng hữu hoặc thế hệ sau của họ tìm Lâm Phong báo thù, Lâm Phong chết cũng không oán, nhân quả tuần hoàn vốn không có kết thúc, hắn không phải phật, không thể phổ độ chúng sinh, hắn có thể làm chỉ có lấy chém giết để dừng chém giết.

Ba lượt tên bắn xuống, người trong khe núi toàn bộ đều đã nằm xuống, máu tươi trên người bọn họ dường như sắp tụ lại thành sông rồi, nhuộm cả mặt đất thành màu đỏ.

- Tạm được rồi!

Lâm Phong đứng trong hư không nhàn nhạt nói, những mũi tên ngay lập tức hạ xuống, ánh mắt của những quân sĩ này vẫn cứng rắn, không có bất cứ biểu hiện gì.

Người trong quân đội ai có thể không chém giết, trong tay ai không có máu tanh, huồng hồ những người này không phải là quân sĩ phổ thông, mà là Xích Huyết quân đoàn, trong tay mỗi người đều đã dính rất nhiều máu tươi.

Tình cảnh mấy chục vạn tướng sĩ chôn thây không phải bọn họ chưa từng gặp, những người này chết đi còn không đủ để bọn họ rung động.

Giang hồ ân oán cũng như chiến trường, không phải ngươi tử chính là ta vong, vĩnh viễn không có người thắng tuyệt đối.

Bọn họ có thể làm chỉ là phục tùng, phục tùng tuyệt đối, quân lệnh như sơn, hiện giờ lời nói của Lâm Phong chính là quân lệnh, quân lệnh vừa ra nặng tựa như núi.

Lâm Phong nói dừng, tất cả mọi người đều dừng lại, không một ai tiếp tục động thủ.

- Cùng Kỳ, giao cho ngươi đó.

Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, chỉ thấy Cùng Kỳ dưới chân hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, lập tức lao về phía khe núi.

Lúc tới trên khe núi, mồm Cùng Kỳ mở rộng, trong khoảnh khắc, một cỗ lửa nóng rừng rực từ mồm nó bay ra, đốt cháy những thi thể nằm trên mặt đất này, cũng đốt cạn máu tươi trên mặt đất.

Lửa của Cùng Kỳ mãnh kiệt biết, thi thể gặp lửa liền hóa tro, máu tươi gặp lửa tức thì bốc hơi.

Cùng Kỳ dạo quanh khe núi một vòng, rất nhanh, cả khe núi toàn bộ đều bị ngọn lửa hừng hực bao bọc.

Ngọn lửa đáng sợ chiếu sáng cả đất trời, nhuộm đỏ cả chân trời.

Những người ở phía xa nhìn về phía Vân Hải Tông chỉ thấy trên bầu trời Vân Hải sơn mạch, ánh lửa chiếu thẳng lên trời, một màn này khiến trái tim bọn họ cũng dao động theo ngọn lửa kia.

Thế lửa lớn như thế là đang đốt núi sao?

Những người chiếm cứ Vân Hải Tông còn có thể sống sót sao?

Rất nhiều người trong số bọn họ còn thầm cảm thấy may mắn, cũng may ngày xưa vây giết Vân Hải Tông không có phần của bọn họ, nếu không trên danh sách tử vong ngày hôm nay sợ rằng sẽ có thêm cả tên của bọn họ.

Lâm Phong thực là đáng sợ, lửa giận khi hắn báo thù đã chấn động toàn bộ Tuyết Nguyệt.

Sau này, có rất nhiều người nhớ lại, ngọn lửa nóng bỏng cháy đến ba ngày ba đêm, bầu trời bị nhuộm đỏ, trên chủ phong của Vân Hải sơn mạch không có bóng đêm, bóng đêm cũng bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng, càng kinh khủng hơn là thứ mà ngọn lửa này đốt cháy không phải cây cối mà chính là thi thể con người.

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này, lúc này hung thú Cùng Kỳ chở về dưới chân Lâm Phong, Lâm Phong hít vào một hơi rồi nói:

- Hạo Nguyệt Tông đã diệt, Vân Hải sơn mạch đã quay về, ta lấy thân phận tông chủ Vân Hải Tông tuyên bố, từ ngày hôm nay, Vân Hải Tông lại xuất hiện trong Tuyết Nguyệt quốc.

- Gào!

- Gào, gào...

Rất nhiều tiếng gào thét khủng bố truyền tới, dường như là yêu thú đang gào thét, cũng có vài người đang gào lên.

Ngày trước Vân Hải Tông bị diệt, không ít người của Vân Hải Tông bị Đoàn Thiên Lang đem bán, khắc lên mặt nô ấn, luân lạc làm nô lệ, sau này được Lâm Phong giải quyết.

Hiện giờ, bọn họ đã gia nhập vào Xích Huyết quân đoàn, đương nhiên, có lẽ quân đoàn này đã không thể gọi là Xích Huyết quân đoàn nữa, chí ít cũng không còn là Xích Huyết quân đoàn của ngày xưa chinh chiến cho Tuyết Nguyệt quốc nữa, hiện giờ bọn họ chỉ có một lãnh tụ duy nhất là Lâm Phong.

Những người của Vân Hải Tông ngày xưa tràn đầy cừu hận, bọn họ từng là nô lệ, bị người ta giam cầm. Hiện giờ, bọn họ cuối cùng đã tái hiện Tuyết Nguyệt, loại hưng phấn này người khác không thể nào cảm nhận được.

- Ở lại Vân Hải Tông tu dưỡng ba ngày, mục tiêu kế tiếp là Băng Tuyết Sơn Trang.

Lâm Phong lạnh nhạt mở miệng, lập lại Vân Hải Tông không phải đơn giản chỉ một câu nói mà được, bọn họ còn rất nhiều sự việc phải làm.

Bây giờ dưới tay hắn có mấy vạn cường giả Linh Vũ cảnh, Lâm Phong chuẩn bị sắp xếp bọn họ thành mấy bộ phận khác nhau.

Một bộ phận quân đoàn vẫn giống như trước đây, anh dũng xung phong chém giết địch nhân.

Sau đó từ trong Xích Huyết quân đoàn lựa chọn ra một số người trẻ tuổi có thiên phú xuất chúng, trách nhiệm chính của bọn họ là tu luyện.

Lâm Phong muốn tạo nên một thế lực vừa muốn là Xích Huyết kỵ quân đoàn, vừa là đệ tử Vân Hải Tông, không còn là quân đoàn thuần túy, cũng không còn là tông môn thuần túy, tông môn không có thế lực cường đại làm hậu thuẫn sẽ không thể lâu dài, quân đoàn không có lực lượng trù bị cuối cùng sẽ diệt vong, chỉ có hỗ trợ lẫn nhau mới có thể trường thịnh không suy.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong đầu Lâm Phong, thực tế thì phải dựa vào đám Nhậm Khinh Cuồng làm mới được, Lâm Phong không hề am hiểu việc này.

Đám người Lâm Phong dừng lại ở Vân Hải Tông ba ngày, chỉnh đốn lại Vân Hải sơn mạch một lượt.

Mà trong ba ngày này, tin tức Hạo Nguyệt Tông diệt môn, Lâm Phong dẫn người xóa bỏ toàn bộ người trong Vân Hải sơn mạch, một lần nữa chiếm cứ Vân Hải sơn mạch, xây dựng lại Vân Hải Tông đã nhanh chóng lan tràn khắp Tuyết Nguyệt. Tất cả những người nhận được tin tức đều vô cùng chấn động, Hạo Nguyệt Tông, một tông môn to lớn, cứ như thế bị diệt.

Trong các thế lực lớn của Tuyết Nguyệt, hủy diệt đầu tiên là Vân Hải Tông, sau đó là Lạc Hà Tông, Lạc Hà Tông lúc ở thành cổ Thiên Lạc, đã tổn thất rất nhiều cường giả trong tay Lâm Phong, lúc vào Hoàng thành, rất nhiều cường giả và cả tông chủ đều bị thái tử Đoàn Vô Đạo giết chết, sau đó Lạc Hà Tông tuyên bố giải tán, biến mất khỏi bản đồ Tuyết Nguyệt quốc.

Mà hiện giờ, Hạo Nguyệt Tông trở thành tông môn tiếp theo tan vỡ sau Lạc Hà Tông, hơn nữa là bị diệt môn, Hạo Nguyệt Tông diệt môn, đồng tời còn tượng trưng cho Vân Hải Tông tái hiện.

Lâm Phong, đệ tử của Vân Hải Tông ngày xưa, hiện tại đã là tông chủ Vân Hải Tông sớm đã danh chấn Tuyết Nguyệt, không ai trong Tuyết Nguyệt quốc là không biết cái tên này.

Hiện giờ, ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ tập về một nơi - Băng Tuyết Sơn Trang!

Trạm dừng tiếp theo của Lâm Phong đã hướng về Băng Tuyết Sơn Trang.

Sau khi Băng Tuyết Sơn Trang tan vỡ, có lẽ Lâm Phong sẽ đánh thẳng đến Hoàng thành.

Người dính dáng đến việc Vân Hải Tông bị diệt thật sự rất nhiều, thế lực dính dáng đến lại càng cường đại, Lâm Phong muốn xây dựng lại Vân Hải tông, muốn báo thù tất sẽ phải giết vào Hoàng thành.

Rất nhiều người bắt đầu chờ đợi, Lâm Phong có thể tạo ra thần thoại thuộc về hắn, thần thoại Tuyết Nguyệt quốc hay không?

Bình Luận (0)
Comment